Editor: daimocqua24
Trong đại điện ở Trường Lưu, Lạc Thập Nhất cầm danh sách đi vào, hành lễ với ba vị kia rồi nói: “Bẩm Tôn Thượng, đây là bản danh sách người tham gia cuộc sát hạch dành cho đệ tử mới, mời ngài xem qua.”
Bạch Tử Họa nhận lấy danh sách rồi lật xem, Sênh Tiêu Mặc phẩy quạt giấy đứng ở một bên, nói: “Lần sát hạch này ta muốn nhận hai đồ đệ để chơi đùa một phen.”
“Sư đệ, lần này muốn thu đệ tử sớm hơn là vì chống lại thế lực đang mở rộng của Điện Thất Sát, tăng cường thực lực cho Trường Lưu chúng ta, không phải chuyện đùa.” Ma Nghiêm nghiêm túc nói.
“Ầy sư huynh, huynh coi tiểu sự muội lại bế quan, không ai thèm chơi với ta, ta không tìm thêm vài đồ đệ để tiêu khiển thì ta sẽ buồn tẻ đến chết mất.”
“Mấy lần trước sư muội bế quan cũng đâu thấy đệ đi thu đệ tử.”
“Ta cũng vừa mới nảy ra ý định này thôi mà.”
“Đệ….” Ma Nghiêm đối với Sênh Tiêu Mặc cũng bó tay chịu trận, quay đầu hỏi Bạch Tử Họa, “Tử Hoạ, đệ nói xem…” Ma Nghiêm thấy Bạch Tử Họa mãi lo nhìn chằm chằm danh sách trên tay, không nhúc nhích, cũng không tiếp tục lật trang, hắn nghi ngờ hỏi: “Tử Hoạ, danh sách có vấn đề gì sao?”
Bạch Tử Họa hoàn hồn, lắc đầu một cái, đưa danh sách cho Ma Nghiêm. Ma Nghiêm quan sát một lúc cũng không nhìn ra vấn đề, liền quay sang nói với Lạc Thập Nhất: “Thập Nhất, lần sát hạch này cần phải được chặt chẽ, tiến hành cho cẩn thận. Bất kỳ người nào làm trái với quy định của cuộc thi đều không được thông qua.”
“Dạ, đệ tử đã rõ!” Lạc Thập Nhất khom mình hành lễ nói.
Bạch Tử Hoạ thì đăm chiêu, tên của Hoa Thiên Cốt bỗng dưng xuất hiện trong danh sách khiến hắn nhớ tới lúc gặp Hoa Thiên Cốt, lẽ nào…..không tránh khỏi tai hoạ này sao? Sau khi trở về Tuyệt Tình Điện, Bạch Tử Hoạ lấy hộp gấm ra, bên trong chứa đá Nghiệm Sinh của hắn cùng Thiều Nguyệt, đá Nghiệm Sinh của hắn vẫn phát ra ánh sáng vàng kỳ lạ, trong khi đó đá Nghiệm Sinh của Tiểu Nguyệt không khác với người khác là bao, cũng được bao bọc bởi luồng ánh sáng tím, không có biến hoá gì. Coi bộ muốn tìm tới phương pháp để hoá giải không phải dễ dàng như thế.
Hoa Thiên Cốt đi tới trạm nghỉ của Trường Lưu, nhìn thấy bên trong biết bao nhiêu người, ai ai cũng đều mải mê tập luyện, chỉ có trận tranh đấu ở trung tâm là nổi bật hơn hẳn, bởi vì có một người luôn ở thế áp đảo đối phương. Người nam nhân nọ nhìn qua rất hung dữ, mặt mày lạnh tanh không cảm xúc, kiếm cũng chưa rút mà đã dễ dàng đánh hai người kia nằm la liệt trên đất.
Hoa Thiên Cốt thán phục không thôi: “Thật lợi hại!” Nàng vừa cảm thán xong, hai người vừa ngã trên mặt đất cũng lập tức đứng lên, đánh lén sau lưng nam nhân kia. Hoa Thiên Cốt chỉ về phía sau lưng hắn mà hô: “Coi chừng phía sau!”
