Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 94: Yêu Thần

Lạc Thập Nhất đang ngăn cản các phái tàn sát lẫn nhau thì chợt nghe thấy tiếng Đường Bảo, anh chàng quay đầu lại, Đường Bảo đứng khóc ở đằng kia, anh chàng vội đẩy người đứng chắn trước mặt đi, hoảng hốt chạy tới bên con bé, lo lắng hỏi, “Đường Bảo ơi, nàng sao vậy?”

Đường Bảo nức nở, “Thập Nhất, huynh may gỡ pháp thuật trên người ta đi.”

“À, được,” Lạc Thập Nhất đưa tay chỉ vào mi tâm Đường Bảo, Đường Bảo lập tức đã có thể cử động.

Đường Bảo vừa được giải thoát bèn định phi thân lên, Lạc Thập Nhất mải mốt giữ con bé lại, “Đường Bảo, nàng muốn đi đâu vậy?”

“Ta phải đi tìm Cốt Đầu, Cốt Đầu vào trong động Hoang Phế rồi.” Đường Bảo chỉ lên trời.

“Cái gì?” Lạc Thập Nhất giật mình nhìn lỗ hổng, anh chàng ôm chặt lấy Đường Bảo, “Đường Bảo ơi, nàng đừng đi, ở đó rất nguy hiểm!”

“Nhưng mà, nhưng mà, Cốt Đầu…” Đường Bảo lo sốt vó, Lạc Thập Nhất cũng chẳng có kế hay, anh chàng chỉ đành trông coi Đường Bảo, phòng ngừa con bé đột nhiên bỏ đi.

Ôn Phong Dư, Doãn Hồng Uyên và Phi Nhan giao chiến trên không, Bạch Tử Họa phi thân tới ngăn bọn họ, “Đừng đánh nữa!”

Kết quả lại bọn họ lại cùng chung tay đối phó Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa chỉ đành phòng ngự, cứ tiếp tục như thế cũng chẳng phải cách, thời điểm Bạch Tử Họa tách ra khỏi ba người kia, chàng bắt đầu ra tay thực sự. Đầu tiên là đánh ngất Ôn Phong Dư, xong lại gạt phăng Phi Nhan với Doãn Hồng Uyên đi, Bạch Tử Họa thật vất vả, chàng muốn khống chế Phi Nhan, nhưng Doãn Hồng Uyên lại bị lỗ hổng hút vào, chàng lại vội tiến đến, song không kịp.

Bấy giờ Hoa Thiên Cốt phi thân tới, đỡ lấy Doãn Hồng Uyên, đánh một chưởng sau lưng lão, Doãn Hồng Uyên rớt xuống, còn Hoa Thiên Cốt lại xoay người thâm nhập lỗ hổng. Bạch Tử Họa tiếp nhận Doãn Hồng Uyên, chàng nhìn động Hoang Phế, thắc mắc, “Hoa Thiên Cốt?” Chàng không hiểu vì sao nàng lại vào đó.

Bạch Tử Họa đưa ba vị Chưởng môn về quảng trường Trường Lưu, các phái bên dưới vẫn đang gây gổ, chàng bèn dùng nội lực để lớn tiếng nói, “Tất cả dừng tay!” Mọi người cả kinh, nhốn nháo ngửa lên nhìn Bạch Tử họa.

“Hồng Hoang xuất hiện khiến chúng ta rối loạn tâm thần, tàn sát lẫn nhau, bây giờ đáng lẽ ra chúng ta phải chung tay đối phó với Hồng Hoang chứ, không thể để cho Hồng Hoang cùng những thứ tâm thuật bất chính kia lợi dụng các người.” Bạch Tử Họa nói.

Tại điện Thất Sát, Sát Thiên Mạch vừa tỉnh dậy, Bàn Nhược Hoa đã tiến đến, “Thánh quân, ngài tỉnh rồi ạ?”

Sát Thiên Mạch trông thấy ả bèn hỏi, “Thiện Xuân Thu đâu?”

Bàn Nhược Hoa im lặng chốc lát, “Thiện hộ pháp…”

Sát Thiên Mạch liếc nhìn ả, Bàn Nhược Hoa vội cúi đầu, “Thiện hộ pháp đến, đến Trường Lưu rồi ạ.”

