Cố Nhan để di động lên chậu sen đá mang đi. Lúc chờ trong thang máy, cô mới nhận ra mình đã ôm tất cả cây đi. Mang đi, còn có thể mang về sao? Cô tự giễu nghĩ, cảm thấy mình thật ngu ngốc, cô đã bị đuổi ra khỏi nhà của anh, phải về nhà mình.
Sáu giờ chiều, nắng vẫn còn chói chang, Cố Nhan vừa kéo vali hành lý đi về phía trước, vừa cúi đầu nhìn điện thoại di động của mình. Bỗng nhiên, lưng cô chợt ớn lạnh, những suy đoán lung tung làm cô rối bời… có phải anh ấy đã thấy mấy trang mạng mà mình đã tìm kiếm trong điện thoại? Hay là thấy những video trong album ảnh của mình? Những ý nghĩ này làm cho cô cảm thấy đau đầu, Chu Quân Ngôn lạnh lùng bảo cô đi, coi cô như một trò hề vậy, anh lại chán ghét cô rồi sao?
Cô đi được một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân nặng nề ở phía sau. Âm thanh vang lên rõ ràng trên con đường yên tĩnh. Cô nắm chặt tay cầm của vali, trái tim đập liên hồi, cho đến khi một người đàn ông trung niên mặc đồ thể thao vượt qua trước mặt cô thì giọt nước mắt ở ngay khóe mắt cuối cùng cũng chảy xuống, nhưng rất nhanh sau đó, cô lại cười.
Anh kêu cô rời đi, làm sao mà cô không thể rời đi được chứ?
Một lúc sau, Cố Nhan dựa lưng vào trước cổng nhà cô, từ từ trượt xuống, cô còn nhớ lần trước Chu Quân Ngôn đưa cô về, lúc đó cô đã ôm chặt lấy anh, không nỡ để anh đi. Dường như những hình ảnh ấy vẫn còn ngay trước mắt…không biết qua bao lâu, Cố Nhan mơ mơ màng màng trở lại giường của mình, điện thoại di động thì vẫn yên tĩnh như vậy.
Suốt cả đêm cô nửa mơ nửa tỉnh, khi trời vừa tờ mờ sáng thì trong nhà đột nhiên có vài tiếng động.
Cố Nhan ngồi dậy, nghe tiếng gọi của Cố Trung Lâm, cô lập tức kéo mền trùm kín mình lại.
Chắc là vô tình nhìn thấy hành lý của cô nên Cố Trung Lâm mới gõ cửa phòng ngủ cô:
“Nhan Nhan? Cố Nhan.”
“Vào đi ạ.”
Bây giờ Cố Nhan mới nhận ra giọng của cô hơi khàn.
Cô nghe thấy tiếng Cố Trung Lâm bật đèn phòng ngủ lên.
Ông bước tới gần, đứng cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống cô con gái đang cuộn mình trong chăn.
“Sao con không về cùng với mọi người?”
Trong giọng nói của ông tràn ngập trách cứ:
“Hôm qua con có gửi tin nhắn cho ba.”
Cố Nhan bình tĩnh đáp lại.
Trên Wechat của ông chủ yếu toàn công việc, tin nhắn của Cố Nhan bị đẩy xuống dưới cùng, ông mới không nhìn thấy.
“Con nhìn bộ dạng bây giờ của con xem, mọi người sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Trong lòng Cố Nhan thầm nghĩ, mặc kệ người khác muốn nghĩ sao thì nghĩ, bên ngoài thì lạnh nhạt nói:
“Con chẳng có mấy phần quan trọng đâu, người khác làm gì có thời gian mà nghĩ đến.”
Cố Trung Lâm nghe giọng nói của con gái hơi khác thường, muốn xốc chăn cô lên coi thử, nhưng lại cảm thấy làm như vậy là không hợp lẽ nên đành hỏi:
“Con sao vậy? Có phải con bị bệnh hay không?”