Sóc Phong kịp thời rút kiếm, trong tức khắc liền đỡ lấy chiêu kiếm của hai kẻ kia, sau đó dùng thân kiếm đánh vào l*иg ngực của bọn họ, hai kẻ đó lập tức ngã ra phía sau. Sóc Phong chiến thắng, liền vang lên một tràng tiếng khen hay ở chung quanh, sôi nổi suy đoán người này là ai, mà Sóc Phong lại nhìn về phía Hoa Thiên Cốt, muốn đi lại chỗ của nàng. Giữa đường bị Nghê Mạn Thiên chặn lại, Sóc Phong cũng chẳng thèm ngó ngàng mà tiếp tục đi tới hỏi Hoa Thiên Cốt: “Cô là ai?”
“À? Ta tên Hoa Thiên Cốt.” Hoa Thiên Cốt mờ mịt đáp.
“Sao lại giúp ta?” Sóc Phong hỏi, Hoa Thiên Cốt càng khó hiểu, nàng giúp hắn hồi nào vậy?
Cùng lúc đó, Nghê Mạn Thiên tức giận vì chưa bao giờ bị người khác đối đãi như vậy, nàng ta xoay người lại đánh ra một chưởng về phía Sóc Phong, Hoa Thiên Cốt thấy thế liền khẩn cấp hô: “Cẩn thận!”
Chưởng lực của Nghê Mạn Thiên đánh vào phía sau của Sóc Phong, nhưng hắn lại không hề hấn gì cả, mà còn quay sang tiếp tục hỏi Hoa Thiên Cốt: “Vì sao giúp ta?”
“Cái này?” Hoa Thiên Cốt trả lời ra sao, mà Nghê Mạn Thiên thì không khỏi hoảng sợ. Sóc Phong quan sát Hoa Thiên Cốt một lát rồi trong nháy mắt quay người đánh với Nghê Mạn Thiên. Hai người khó phân thắng thua, tuy nhiên, Sóc Phong rõ ràng ở thế thượng phong. Đang trong lúc quyết định thắng bại thì tiếng chuông tập hợp vang lên, hai người liền dừng cuộc tranh đấu, theo mọi người đi đến địa điểm tập hợp.
Lúc Nghê Mạn Thiên đi ngang qua Hoa Thiên Cốt, giọng điệu khó chịu bảo nàng không cần nhiều chuyện, Khinh Thuỷ tưởng Hoa Thiên Cốt là tỳ nữ của Nghê Mạn Thiên thì đánh vai của nàng một cái hỏi: “Nha đầu, chủ nhân của cô sao hung dữ quá vậy?”
“Cái gì?” Hoa Thiên Cốt ngờ vực mà nhìn nàng.
“Cô không phải tỳ nữ của nàng ta hả?” Khinh Thuỷ kinh ngạc.
“Ta không quen nàng ấy.” Hoa Thiên Cốt đáp, Khinh Thuỷ biết là bản thân hiểu lầm, liền nhanh chóng khai ra tên họ: “Ta tên Khinh Thuỷ, nếu cô không ngại thì sau đó chúng ta trở thành bạn bè nhé.”
Hoa Thiên Cốt lần đầu nghe thấy có người muốn làm bạn với nàng, nàng mừng như điên, liên tục gật đầu “Hay lắm!” Vui thích đi với Khinh Thuỷ đến địa điểm tập hợp.
Lạc Thập Nhất tuyên bố quy tắc và nội dung của cuộc thi. Ải thứ nhất là Khu rừng ma quái, khi nghe đến có Hoa ăn thịt người, Đường Bảo liền thò đầu ra bảo: “Mẫu thân, có Hoa ăn thịt người kìa, nguy hiểm quá đi, người ta không muốn mất mẫu thân đâu.”
Hoa Thiên Cốt an ủi: “Yên tâm, từ nhỏ ta đã cùng Nguyệt tỷ tỷ vào tận sâu trong núi để hái thảo dược để làm thuốc đông y, cái gì chưa từng thấy, hơn nữa có kiếm pháp do đích thân Nguyệt tỷ tỷ dạy, con không cần lo lắng.” Đường Bảo đành phải rụt đầu trở vào bên trong, không nói thêm gì nữa.
Giờ thi đã đến, Lạc Thập Nhất đọc tên Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt bước lên lấy Ngân Thuỷ Châu và thanh kiếm gỗ, chuẩn bị tiến qua lối vào thì bị Lạc Thập Nhất cản lại. Hắn nhìn qua nhìn lại, quan sát Hoa Thiên Cốt, sau đó đưa tay ra thi triển pháp thuật ở bên tai nàng, Đường Bảo vèo một cái liền rơi vào trong tay của hắn.