“Đến Trường Lưu? Để làm gì?” Sát Thiên Mạch nhẹ lắc đầu, mới vừa rồi có một số kí ức thoáng qua tâm trí hắn, hình như là có liên quan tới Trường Lưu.

Ai dè Sát Thiên Mạch chỉ xoa bóp huyệt thái dương, sau đó ngừng lại một lát rồi bật cười, Bàn Nhược Hoa vẫn chưa hiểu, đợi Sát Thiên Mạch cười xong, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ hưng phấn, “Được, tốt lắm, lần này Thiện Xuân Thu khá thật, Hồng Hoang nhất định phải thuộc về phái Thất Sát chúng ta!” Sát Thiên Mạch đứng dậy, ra lệnh, “Đi!”

Bàn Nhược Hoa thấy thế cũng yên lòng, ả vội bám theo Sát Thiên Mạch đến Trường Lưu.

Trên quảng trường Trường Lưu, Ma Nghiêm ủng hộ lời giải thích của Bạch Tử Họa, y xoay người lại nói với các phái, “Tử Họa nói không sai, bây giờ việc quan trọng nhất là cùng nhau đối phó với Hồng Hoang, ngàn vạn lần không thể bị nhiễu loạn.”

Các phái cũng dần bình tĩnh, Phi Nhan, Doãn Hồng Uyên và Ôn Phong Dư đều hoàn hồn, bọn họ tự biết thẹn mà đáp, “Đa tạ Tôn thượng đã cứu giúp, nếu không thì…”

Bạch Tử Họa trả lời, “Các phái đoàn kết nhất trí, không cần phải nói cảm ơn.”

“Ha ha ha,” Sát Thiên Mạch ngồi trên Phượng hoàng lửa bay xuống, vừa nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của mình, vừa nhìn về phía Bạch Tử Họa, Thiện Xuân Thu nghe Bàn Nhược Hoa thuật lại phản ứng của Sát Thiên Mạch thì lập tức dẫn môn đồ Thất Sát tới sau lưng hắn, gã mừng rỡ tiến lên phía trước, “Thánh quân, còn bảy ngày nữa thôi là chúng ta đã có thể lấy Hồng Hoang được rồi.”

“Ừ.” Sát Thiên Mạch gật đầu, Thiện Xuân Thu lui tới bên cạnh Sát Thiên Mạch, gã thầm nhủ, cuối cùng Thánh quân cũng đã trở lại làm Thánh quân trước kia. Giọng Khoáng Dã Thiên cũng văng vẳng bên tai gã, “Hộ pháp ơi, đan Hành Thi thật linh nghiệm quá, ngài nhìn Thánh quân của chúng ta kìa, bây giờ ngài ấy đã quyết tâm phải giành lại được Hồng Hoang rồi.” Thiện Xuân Thu nở nụ cười vui vẻ.

“Sát Thiên Mạch ư?” Bạch Tử Hoa cau mày, “Ngươi tới đây làm gì?”

Sát Thiên Mạch chậm rãi tiến lại gần, “Ngươi nói gì thế, chuyện lớn như vậy sao có thể vắng mặt ta?”

“Sát Thiên Mạch!” Ma Nghiêm nổi cơn thịnh nộ, “Hắn tới là để cướp Hồng Hoang đấy!”

“Nếu thế thì sao?” Sát Thiên Mạch hoàn toàn thất vọng.

Các phái và Thất Sát đồng thời rút binh khí, gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, chỉ mình Bạch Tử Họa cùng Sát Thiên Mạch vẫn lẳng lặng đứng nhìn đối phương, sau đó hai người đột nhiên bay lên trời, giao chiến trên không.

Đệ tử hai phe vừa giằng co phía bên dưới, vừa chú ý đến diễn biến phía bên trên. Bạch Tử Họa gọi thanh Đoạn Niệm, Sát Thiên Mạch triệu thanh Phi Dạ, hai người một trắng một đỏ dao động trên không, thỉnh thoảng lại leng keng tiếng kiếm va chạm, kẻ đứng dưới nhìn mà hoa cả mắt.

