Ngày kế tiếp, vòng thứ hai của cuộc tranh tài chính thức bắt đầu, Lạc Thập Nhất đứng trước mặt các đệ tử, tuyên bố, “Hôm nay là trận tứ kết, gồm Hoa Thiên Cốt, Sóc Phong, Nghê Mạn Thiên và Doãn Thượng Phiêu. Trận đầu tiên là Sóc Phong với Nghê Mạn Thiên.”
Nghê Mạn Thiên đi lên trận pháp Thất Tinh cùng Sóc Phong, cô nàng hỏi nốt lần cuối, “Sóc Phong, rốt cuộc thì huynh có…”
Còn chưa dứt lời, Sóc Phong đã phi thân tới trên trận pháp Thất Tinh, Nghê Mạn Thiên nhìn y, cũng bay qua, đứng đối diện với Sóc Phong, Nghê Mạn Thiên giơ kiếm, “Hôm nay, dù cho có thế nào đi chăng nữa, ta cũng phải thắng.” Rồi tấn công.
Sóc Phong đánh với Nghê Mạn Thiên khó phân cao thấp, mặt Nghê Thiên Trượng trên đài gấp gáp quan sát màn tỷ thí, lão đã cấp cho Thiên Nhi một kế rồi, chắc chắn phải được vị trí vô địch.
Dẫu Nghê Mạn Thiên có dốc toàn lực cũng không thể thắng nổi Sóc Phong, cô nàng nắm chặt ngân châm giấu trong tay áo, quyết đánh cược một lần. Thời điểm hai kiếm va chạm, Nghê Mạn Thiên nhân cơ hội bắn ngân châm đi, Sóc Phong nhìn nàng với vẻ mặt khó tin, dùng sức đẩy một cái, kéo dài khoảng cách cùng Nghê Mạn Thiên, ngã xuống bàn cờ trên mặt trận Thất Tinh.
Sóc Phong nhìn Nghê Mạn Thiên, y không tưởng tượng nàng lại dùng thủ đoạn hèn hạ đến thế, y tức giận. Nghê Mạn Thiên thấy y như vậy lại chột dạ, thầm nghĩ, rốt cuộc thì cây ngân châm này có tác dụng hay không, dáng vẻ Sóc Phong kia, trông như kiểu chẳng hề hấn gì?
Sóc Phong chuẩn bị xông tới, đột nhiên y phát hiện bản thân không thể điều khiển được nội lực, bấy giờ y mới biết công dụng ám khí của Nghê Mạn Thiên. Nghê Mạn Thiên nhận ra Sóc Phong mãi không chủ động công kích bèn đoán ngân châm đã phát huy tác dụng, lòng nàng vui mừng, tấn công tranh thủ lúc Sóc Phong mất nội lực. Sóc Phong thấy vậy vội vàng nâng kiếm đỡ, song nội lực không có, cản được mấy chiêu của Nghê Mạn Thiên, y thua trận.
Lạc Thập Nhất gõ chuông, “Trận này, Nghê Mạn Thiên thắng!”
Sóc Phong thua trận ư, đó là ý nghĩ đầu tiên của đám đệ tử vào thời điểm Sóc Phong ngã xuống đất ngay cả Tam tôn cũng phải giật mình, Nghê Thiên Trượng bật cười tự mãn, “Thế mới là con gái của Nghê Thiên Trượng chứ, đấy chính là bản lĩnh của Bồng Lai chúng ta, ha ha ha…”
Sóc Phong nghiêng đầu nhìn Nghê Mạn Thiên, “Nó thật sự quan trọng đến thế đối với cô sao?”
Nghê Mạn Thiên không thể đáp, Sóc Phong dứt khoát xoay người bỏ đi. Ma Nghiêm nhìn Nghê Mạn Thiên vô cùng tán thưởng, y nghiêng đầu bảo với Bạch Tử Họa, “Giỏi lắm! Tử Họa à,” Y chỉ Nghê Mạn Thiên, “Tiên tư không tệ.” Ý muốn chàng cân nhắc thu nhận đệ tử, thế nhưng Bạch Tử Họa chỉ khẽ cau mày.
