Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng

Chương 23: “Vì sao anh lại hôn em?”

Đồng hồ báo thức còn chưa kêu, thế nhưng Chu Quân Ngôn đã tỉnh.

Anh là bị tiếng kêu lớn của Cố Nhan đánh thức.

Chu Quân Ngôn ngồi dậy, phát hiện Cố Nhan ngồi ở đó dẩu miệng, tay không ngừng gãi lưng.

“Chu Quân Ngôn, em ngứa quá…”

Chu Quân Ngôn sửng sốt, anh liền mở đèn ở vách tường, thấy được trên cổ của Cố Nhan nổi lên rất nhiều vết đỏ.

Anh có hơi nhức đầu, giọng nói khàn khàn mở miệng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Nhan liền vén áo lên cho anh xem. Chu Quân Ngôn chưa kịp ngăn cản hành động to gan của cô thì thấy bầu ngực trắng nõn của cô cũng có những mảng lớn vết đỏ.

“Quần áo ngủ anh mua cho em chất liệu vải có vấn đề, thật là ngứa quá đi.”

Cố Nhan vừa nói vừa cố gắng gãi nhưng lại bị Chu Quân Ngôn giữ tay lại. Anh suy nghĩ một chút rồi nói:

“Tôi mua toàn chất liệu vải bông.”

“Nhưng mặc vào thì vẫn rất thô, một chút cũng không giống với vải bông.” Cố Nhan ủy khuất tố cáo anh, cái tay đang muốn gãi tiếp thì bị anh giữ lại.

“Được rồi, đừng gãi nữa.”

Chu Quân Ngôn buông tay cô ra, mặt không đổi sắc xuống giường thay quần áo rồi chuẩn bị đi rửa mặt.

“Anh phải đi đâu sao? Anh không quan tâm em sao?” Cố Nhan bi thương nhìn anh.

Nếu như có thể quan tâm cô một chút cũng tốt mà.

Chu Quân Ngôn phiền não gãi gãi đầu, cũng không quay đầu lại mà nói: “Đi mua thuốc cho cô.”

“Vậy anh phải mau mau về đó nha.” Cô giả bộ tội nghiệp nói.

—–

Sáu giờ sáng, Chu Quân Ngôn lái xe ở trên đường vắng tìm một tiệm thuốc, kết quả là nguyên con đường không có một tiệp thuốc nào, cuối cùng anh quay đầu xe lái về phía bệnh viện, vào lấy số rồi chờ lấy thuốc, thuận tiện qua xem Chu Ninh đã tỉnh lại hay chưa.

Sau khi về đến nhà, anh xoa xoa thái dương, xách một túi thuốc vào phòng ngủ.

Cố Nhan cầm điện thoại di động, ôm chăn với đôi mắt chờ mong nhìn anh.

“Rốt cuộc anh cũng về rồi.”

Chu Quân Ngôn cố gắng khinh thường ánh mắt ấy của cô, đem thuốc mỡ trong túi ra, trong túi có thuốc chống viêm còn có các loại vitamin, bên ngoài có cả giấy hướng dẫn sử dụng, cô biết chữ nên chắc sẽ không có vấn đề gì.

Anh nhìn Cố Nhan, lạnh lùng nói: “Dựa theo giấy hướng dẫn mà dùng, tôi đi làm.”

Cố Nhan kéo kéo cổ tay anh, không để cho anh đi.

“Nhưng mà ở sau lưng em với không tới.” Cô nháy mắt một cái, kéo cổ tay anh quơ qua quơ lại, giọng nũng nịu nói: “Hơn nữa, nếu như anh chịu đem quần áo của anh cho em mặc, thì em cũng không xui xẻo như vậy, anh giúp em bôi đi mà…”

Chu Quân Ngôn hít sâu một hơi, nhịn không được rút tay về.

“Đưa lưng đây.”

Cố Nhan nhìn thấy anh đã mở ra cái hộp thuốc, liền “A” một tiếng.