Song lúc này, tự dưng lỗ hổng trên trời lại dần thu bé lại, Đường Bảo nãy giờ luôn quan sát động Hoang Phế vội chỉ tay lên, cả kinh hét, “Lỗ hổng, lỗ hổng sắp đóng rồi!”

Mọi người sợ hãi, rối rít nhìn lên, quả nhiên động Hoang Phế đang thu nhỏ lại phạm vi, Bạch Tử Họa lập tức dừng đánh với Sát Thiên Mạch, chàng phi thân lên, Sát Thiên Mạch thấy thế cũng đuổi theo, hai người vừa phi hành vừa không ngừng giao chiến.

“Tử Họa!” “Chưởng môn sư huynh!” Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc lo lắng khôn cùng.

“Tôn thượng!” Những Chưởng môn và đệ tử khác cũng dõi lên bầu trời.

“Thánh quân!” Đám Thiện Xuân Thu cũng vô cùng sốt ruột.

Bấy giờ, một luồng ánh sáng bạc thoáng qua, lướt tới trước mặt Bạch Tử Họa cùng Sát Thiên Mạch, Thiều Nguyệt hiện thân, một chưởng tách hai người ra, giận dữ, “Cả hai đừng đánh nữa!”

“Tiểu Nguyệt!” Bạch Tử Họa mừng rỡ, “Tiểu Nguyệt, muội tỉnh rồi!”

“Ngươi…” Sát Thiên Mạch cau mày nhìn Thiều Nguyệt, vì sao hắn lại cảm thấy cô quen thuộc như vậy, hắn chỉ đành lắc đầu chỉ tay về phía Thiều Nguyệt.

Thiều Nguyệt lo cho Hoa Thiên Cốt nên không để ý đến Sát Thiên Mạch, cô dùng hai tay đẩy Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch xuống dưới.

Bạch Tử Họa biết cô định làm gì, chàng cả kinh, “Tiểu Nguyệt, đừng!”

Sát Thiên Mạch chẳng biết tại sao mà trái tim lại đầy ắp bất an khi nhìn cô, Thiều Nguyệt chỉ khẽ mỉm cười, “Sư huynh, ta phải đưa Tiểu Cốt về.” Dứt lời, cô xoay người bay vào động Hoang Phế, thời điểm bóng người Thiều Nguyệt biến mất, lỗ hổng lập tức khép kín.

Bạch Tử Họa cùng Sát Thiên Mạch tiếp đất xong hoảng hốt thốt lên, “Tiểu Nguyệt!”

“Thiều Nguyệt!” SÁt Thiên Mạch đột nhiên gọi cái tên ấy, khiến cho toàn bộ tâm trí hắn trở nên rõ rệt, những hồi ức vốn đã vỡ tan tành cuối cùng cũng ghép lại hoàn chỉnh, đúng rồi, là Thiều Nguyệt, là bạn tri kỉ của ta, và cả bé con nữa, sao ta lại quên bọn họ cơ chứ?

Hoa Thiên Cốt tiến vào động Hoang Phế, nàng phi hành lâu thật lâu giữa bóng tối hư ảo, mãi mới trông thấy được ánh sáng trước mặt, nàng bèn phi thân tới, nàng đến một thế giới đầy ắp những vì sao, song ở đây cũng chỉ có màn đêm, ngay cả mặt đất và cây cối cũng một màu đen đặc, song nhờ những vì tinh tú, nơi này đã trở thành một thế giới sáng lấp lánh.

Hoa Thiên Cốt hạ xuống một mảnh đất phủ kín ánh sao, nàng nhìn cây cối xung quanh, phía trên lá cây lại có cả ánh sáng, nàng càng đi vào sâu hơn, cho tới khi nàng trông thấy một cây cổ thụ che rợp cả bầu trời, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên, nàng không thấy ngọn, chỉ thấy những nhành cây sum xuê phát sáng. Hoa Thiên Cốt nhảy lên một nhánh cây trông có vẻ khá vững trãi. Hoa Thiên Cốt chẳng có mục đích gì cả, song lúc nàng quay người lại, nàng lại chẳng thể kìm nổi sự sửng sốt.