Tiếp theo là Hoa Thiên Cốt với Doãn Thượng Phiêu, Doãn Thượng Phiêu vừa ra tay đã toàn những chiêu âm hiểm cay độc, Hoa Thiên Cốt cố gắng vượt sức của mình, song nàng nhất định quyết tâm chịu đựng, vì nàng phải đến được điện Tuyệt Tình! Hoa Thiên Cốt vận dụng tất cả kiếm pháp, thậm chí xuất ra cả kiếm pháp Thục Sơn, nhưng Doãn Thượng Phiêu cực kì điêu luyện, y có thể hóa giải hết toàn bộ chiêu thức.
Thời điểm Hoa Thiên Cốt phi thân lùi lại, Doãn Thượng Phiêu bật cười khinh thường, hừ! Không biết tự lượng sức mình, sau đó y đâm kiếm lên, Hoa Thiên Cốt không tránh, trực tiếp nhận nguyên một kiếm, Doãn Thượng Phiêu ngạc nhiên không thôi, y cứ nghĩ Hoa Thiên Cốt sẽ né, còn đang chuẩn bị một chiêu đánh bại, không ngờ…. Hoa Thiên Cốt tranh thủ lúc y giật mình mà đâm kiếm, Doãn Thượng Phiêu ngã xuống đất.
Hoa Thiên Cốt che bả vai, quỳ xuống, miệng phun ra một dòng máu tươi, Đông Phương Úc Khanh vội vàng tiến tới, “Cốt Đầu, nàng không sao chứ?”
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, “Ta không sao đâu.”
“Làm gì có chuyện không sao, Cốt Đầu à, ta lo cho trận tranh giải ngày mai của nàng lắm.” Đông Phương Úc Khanh bất an.
“Không sao mà, thân thể của ta, tự ta rõ.”
Khinh Thủy cũng chạy lại, “Thiên Cốt, cậu có sao không?”
“Cốt Đầu bị tổn thương nghiêm trọng rồi.” Đông Phương Úc Khanh đáp.
“Ôi? Vậy phải làm sao bây giờ, mai đã là trận chung kết rồi.” Khinh Thủy cuống cuồng lên, “Không được, ta phải đi tìm Tôn thượng để bẩm báo.”
Hoa Thiên Cốt vừa nghe xong lập tức muốn ngăn cản Khinh Thủy, thế nhưng Đông Phương Úc Khanh ngăn nàng lại, “Cốt Đầu, cứ để vậy đi.”
“Đúng đấy, mẹ à, mẹ bị thương rồi.” Đường Bảo lo lắng nhảy qua nhảy lại.
Vân Ẩn đi đến, vội vàng nói, “Chưởng môn, mau, mau uống hồi hồn đan đệ tử đưa người.”
Bạch Tử Họa không ngờ Hoa Thiên Cốt lại dùng cách thức này để chiến thắng, chẳng lẽ con bé thật sự muốn làm đệ tử của ta tới nhường ấy ư? Hay là….
Khinh Thủy chạy tới trước mặt Tam tôn, “Tôn thượng, Thiên Cốt bị thương rồi, có thể chờ thương tích của cậu ấy đỡ hơn một chút hẵng tiến hành trận chung kết với Nghê Mạn Thiên có được hay không?”
Bạch Tử Họa nghiêng đầu nhìn Hoa Thiên Cốt, sau đó nghiêm mặt bảo, “Đại hội Tiên Kiếm có quy củ của đại hội Tiên Kiếm, ngày mai vẫn sẽ cử hành tranh giải như bình thường.” Dứt lời bèn bỏ đi.
Nghê Mạn Thiên nhìn Hoa Thiên Cốt, bật cười đắc ý, ngày tranh giải thứ hai bấy giờ mới kết thúc, sáng ngày mai sẽ là trận chung kết, để xem ai sẽ là người vô địch. Hoa Thiên Cốt suy yếu nằm trong phòng ngủ, Khinh Thủy và Đường Bảo cùng nhau chăm sóc nàng, Đông Phương Úc Khanh ngồi bên giường giúp đỡ.