“Đây là cái gì?” Lạc Thập Nhất hỏi.
“Nó là linh trùng do ta nuôi.” Tay Hoa Thiên Cốt đưa ra, muốn cầm lại Đường Bảo nhưng lại bị ngăn trở bởi vì Lạc Thập Nhất vẫn cầm mãi chẳng chịu buông nó ra.
“Vật này cũng không được mang theo.” Lạc Thập Nhất nói rằng.
“Cái gì?”
“Cái gì?” Hoa Thiên Cốt cùng Đường Bảo đồng thời nói.
“Nó còn biết nói? Nó có phép thuật, có thể trợ giúp cho ngươi, cho nên không thể mang nó theo vào trong.” Lạc Thập Nhất nói xong, Đường Bảo liền phát sinh âm thanh bất mãn.
“Hả?” Hoa Thiên Cốt vội vàng an ủi Đường Bảo, “Ngoan, ngày mai ta sẽ đến đón con.”
Đường Bảo hừ một tiếng thay cho câu trả lời, Hoa Thiên Cốt cũng đành chịu, Lạc Thập Nhất nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi chăm sóc nó thật tốt. Nếu như chịu đựng không nổi thì nhớ bóp nát Thuỷ Ngọc, lập tức sẽ bảo vệ người được bình an, đồng thời cũng biểu hiện là ngươi đã bỏ cuộc.”
Hoa Thiên Cốt kinh hoảng, rồi gật đầu nói: “Cảm ơn thượng tiên.” Nàng nhìn Đường Bảo một lát rồi tiến vào Khu rừng ma quái.
Đường Bảo mất mát rũ đầu, Lạc Thập Nhất nhìn nó, hiếu kỳ hỏi: “Nè, ngươi tên gì?”
“Hừ, ngươi là kẻ xấu, ta mới không thèm quan tâm ngươi đâu.” Đường Bảo tức giận nói, Lạc Thập Nhất cười, dùng ngón tay đâm đâm thân thể nó, Đường Bảo lập tức kêu lên: “Ngươi đừng đυ.ng đến ta!” Lạc Thập Nhất cười ha hả, cảm thấy rất thú vị. 2
Hoa Thiên Cốt tiến vào Khu rừng ma quái, đồng thời gặp Hoa ăn thịt người cùng với Nghê Mạn Thiên. Hai người đồng tâm hiệp lực, ra tay quyết liệt nhưng lại chưa từng đánh trúng chỗ yếu của nó. Lúc này Hoa Thiên Cốt mới nhớ ra máu của mình có thể khiến hoa cỏ khô héo, nàng liền cắt lòng bàn tay đem giọt máu rưới trên thân kiếm, rồi nói với Nghê Mạn Thiên: “Mạn Thiên, cô ở trước mặt nó đánh lạc hướng, ta sẽ tập kích từ phía sau.”
“Được!” Nghê Mạn Thiên đứng dậy bay về phía Thực Nhân Hoa, Hoa Thiên Cốt nhân cơ hội một chiêu kiếm đâm vào Thực Nhân Hoa cành khô trên, quả nhiên trong chốc lát, Thực Nhân Hoa liền ngã xuống đất chết héo rồi.
Nghê Mạn Thiên cất kiếm rồi tiến lên hỏi: “Này, cô tên gì?”
“Ta tên Hoa Thiên Cốt.”
“À” Nghê Mạn Thiên gật gù. “Ta thấy tính tình cô trung thực, không giống như những người kia cứ hay nịnh bợ ta, mặc dù không có phép thuật, nhưng kiếm pháp không tồi. Được lắm, ta muốn cùng người kết giao làm bạn.”
“Hả?” Hoa Thiên Cốt không thể ngờ là trong hôm nay mà nàng đã thu nhận được hai người bạn.
“Thế nào? Được sủng ái như vậy thì thấy lo lợ rồi?” Nghê Mạn Thiên hất mặt lên nói.
“Ha hả, từ nhỏ ta đã không có ai bầu bạn, hôm nay một lúc có thể được kết giao với nhiều người như vậy, ta có chút không quen.” Hoa Thiên Cốt gãi gãi mặt của mình nói.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, Hoa ăn thịt người cũng đã bị tiêu diệt, tốt hơn hết là mau chóng rời khỏi đây.” Nghê Mạn Thiên nói.