Dưới lớp cây khô có một chàng trai tóc đen diện đồ trắng đang bị trói, trên người cậu chàng bị tầng tầng lớp lớp dây mây quấn quanh, Hoa Thiên Cốt tiến lại gần, phát hiện ra đối phương vẫn còn thở.

Hoa Thiên Cốt thắc mắc, “Chẳng lẽ đây là Hồng Hoang ư, nhưng tại sao lại có hình dáng giống như một vị quân tử khiêm tốn, nhún nhường thế nhỉ?”

Trên quảng trường Trường Lưu, mọi người đang nhao nhao không hiểu vì sao đột nhiên động Hoang Phế đóng cửa, hơn nữa Kiếm tôn còn đột ngột xông vào, Nghê Mạn Thiên tới bên Bạch Tử Họa, “Tôn thượng à, mới vừa rồi là Kiếm tôn thật sao? Người đã đi qua lỗ hổng rồi, nên làm gì bây giờ?”

Bạch Tử Họa nhìn theo phương hướng lỗ hổng, “Mặc dù đã gỡ bỏ phong ấn, nhưng để mở ra động Hoang Phế vẫn cần có bí quyết, có lẽ, để động Hoang Phế lấy lại được sức mạnh to lớn của mình thì phải cần bảy ngày mới hình thành nên Hồng Hoang. Ta sẽ phá hủy Hồng Hoang trước khi nó kịp hình thành!”

“Bạch Tử Họa!” Thiện Xuân Thu tiến đến, “Hồng Hoang đã tái thế, cho dù là ngươi thì cũng không thể ngăn cản.” Thiện Xuân Thu quay lại nói với Sát Thiên Mạch, “Thánh quân, nếu Hoa Thiên Cốt và Thiều Nguyệt đã vào bên trong động Hoang Phế thì bây giờ nhất định phải ngăn cản hắn, nếu không với tu vi của hắn, nhất định hắn sẽ phá hủy Hồng Hoang khi nó chưa kịp hình thành mất.”

Sát Thiên Mạch giận dữ, hắn trừng mắt nhìn Thiện Xuân Thu, Thiện Xuân Thu cuống quít cúi đầu, Sát Thiên Mạch bảo, “Không cần đến lượt ngươi dạy ta!” Hắn bước một bước, bất mãn, “Bạch Tử Họa, Thiều Nguyệt với bé con vẫn còn ở trong đấy, ngươi dám!”

“Chưởng môn sư huynh à, tiểu sư muội vẫn còn ở bên trong, nếu vậy…” Sênh Tiêu Mặc do dự.

“Phá hủy động Hoang Phế là chuyện cần phải làm, hơn nữa là do Hoa Thiên Cốt đưa Hồng Hoang quay về, con bé có chết một nghìn lần, một vạn lần thì cũng chẳng có gì đáng tiếc.” Giọng điệu Bạch Tử Họa lạnh như băng.

“Tôn thượng,” Nghê  Mạn Thiên vội tiến tới, “Thiên Cốt thu thập Thần Khí là để…”

“Nhưng nó đã thả Hồng Hoang, là do đích thân nó thả.” Bạch Tử Họa nói.

“Cơ mà…” Nghê Mạn Thiên không thể phản bác, quả thật, dưới con mắt của tất cả mọi người, Hoa Thiên Cốt là người đã gỡ bỏ phong ấn cuối cùng của Thần Khí, “Nhưng mà, Kiếm tôn còn ở trong đó.”

“Ta tin Tiểu Nguyệt có thể thoát ra an toàn.” Bạch Tử Họa cam đoan.

“Bạch Tử Họa!” Sát Thiên Mạch tức giận, “Ngươi đừng quên, bé con là đồ đệ Thiều Nguyệt đấy.”

“Hoa Thiên Cốt đã bị ta đuổi ra khỏi Trường Lưu.”

“Cái gì? Sao ngươi dám…” Sát Thiên Mạch chỉ tay về phía Bạch Tử Họa, nổi cơn thịnh nộ, “Ngươi làm vậy mà không nghĩ đến cảm thụ của Thiều Nguyệt ư?”