Khinh Thủy khuyên can, “Thiên Cốt à, Tôn thượng nói trận đấu ngày mai vẫn sẽ tiến hành như bình thường, hay là cậu bỏ cuộc đi, dù bỏ cuộc thì cậu vẫn được hạng nhì mà, thế là rất khá rồi.”
“Ta sẽ không bỏ cuộc, bất kể sáng mai thắng hay không thắng, chí ít ta cũng phải thử một lần.”
“Thử thì thử, nhỡ đâu cậu mất mạng thì sao.” Khinh Thủy khó hiểu.
“Ta biết mọi người lo cho ta, nhưng giữa ta và Mạn Thiên đang có rất nhiều hiểu nhầm, sau trận chiến ngày mai, chỉ sợ bọn ta sẽ lập tức trở thành người dưng nước lã.” Hoa Thiên Cốt buồn bã đáp.
“Cốt Đầu, bây giờ nàng đừng suy nghĩ gì nữa, mọi việc đang hết sức tốt đẹp, không gì quan trọng hơn sức khỏe hết.” Đông Phương Úc Khanh cũng khuyên nhủ.
“Đúng vậy đấy, mẹ Cốt Đầu ơi, bỏ cuộc đi mà, đừng so tài nữa.” Đường Bảo leo lên đầu giường Hoa Thiên Cốt, “Nghê Mạn Thiên á, cái con bé hung dữ ấy nhất định sẽ làm khó mẹ.”
“Ta biết mọi người lo lắng cho ta mà, nhưng, trận so tài này vô cùng quan trọng đối với ta, ta đồng ý với mọi người rằng sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt, song cuộc tranh giải ngày mai, ta nhất định phải tham gia.” Hoa Thiên Cốt tiếp tục kiên trì.
Bấy giờ Bạch Tử Họa bước vào, Đường Bảo thấy chàng đầu tiên, kinh ngạc thốt lên, “A, Tôn thượng kìa!”
Khinh Thủy nghe xong vội vàng hành lễ, “Bái kiến Tôn thượng!” Đông Phương Úc Khanh cũng đứng dậy.
Hoa Thiên Cốt định hành lễ, Bạch Tử Họa đưa tay, “Không cần, nếu như con không bị thương, thì cũng có thể đánh không phân thắng bại cùng Nghê Mạn Thiên, hôm nay con lại bị thương, trận ngày mai, không thể nghi ngờ rằng con sẽ phải bại.”
Khinh Thủy đỡ Hoa Thiên Cốt ngồi trên giường, Hoa Thiên Cốt kinh định đáp, “Dù cho có ra sao chăng nữa, con cũng sẽ vững vàng cho tới phút cuối cùng.” Đông Phương Úc Khanh thở dài đầy bất đắc dĩ.
Bạch Tử Họa tiến lên phía trước, “Lối đánh ban nãy của con quá liều mạng, tại sao cứ phải khăng khăng như thế.”
“Con muốn chiến thắng bằng năng lực của mình, để có thể lạy Tôn thượng trở thành vi sư.” Hoa Thiên Cốt thành khẩn nói, mặc dù thật ra nàng cũng có một tư tâm bé tẹo teo.
Khinh Thủy nghe vậy bèn tiến tới quỳ xuống trước mặt Bạch Tử Họa, khẩn cầu, “Tôn thượng, cầu xin người hãy giúp Thiên Cốt đi, như thế thì cậu ta mới có thể cạnh tranh công bằng với Nghê Mạn Thiên được.”
“Không cần, không cần đâu,” Hoa Thiên Cốt vội vàng đứng dậy, “Tôn thượng mà trị thương cho ta thì mới là bất công.” Khinh Thủy và Đông Phương Úc Khanh thật sự không biết phải nói sao, Hoa Thiên Cốt chính là một cô gái như vậy đấy.
“Sao con lại phải cố gắng để trở thành đệ tử của ta?” Đột nhiên Bạch Tử Họa hỏi.
“Con…” Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu, nên trả lời Tôn thượng sao đây, nàng vì Kiếm tôn nên mới muốn làm đệ tử Tôn thượng mà, Hoa Thiên Cốt ấp úng không nói nên lời.
Bạch Tử Họa hiểu nàng, “Là vì Tiểu Nguyệt?”