Hoa Thiên Cốt gật đầu nghe theo, cùng đi với Nghê Mạn Thiên tiến sâu vào trong khu rừng. Khi đó, tại trạm nghỉ, Bạch Tử Hoạ nhìn thấy thành tự của Hoa Thiên Cốt vừa rồi từ trong gương, hắn không khỏi thấy lạ, máu của nàng? Rốt cuộc nàng là ai?
Đến buổi tối, các thí sinh ngủ lại trong rừng, Bạch Tử Họa lệnh cho Lạc Thập Nhất thả khói Mê Dật, chốc lát sau tất cả các thí sinh đều rơi vào trong ảo cảnh, giãy giụa mãi cũng không thoát ra được. Bạch Tử Họa ở trước gương, quan sát từng ảo cảnh của các thí sinh, lúc nhìn đến của Hoa Thiên Cốt thì dừng lại, người rơi vào ảo cảnh, sẽ đạt được tâm nguyện lớn nhất của mình. Hoa Thiên cốt, rốt cuộc trong lòng người mong muốn nhất là điều gì?
Hoa Thiên Cốt chìm vào ảo giác, thấy bản thân trở về căn nhà gỗ của Hoa gia, nơi đó Hoa tú tài còn sống, nhìn thấy nàng tâm trạng liền mừng rỡ nói: “Tiểu Cốt con à!.”
Hoa Thiên Cốt chạy tới, “Cha, cha, ta rất nhớ người, sau này Tiểu Cốt sẽ ngoan ngoãn nghe lời cha, cha đừng rời xa Tiểu Cốt nữa được không?”
Hoa tú tài ôm Hoa Thiên Cốt: “Ngoan, ngoan, cha sẽ luôn ở bên Tiểu Cốt mà.”
Hoa Thiên Cốt đột nhiên nhớ tới Thiều Nguyệt, ngẩng đầu hỏi: “Nguyệt Tỷ Tỷ đâu? Tỷ ấy đã đi hay còn ở lại?”
“Tiểu Cốt!” Một giọng nói quen thuộc từ trong nhà vọng ra, Hoa Thiên Cốt quay sang thì nhìn thấy Nguyệt tỷ tỷ của nàng vẫn như xưa, toàn thân áo trắng hơn tuyết từ trong nhà bước ra, mỉm cười kêu tên của nàng. Hoa Thiên Cốt khẽ lau nước mắt, chạy tới ôm lấy Thiều Nguyệt, nghẹn ngào nói: “Ta cứ nghĩ Nguyệt tỷ tỷ không cần Tiểu Cốt nữa, muốn bỏ rơi Tiểu Cốt rồi.”
Thiều Nguyệt khẽ vuốt lưng nàng: “Ta sao đành lòng?! Nguyệt Tỷ Tỷ không bao giờ bỏ rơi Tiểu Cốt đâu, vĩnh viễn sẽ không.”
“Thật sao?” Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu hỏi, thấy Thiều Nguyệt trịnh trọng gật đầu nàng mới chịu nín khóc, mỉm cười, kéo tay Thiều Nguyệt đi vào trong nhà. Tới bên trong thì thấy mẫu thân Tiểu Cốt nằm ở trên giường, Hoa Thiên Cốt đi tới cạnh giường, gọi: “Mẹ…”
Bạch Tử Họa đứng lên, bước tới trước gương mà thầm nói: “Hoa Thiên Cốt, hoá ra tâm nguyện của ngươi chẳng qua chỉ là những chuyện bình thường nhất của cuộc sống thế gian thôi sao, mà Tiểu Nguyệt….nàng ở trong lòng ngươi, thật sự quan trọng đến vậy?”
Thấy trời sắp sáng, Lạc Thập Nhất đợi thí sinh ở lối ra vào, mà Hoa Thiên Cốt vẫn còn đắm chìm trong ảo cảnh của mình. Lúc này, Đông Phương Úc Khanh đột nhiên nhào lại, thấy nàng vẫn chưa chịu tỉnh, liền dùng sức lay Hoa Thiên Cốt.
Nghê Mạn Thiên từ trong ảo cảnh của bản thân bước ra, vỗ ngực nói: “Làm ta sợ muốn chết, suýt nữa là không thoát ra được rồi, may là ý chí bản tiểu thư kiên định, không tồi, không tồi…”
“Thiên Cốt, Thiên Cốt, nàng tỉnh lại đi.” Đông Phương Úc Khanh làm thế nào gọi cũng không khiến nàng tỉnh lại, Nghê Mạn Thiên nghe thấy tiếng kêu thì nhìn hắn hỏi: “Ngươi là ai? Làm gì ở bên cạnh Thiên Cốt?”