Bạch Tử Họa rũ mi mắt, chàng biết, chàng biết nhất định Tiểu Nguyệt sẽ trách mình, song chàng bắt buộc phải làm như vậy, “Cho dù có thế thì Hoa Thiên Cốt cũng đã mắc lỗi, nhất định con bé phải chịu phạt.” Dứt lời, Bạch Tử Họa bước đến chuẩn bị phá động Hoang Phế.

Sát Thiên Mạch vội đánh một chưởng về phía chàng, hắn muốn ngăn Bạch Tử Họa lại, Bạch Tử Họa lập tức giơ tay đỡ, bắt đầu giao chiến với Sát Thiên Mạch.

Tại bí cảnh, Hoa Thiên Cốt nhìn thiếu niên trên cây, nàng đưa tay thử châm ngón tay mình, máu ứa ra một giọt, sau đó dây mây quấn quanh cậu chàng kia lập tức biến mất. Cậu được giải thoát bèn từ từ mở mắt, ánh sáng hồng lóe qua, cậu hét to, toàn thân phát ra một luồng linh lực mạnh mẽ, đẩy Hoa Thiên Cốt lùi về đằng sau, rồi ngã khỏi nhành cây.

“Aaa….” Hoa Thiên Cốt rơi xuống, lúc nàng đang chuẩn bị sử dụng pháp lực thì một tia sáng bạc vụt qua, Hoa Thiên Cốt lại ngã vào một vòng tay ấm áp.

Hoa Thiên Cốt chậm rãi ngước lên, đến khi nàng nhìn thấy gương mặt ôn hòa lại đẹp đẽ của Thiều Nguyệt, nàng không khỏi lấy tay che miệng, vành mắt ửng đỏ, nàng nức nở, “Sư, sư tôn…”

Thiều Nguyệt cúi đầu, bật cười, “Ừ, Tiểu Cốt đấy à.”

Hai người cứ nhìn nhau rồi từ từ tiếp đất, Thiều Nguyệt vừa mới thả Hoa Thiên Cốt xuống, Hoa Thiên Cốt đã nhào vào trong ngực Thiều Nguyệt, ôm thật chặt lấy cô, miệng không ngừng nỉ non, “Sư tôn, sư tôn, sư tôn…”

Thiều Nguyệt biết tất cả những gì Hoa Thiên Cốt đã làm vì mình, chỉ có ngọc Viêm Thủy mới có thể giải được độc của lư Bốc Nguyên, kết cục bây giờ chắc cũng vì Tiểu Cốt đã cố cứu mình. Thiều Nguyệt thở dài, cô ôm lại Hoa Thiên Cốt, dịu dàng vuốt tóc nàng, cằm cô đặt trên đỉnh đầu nàng, “Tiểu Cốt à, sao con ngốc thế?”

Hoa Thiên Cốt lắc đầu trong vòng tay của Thiều Nguyệt, “Vì sư tôn, Tiểu Cốt nguyện làm tất cả mà.”

“Tiểu Cốt,” Thiều Nguyệt ôm chặt lấy Hoa Thiên Cốt, “Con yên tâm, vi sư nhất định sẽ bảo hộ con.”

Hoa Thiên Cốt cả kinh, nàng ngẩng đầu nhìn Thiều Nguyệt, bất an hỏi, “Sư tôn ơi, người không trách Tiểu Cốt ư?”

“Vì sao chứ?” Thiều Nguyệt xoa đầu Hoa Thiên Cốt, “Tiểu Cốt, tất cả những gì con làm đều vì muốn cứu ta, sao ta có thể để con một mình gánh vác được.”

Một câu của Thiều Nguyệt cũng như dòng nước nóng chảy vào tim Hoa Thiên Cốt, nàng cảm động, khẽ gật đầu, sau đó lại chôn vào trong ngực Thiều Nguyệt, nàng thầm nhủ, sư tôn à, người cứ như vậy thì bảo Tiểu Cốt sao có thể từ bỏ được đây? Song tự nàng hiểu rằng, từ trước tới nay, nàng chưa từng muốn từ bỏ người.

— —— —