“Tôn thượng, con…” Hoa Thiên Cốt thấy Bạch Tử Họa đoán trúng bèn chẳng thể làm gì khác ngoài gật đầu thừa nhận.
“Nếu đã vậy, con căn bản cũng không cần thiết phải trở thành đệ tử của ta.” Bạch Tử Họa nói xong bỏ đi.
Chàng để lại ba người trố mắt nhìn nhau, Hoa Thiên Cốt đành nằm xuống, “Ta phải nghỉ ngơi, mọi người ra ngoài đi.”
“Cốt Đầu à!”
“Thiên Cốt!”
Đông Phương Úc Khanh với Khinh Thủy bất đắc dĩ nói, nhưng cũng chỉ có thể rời đi.
Nghê Mạn Thiên tới phòng Sóc Phong, Sóc Phong mở cửa nhìn nàng, “Không phải ta đã bị bại dưới tay cô rồi sao? Cô còn tới tìm ta làm gì?”
“Ta…” Nghê Mạn Thiên có chút áy náy, “Thật ra ta cũng có nỗi khổ tâm, cha ta là chưởng môn Bồng Lai, ta là con gái cha, thế mà tới Trường Lưu làm môn hạ. Vì sĩ diện của cha ta, cho nên ta nhất định phải chiến thắng tại đại hội Tiên Kiếm, nếu không cha ta đâu còn mặt mũi trước những phái khác nữa.”
“Vậy nên cô lấy châm độc để đối phó với ta sao?” Sóc Phong xoay người, không muốn nhìn nàng.
“Thật xin lỗi, ta thật sự đã hết cách, lần này ta nhất định phải thắng, hy vọng huynh tha thứ cho ta.” Nghê Mạn Thiên nói, thấy Sóc Phong vẫn không thèm để ý đến nàng, “Nếu không thì chờ buổi sáng tranh tài ngày mai kết thúc, huynh đâm ta một kiếm, coi như báo thù.”
“Cô cho rằng tất cả mọi người đều giống như cô ư?” Sóc Phong giận dữ, “Sáng ngày mai đừng nghĩ tới việc dùng thủ đoạn này nữa, bằng không ta cũng không dám chắc ta có đi báo cáo hết chuyện của cô hay không đâu.”
Nghê Mạn Thiên nhìn Sóc Phong, “Lại thêm một người muốn bảo vệ Hoa Thiên Cốt, huynh yên tâm, ta sẽ không sử dụng chiêu trò này nữa đâu, vì với cô ta, ta căn bản cũng chẳng cần!” Dứt lời bèn tức tối bỏ đi.
Nghê Mạn Thiên trở về phòng ngủ, nàng thấy Nghê Thiên Trượng đang ngồi bên trong, “Cha…”
Nghê Thiên Trượng trịnh trọng nói, “Thiên Nhi à, ngày mai nhất định phải giành chiến thắng nhé.”
“Yên tâm đi cha à, Hoa Thiên Cốt không phải đối thủ của con, huống chi hôm nay cô ta còn bị thương nữa.” Nghê Mạn Thiên tự tin đáp.
Nghê Thiên Trượng lấy ra một thanh kiếm, “Thiên Nhi à, tuyệt đối phải hết sức cẩn thận, không thể xảy ra sai sót, mai con hãy dùng thanh kiếm này để ứng chiến đi.”
“Cha, thanh kiếm này là…” Nghê Mạn Thiên thắc mắc.
“Con không cần hỏi nhiều, trên thanh kiếm này yểm tầng tầng lớp lớp huyền pháp, nếu như con dùng nó để đấu với Hoa Thiên Cốt, thì nhất định sẽ chiến thắng.” Nghê Thiên Trượng khẳng định.
“Cha à, không phải dè chừng Hoa Thiên Cốt như vậy đâu, vì sao con phải dùng thanh kiếm này chứ?”
“Thiên Nhi ơi, cha tin tưởng con mà, song hôm nay con cũng thấy màn so tài của Hoa Thiên Cốt rồi đấy? Cái lối đánh liều mạng đó, nhất định sẽ khiến con trở tay không kịp, chỉ khi dùng thanh kiếm này, Thiên Nhi, con mới là người mạnh nhất.”