“Thiên Cốt bị nhốt trong ảo cảnh, bây giờ còn chưa thoát ra được, ta là….một người bạn của nàng.” Đông Phương Úc Khanh lo lắng nói.
“Thiên Cốt vẫn chưa đi ra? Vậy làm sao giờ, nhanh tới trưa rồi, sắp không còn kịp rồi.” Nghê Mạn Thiên gấp gáp.
“Muốn thoát ra ảo cảnh cần phải nhờ ý chí của bản thân, còn không thì phải nhờ đến máu và nước mắt. Vậy đi, cô đi trước, ta ở lại đây chờ Thiên Cốt.”
“Ta không thể…” Nghê Mạn Thiên do dự nói.
“Cô mau đi đi, không thì sẽ thua ải này, trái lại ta cũng chẳng muốn gia nhập Trường Lưu, đi nhanh lên!” Đông Phương Úc Khanh thúc giục.
Nghê Mạn Thiên đấu tranh một lúc, cuối cùng quyết định đi trước. Đông Phương Úc Khanh thấy Hoa Thiên Cốt còn chưa tỉnh, nhìn tảng đá ở bên cạnh, rồi hít một hơi thật sâu, sau đó cả người lao tới, liền ngất xỉu.
Bên trong ảo cảnh, Hoa Thiên Cốt ở nhà nấu cơm, Thiều Nguyệt ở bên cùng làm với nàng, Hoa tú tài thì trò chuyện với nương tử của hắn, chốc lát sau thì cơm nước xong xuôi, người một nhà quây quần cùng nhau ăn cơm, ấm áp vui vẻ. Đông Phương Úc Khanh nhìn thấy thì không đành lòng quấy nhiễu bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm tàn nhẫn lôi kéo Hoa Thiên Cốt đi ra, Đông Phương Úc Khanh mới lớn tiếng la lên: “Thiên Cốt, nàng đã quên mục đích lên Trường Lưu Sơn rồi sao, nàng không phải muốn tìm người hay sao? Lẽ nào cứ như vậy mà bỏ dở nửa chừng hả? Trong này đều là ảo giác, không phải thật, toàn là giả mạo a!”
“Cái gì? Làm sao có thể, Nguyệt Tỷ Tỷ, cha và mẫu thân đều ở đây mà.” Hoa Thiên Cốt không tin được nói, Đông Phương Úc Khanh không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là móc một cây chuỷ thủ trong túi của mình ra, rạch cánh tay của mình một đường, trong nháy mắt Hoa Thiên Cốt liền tỉnh lại.
Bạch Tử Họa nhìn sau khi Đông Phương Úc Khanh đưa Hoa Thiên Cốt ra khỏi ảo cảnh, hai người liền đi về phía lối ra vào, càng nhìn càng nghi ngờ Đông Phương Úc Khanh, hắn nhìn Đông Phương Úc Khanh nói: “Tâm tư người này sâu không lường được!”
Hoa Thiên Cốt vừa đi vừa nghĩ, ta rõ ràng mơ thấy Nguyệt tỷ tỷ, tại sao lúc tỉnh lại vẫn không nhớ được hình dáng của nàng vậy? Nghê Mạn Thiên lo lắng chờ tại lối vào của khu rừng, Đường Bảo và Lạc Thập cũng rất lo lắng, không ngừng ngó về phía lối vào. Buổi trưa sắp trôi qua, Hoa Thiên Cốt và Đông Phương Úc Khanh cuối cùng cũng bước ra, Nghê Mạn Thiện mừng rỡ bước lên ôm lấy hai người: “Thiên Cốt, rốt cuộc các người cũng đi ra.” Nàng phát hiện bản thân ôm luôn cả Đông Phương Úc Khanh, vội đẩy hắn ra, Đông Phương Úc Khanh đành bất đắc dĩ đứng ở một bên.
Hoa Thiên Cốt cẩn thận băng vết thương cho Đông Phương Úc Khanh: “Đông Phương, huynh không có việc gì chứ?”
“Thiên Cốt, ta không sao, chỉ là ta sẽ không được giữ lại sau cuộc thi.” Đông Phương Úc Khanh bóp trán nói.
“Xin lỗi. Đều tại ta.” Hoa Thiên Cốt áy náy nói.