Đôi khi Cố Nhan cảm thấy tâm lý của mình khá bệnh hoạn, nếu người thân không quan tâm đến, cô sẽ thấy rất tự do, còn nếu đột nhiên quan tâm, cô lại cảm thấy khá khó chịu.
Cô nghĩ: “Không lẽ không phải bị bệnh mà là mang thai?”
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì giọng của Cố Trung Lâm đã vang lên:
“Không thoải mái thì để ba bảo bà ngoại dẫn con đi bệnh viện. Ba sắp có cuộc họp lúc mười giờ rồi.”
Cố Nhan lập tức hết khó chịu, nói:
“Không cần, con đã hẹn rồi, chiều nay con tự đi khám.”
Trong phòng nhất thời không ai lên tiếng nói chuyện. Vài phút sau, cô nghe thấy tiếng bước chân của Cố Trung Lâm ở trong phòng, ông cân nhắc giây lát rồi nói:
“Tiểu Trần sáng nay vừa mới về Trung Quốc, con có thể nghĩ thêm về chuyện quen với cậu ta.”
Cố Nhan không có hứng thú với cái người tên Tiểu Trần trong miệng ông, Cố Trung Lâm thấy cô không nói gì, lại nói tiếp:
“Có vấn đề ở chỗ quay phim nên cậu ta về tới đây vào buổi trưa, ba sẽ bảo cậu ta đến đây vào buổi chiều đi cùng con tới bệnh viện nhé?”
Cố Nhan muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng lời nói vừa đến miệng bị cô kìm nén lại, sau cùng, cô đáp:
“Vâng ạ!”
Bỗng chuông điện thoại của Cố Trung Lâm vang lên, Cố Nhan cảm thấy mình như được giải thoát. Cố Trung Lâm chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, cách một lớp chăn mỏng, ông xoa đầu cô, muốn nói gì đó lại thôi.
“Có một số việc con không nên hồ nháo.”
Cố Nhan im lặng chịu đựng.
————
Khi căn phòng yên tĩnh lại, Cố Nhan ép buộc mình ngủ thêm một chút.
Lần này cô không mơ thấy mình nằm trên giường sản phụ, mà lại mơ thấy mình về đến nhà, một đứa bé nhào vào trong ngực của cô kêu cô là mẹ, chỉ hai từ có thể hình dung cảm giác lúc đó của cô: Lạnh lẽo.
Lúc Cố Nhan còn học sơ trung, cô từng ước mong mình mau chóng trưởng thành để đến tuổi kết hôn, sẽ sinh ra một bé gái thật đáng yêu, cô muốn đem toàn bộ ấm áp đời này cô không cảm nhận được cho con gái mình, để nó trở thành một cô công chúa nhỏ hạnh phúc nhất thế giới.
Suy nghĩ này theo tuổi tác ngày càng lớn của cô dần dần thay đổi, cô bắt đầu sợ hãi và ích kỷ. Cô sợ đau, sợ một sinh linh mới xuất hiện sẽ làm thay đổi thời gian và sức khỏe của mình, sợ phải phân chia tình yêu và sự chăm sóc của mình ra cho người khác.
Sau lần đầu về nước, bà của cô dặn rằng không nên lấy chồng nước ngoài, bà không muốn có thêm một đứa cháu trai giống như khỉ nữa, cô biết bà ngoại đây là đang bất mãn với mẹ cô.
Đó là lần đầu tiên Cố Nhan nói cô không thích trẻ con, một chút cũng không thích.
Bà ngoại chỉ nghĩ cô đang đùa, trên đời này làm gì có người phụ nữ nào mà không sinh con? Bà nói:
“Cháu còn trẻ, khi nào sinh con cháu sẽ tự thích thôi, không có người đàn ông nào mà chấp nhận phụ nữ không sinh con cả.”