Nghê Mạn Thiên nghe Nghê Thiên Trượng khuyên nhủ, cuối cùng cũng gật đầu, “Vâng, cha yên tâm, con gái nhất định sẽ chiến thắng cô ta.” Nàng nắm chặt kiếm, ôm trước ngực.
Nghê Thiên Trượng vỗ vai nàng, “Nếu con chiến thắng, trở thành đệ tử của Bạch Tử Họa, chắc chắn địa vị của Bồng Lai sẽ được củng cố giữa các phái, như vậy thì quan hệ của Bồng Lai và Trường Lưu đương nhiên cũng sẽ vững chãi không thứ gì phá nổi.”
“Con gái biết, con gái nhất định sẽ trở thành người thắng cuộc của đại hội, trở thành đệ tử của Tôn thượng.”
“Ừ, ngoan.” Nghê Thiên Trượng vui mừng đáp.
Đêm tối, Thiều Nguyệt tĩnh tọa nhập định, cô không ngừng đổ ra mồ hôi lạnh, cảm giác mình sắp đột phá, thế nhưng hết lần này tới lần khác luôn có một bức bình phong ngăn cản, dù cho cô có cố gắng đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể vượt qua, thế nên cô đành bình tâm trở lại, mặc niệm thanh tâm, trước cứ để bản thân tỉnh táo đã, không vội đột phá.
Trận đấu cuối cùng của đại hội Tiên Kiếm bắt đầu, hôm nay là ngày thứ ba, cũng là ngày quyết định người chiến thắng, Hoa Thiên Cốt mang theo thương tổn ra trận, Khinh Thủy lo lắng bảo, “Thiên Cốt à, thương của cậu đã khá hơn đâu, tối lại còn lén đi luyện kiếm, thân thể của cậu chịu nổi sao?”
Lúc Hoa Thiên Cốt còn đang định nói thì Đường Bảo nhảy qua, hô lên, “Mẹ ơi, mẹ à, mẹ còn nhớ dự tính ban đầu khi chúng ta tới Trường Lưu hay không? Đừng nên cố gắng quá sức mà.”
Hoa Thiên Cốt ngồi xổm xuống, nhìn Đường Bảo, “Đường Bảo, ta chưa từng quên dự định ban đầu, cố gắng nhiều như thế, ta tới Trường Lưu cũng là vì nàng.”
“Thiên Cốt, cậu đáp ứng ta đi, hôm nay là ngày tranh giải rồi, hãy cứ để mọi thứ tùy theo mệnh.” Khinh Thủy giơ ngón út, Hoa Thiên Cốt bật cười, móc ngoéo với nàng.
“Bây giờ cô bỏ cuộc, có khi lại có thể giữ lại chút mặt mũi.” Sóc Phong tiến tới, Khinh Thủy tức giận định đứng lên phản bác thì Sóc Phong tiếp tục, “Kiếm pháp của Nghê Mạn Thiên mặc dù ác liệt, song vẫn chưa đủ thuần thục, mặc dù nội lực thâm hậu, nhưng động tác còn chưa ăn khớp, nếu cô muốn thắng nàng, cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.” Dứt lời bèn xoay lưng bỏ đi.
“Ôi?” Khinh Thủy chỉ tay về phía y, thắc mắc, “Gã ấy tới đây để khích lệ cậu, hay đả kích cậu vậy?”
Hoa Thiên Cốt cười đáp, “Không quan trọng, tính cách huynh ấy chính là như thế.”
Nghê Thiên Trượng không yên tâm lại đi dặn dò Nghê Mạn Thiên mấy câu, trước khi lên đài, Hoa Thiên Cốt nhìn thấy nàng, tiến tới nói, “Mạn Thiên à, sau trận chiến ngày hôm nay, chúng ta còn có thể trở thành bạn bè hay không?”
“Hừ, Hoa Thiên Cốt, ngươi đừng có mà nằm mơ, chúng ta đã sớm không còn là bạn rồi.” Nghê Mạn Thiên nói xong bèn phi thân lên trên mặt trận Thất Tinh.