“Không sao mà Thiên Cốt, trái lại ta cũng không muốn ở lại Trường Lưu. Việc Vân Ẩn ta đã truyền tin khắp nơi, sau khi huynh ấy biết sẽ đến Trường Lưu tìm nàng, nàng cứ yên tâm thi đi.” Đông Phương Úc Khanh nói.
Hoa Thiên Cốt gật gù, “Huynh yên tâm, Đông Phương, nhất định ta sẽ thông qua sát hạch.”
Ải thứ hai là vượt qua một cầu treo bằng bằng xích trên vách núi, trên đường đi qua cầu còn phóng ra phi tiêu để gây trở ngại, Hoa Thiên Cốt hơi sợ, phần lớn thí sinh đều đã vượt qua mà nàng còn do dự ngồi xổm tại nơi đó. Cuối cùng nhờ vào sự cổ vũ của Nghê Mạn Thiên và Khinh Thủy ở phía bên kia, Hoa Thiên Cốt cũng bước lên cây cầu. Đi được một nửa chặng đường thì ở trong bóng tối, Bạch Tử Họa thi triển pháp thuật chặt đứt dây treo cầu, Hoa Thiên Cốt hốt hoảng giữ được xích sắt mà lao xuống. Nghê Mạn Thiên cùng với Khinh Thủy, thậm chí cả Lạc Thập Nhất đều cho rằng Hoa Thiên Cốt sẽ bị loại, nhưng ngoài ý muốn, Hoa Thiên Cốt vẫn chưa có ngã xuống, như cũ nắm chặt xích sắt, từng bước từng bước trèo lên. Các thí sinh đứng trên vách núi cũng sôi nổi, cùng hô nàng cố lên. Đến lúc bò lên tới, thì Hoa Thiên Cốt liền ngất xỉu.
Buổi tối, Hoa Thiên Cốt tỉnh lại, phát hiện mình ở trên giường, nàng lo lắng kết quả cuộc sát hạch, bật dậy muốn đi ra ngoài. Nghê Mạn Thiên cùng Khinh Thuỷ vẫn luôn chực chờ ở trong phòng của nàng, nhìn thấy nàng muốn xuống giường thì vội đè nàng lại. Khinh Thuỷ nói: “Cô mệt tới ngất xỉu, phải cố gắng nghỉ ngơi.”
“Nhưng mà…..”
“Ta biết cô lo lắng chuyện gì nhưng cô yên tâm, chúng ta đều được thông qua, ngày mai đã có thể ở lại Trường Lưu.” Nghê Mạn Thiên vui mừng nói.
“Không phải chúng ta còn chưa thông qua ải thứ ba sao? Làm sao có thể được lưu lại?” Hoa Thiên Cốt nghi ngờ nói.
“Ta cũng không rõ nhưng mặc kệ, có thể ở lại Trường Lưu là tốt rồi.” Nghê Mạn Thiên không nghĩ ra, cũng chẳng muốn suy nghĩ tới.
Nghê Mạn Thiên đi khỏi thì bồi bàn bước vào cùng một phong thư trên tay, nói là của Đông Phương Úc Khanh, Hoa Thiên Cốt liên vội vã mở ra xem. Thì ra Đông Phương Úc Khanh đã đi rồi, nàng để thư ở một bên, nằm trên giường, nhớ tới sự việc xảy ra bên trong ảo cảnh. Xem ra nàng quả thật phải cố gắng cảm tạ Đông Phương rồi.
Bạch Tử Họa đứng trước Tuyệt Tình Điện, hắn không kể sự việc của Hoa Thiên Cốt cho Thiều Nguyệt biết là vì không muốn khiến nàng phân tâm, tập trung vào việc tu luyện.Hắn nhìn bầu trời đêm mênh mông mà nghĩ, nếu kiếp nạn này dùng chính đạo giải không được, chạy không thoát, gϊếŧ không xong, ta chỉ còn cách đối mặt với nó. Bạch Tử Họa ta chết thì có gì đáng tiếc, chỉ có nhân sinh của thiên hạ thì phải tính sao? Vì một người mà coi nhẹ thiên hạ, như vậy có đúng không? Sinh Tử kiếp tự nhiên được định bởi trời, việc gì đến thì cứ để nó đến đi. Coi bộ ngày mai nàng cũng khó lòng mà qua ải thứ ba, mùi hương quái lạ trên người nàng giống như thuộc yêu tộc, muốn thông qua ải thứ ba, e là rất khó.
— —— —— —— —-