Cố Nhan lại nhớ tới năm đầu đại học, một giảng viên có một chòm râu dài đã nói với bọn cô:
“Về chuyện sinh con, đàn ông không có tư cách có ý kiến.”
Cho đến bây giờ, Cố Nhan vẫn thầm nhủ trong lòng:
“Bà à, bà hãy nhìn xem, cháu thực sự không thích trẻ con chút xíu nào hết.”
————
Lúc năm giờ chiều, Trần Trạch Húc đến nhà đón cô, anh cũng không hỏi vì sao cô lại đột ngột về nước, chỉ lo lắng hỏi han:
“Thân thể em vẫn tốt chứ?”
Cố Nhan gật gật đầu:
“Thật sự đã làm phiền anh rồi.”
“Không có gì.”
Trên đường tới bệnh viện, lần đầu tiên Trần Trạch Húc kể lại vẻ mặt đầy bối rối của hai người lúc còn học cao trung, anh còn vui vẻ kể về những lần bị giáo viên bộ môn quan sát và theo dõi gắt gao.
Cố Nhan cũng cười theo, chỉ là cô không biết nhớ ra cái gì, lại tiếp tục im lặng.
Ước chừng qua hơn mười phút, cô cảm giác Trần Trạch Húc đang tăng tốc độ xe, liền hỏi:
“Sao vậy?”
“Không có gì, dường như có người đang theo sau chúng ta.”
Cố Nhan quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe tải đi ở phía sau bọn họ.
Đến bệnh viện, Trần Trạch Húc hỏi cô đi khám khoa nào.
Cố Nhan không chút xấu hổ nói:
“Tôi khám bệnh phụ khoa.”
Trần Trạch Húc ngay tức khắc cảm thấy bối rối.
Cố Nhan vội vàng nói:
“Ba tôi đã tự ý sắp xếp mọi chuyện làm anh cảm thấy xấu hổ phải không? Vậy lần sau anh đừng để ý đến ông ấy nữa.”
Chờ tới khi có người đọc tên cô, cô quay đầu lại nhìn Trần Trạch Húc nói: “Anh chờ tôi ở bên ngoài nhé!”
Cố Nhan biết nếu xét nghiệm nướ© ŧıểυ thì sẽ dễ biết được cô có mang thai hay không, nhưng cô vẫn chọn siêu âm.
Từ phòng siêu âm đi ra, cô thả lỏng người ngồi xổm trên mặt đất.
Trần Trạch Húc đang ngồi ở hàng ghế bên ngoài đợi cô, Cố Nhan nhìn anh, sau đó đứng lên nhìn về phía bác sĩ, cô mông lung hỏi:
“Không phải mang thai, cũng không phải là thai ngoài tử ©υиɠ đúng không?”
Bác sĩ khó hiểu nhìn cô:
“Thai ngoài tử ©υиɠ? Thanh niên ngày nay sao không nghĩ đến những chuyện có chiều hướng tích cực hơn vậy?”
“Bởi vì tôi dùng que thử, có hai vạch.”
“Có chụp ảnh lại không?”
“Không có.”
“Không có thì làm sao mà tôi biết nó như thế nào? Trường hợp của cô là dương tính giả.”
Bác sĩ kiên nhẫn giải thích, rồi kê đơn thuốc, bảo cô không nên thức khuya, ăn uống bổ sung đầy đủ.
Cố Nhan nhẹ gật đầu, cầm phiếu khám bệnh ra ngoài.
Từ lúc đó về sau, sắc mặt Trần Trạch Húc hết sức khó coi, Cố Nhan biết làm như vậy sẽ khiến người khác khó xử, nhưng cô chỉ nghĩ ra được cách này là có thể giải quyết mọi chuyện triệt để nhất thôi.
Trần Trạch Húc vẫn giữ nguyên phong độ, anh cầm phiếu khám bệnh trên tay cô, bảo cô chờ ở đây, còn anh đi lấy thuốc.