Hoa Thiên Cốt đã biết trước kết quả sẽ như thế này, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, bây giờ phải chuyên tâm tỷ thí, nàng phi thân, đối diện với Nghê Mạn Thiên, bắt đầu đánh, song phương mãi vẫn chưa phân thắng bại, Đường Bảo ở bên Lạc Thập Nhất, hô hào, “Cố gắng lên, mẹ ơi, cố gắng lên!”
Cuối cùng hai kiếm chạm nhau, song phương dùng nội lực so đấu, máu tươi dần dà chảy ra từ khóe miệng Hoa Thiên Cốt, thế nhưng nàng không bỏ cuộc, vận hết toàn lực đi đánh, sau đó hai người cùng rơi xuống mặt trận Thất Tinh bên ngoài hải lý.
Hoa Thiên Cốt vừa tỉnh lại, Đường Bảo bật khóc, “Mẹ ơi, cuối cùng thì mẹ cũng dậy rồi, mẹ đã hôn mê mất mấy tiếng rồi đấy.”
Hoa Thiên Cốt hỏi, “Là… là ai thắng?”
Đông Phương Úc Khanh và Khinh Thủy trố mắt nhìn nhau, không biết nên đáp ra sao, Hoa Thiên Cốt nhìn cũng hiểu, “Hóa ra ta chạm mặt nước trước, ý của trời sao.” Xem ra nàng không thể tới được điện Tuyệt Tình.
Đại điển bái sư, toàn bộ đệ tử đều đứng trong đại điện, Đào Ông hô, “Cung thỉnh Tam tôn!”
Tam tôn đi tới, ngồi lên ngai, Hoa Thiên Cốt che ngực lấy hơi, Đào Ông nói tiếp, “Đại hội Tiên Kiếm lần này, ba người đứng đầu là Sóc Phong, Hoa Thiên Cốt, Nghê Mạn Thiên.”
Những Chưởng môn của môn phái khác rối rít chúc mừng Nghê Thiên Trượng, “Chúc mừng Nghê chưởng môn.”
Nghê Thiên Trượng mặt nở ra hoa, “Đa tạ, đa tạ, đa tạ.”
“Đại điển bái sư chính thức bắt đầu.” Đào Ông xoay người bảo, “Mời Chưởng môn thu nhận đồ đệ.”
Bạch Tử Họa mãi vẫn chưa đứng lên, Ma Nghiêm thập giọng giục, Tử Họa à, mời Nghê Mạn Thiên tiến lại đây đi, mọi người đều biết, ai vô địch đại hội Tiên Kiếm sẽ là thủ đồ Trường Lưu, đệ không thể không thu nhận đâu?”
Bạch Tử Họa đứng dậy, nhìn Nghê Mạn Thiên và Hoa Thiên Cốt trước mặt, sau đó đột nhiên tuyên bố, “Cả đời này, Bạch Tử Họa ta sẽ không thu nhận đồ đệ.”
“Cái gì?” Nghê Thiên Trượng cả kinh bật dậy, những người khác cũng kinh ngạc tột độ, Nghê Thiên Trượng muốn tiến lên tranh luận, bấy giờ bất chợt bầu trời vang lên tiếng sét đánh, mây đen giăng kín, khóe miệng Bạch Tử Họa khẽ nhếch, xem ra Tiểu Nguyệt đột phá rồi.
Những người trong điện cũng thắc mắc theo dõi hiện tượng dị đản, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Ma Nghiêm với Sênh Tiêu Mặc tới bên người Bạch Tử Họa, Sênh Tiêu Mặc hỏi, “Chưởng môn sư huynh, chẳng lẽ tiểu sư muội….”
Bạch Tử Họa gật đầu, Ma Nghiêm cao hứng, “Quá tốt!” Nhất thời quên béng mất không truy hỏi lí do Bạch Tử Họa không nhận đồ đệ.
Quả nhiên, trong chốc lát, bầu trời lại khôi phục lại như thuở ban đầu, một tia sáng bạc từ không trung thoáng qua, Thiều Nguyệt bỗng xuất hiện tại đại điện, trang phục trắng toát thanh thoát như tiên, làm cho những người ở đại điện nhất thời quên cả cách phát âm.
— —— —-