“Không phải muốn tôi giúp cô bôi sao?” Giọng anh không có cảm xúc gì, giống như là đang nói một sự thật.

Cố Nhan không nghĩ tới Chu Quân Ngôn sẽ đồng ý như vậy, chần chừ buông chăn trên ngực xuống, nằm ở trên giường, hai mắt nhắm lại.

Cô nằm ở trên giường Chu Quân Ngôn nhưng không một mảnh vải che thân, mà Chu Quân Ngôn lại ở ngay sau lưng cô. Phát hiện được điều này, mặt cô có chút phiếm hồng.

“Không phải là do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chứ.” Cô hắng giọng một cái, có chút xấu hổ hỏi.

Thuốc mỡ lạnh như băng bị ngón tay thô ráp thoa thoa ở sau lưng cô thật nóng bỏng, có chút thoải mái.

“Thật mát”. Cô hừ nhẹ một tiếng.

Chu Quân Ngôn trầm mặc, nhanh chóng đem thuốc mỡ xoa đều lên phần lưng đầy vết đỏ của cô.

Ngón tay anh mỗi khi đi qua chỗ nào, thân thể Cố Nhan liền khẽ run rẩy. Rõ ràng động tác của Chu Quân Ngôn không có tí tình cảm nào mà.

Thật mất mặt.

Cố Nhan vùi mặt vào gối, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ tối hôm qua lúc Chu Quân Ngôn hôn lên môi mình.

Cô đưa tay lên sờ môi mình, có thể rõ ràng sờ trúng một vết rách nhỏ.

“Vì sao tối qua anh lại hôn em?” Trong lòng Cố Nhan tràn đầy bong bóng màu hồng hỏi.

Nhất thời động tác của ngón tay ở trên lưng dừng lại.

“Đó không phải là hôn.” Một lúc sau, Chu Quân Ngôn cau mày nói.

Cố Nhan nghiêng đầu bất mãn nhìn anh, chỉ nhìn thấy Chu Quân Ngôn đang rũ mắt mà thoa thuốc cho cô.

“Được rồi, đó không phải là hôn.” Cố Nhan không vui quay đầu lại, “Anh chẳng qua là cắn người ta, hơn nữa còn đem đầu lưỡi ——“

Chu Quân Ngôn nghe vậy thì liền dùng sức đè mạnh ngón tay trên lưng cô, yết hầu hơi giật giật: “Sau lưng bôi xong rồi.”

Nói xong, anh thu tay về, mặt không biến sắc nói:

“Bởi vì cái miệng kia của cô giống như vĩnh viễn không biết đóng lại vậy.”

Cố Nhan xoay mình lại. Thật là chọc cô vừa giận vừa tức cười, cô nhìn anh chằm chằm:

“Anh nhất định lại phải nói rằng em phiền anh lắm đúng không? Vậy bây giờ em học được rồi, sau này em cảm thấy ai nhiều lời, vậy em sẽ đi gặm cắn môi của người đó, được chưa?”

Chu Quân Ngôn trợn mắt nhìn cô, không nói lời nào.

Cô là đang gây sự với anh, anh tuyệt đối sẽ không mắc lừa.

Cố Nhan lúc này từ từ đi tới, hai người gần nhau đến nỗi Chu Quân Ngôn không thấy gì ngoài đôi môi mà anh chán ghét kia.

“Cô cho là tôi sẽ hôn cô nữa sao?” Chu Quân Ngôn lớn giọng, chán ghét nhìn cô chằm chằm.

Cố Nhan bị ánh mắt của anh làm cho choáng váng, cuối cùng hai tay cô nhẹ nhàng khoác lên bả vai của Chu Quân Ngôn, từng chút từng chút đến gần anh.

“Anh sẽ.” Cố Nhan ở bên miệng anh mà thì thầm, giọng cô run rẩy, cơ thể cũng rất nhanh hóa thành một vũng nước.

Giây tiếp theo, hai người liền hôn nhau.