Lúc Cố Nhan nhập mật mã vào cửa, Chu Quân Ngôn cố ý quay đầu đi.
Sau khi cửa mở, giày của Cố Nhan còn chưa kịp tháo ra, cô đã xúc động quay đầu lại và định hỏi anh có muốn uống một chút rượu vang đỏ không, nhưng lại nhìn thấy Chu Quân Ngôn trực tiếp đứng ngay lối vào, bắt đầu cởi nút áo sơ mi.
“Anh và em… Chúng ta ở chỗ này luôn sao?” Cô trợn mắt há mồm mà nhìn Chu Quân Ngôn cùng hộp áo mưa mới mua trong tay anh.
Chu Quân Ngôn cười lạnh thành tiếng: “Không phải đây là mục đích mà cô đến tìm tôi sao?”
Anh gằn từng chữ nói: “Thỏa mãn nhu cầu thân thể của cô.”
Nói xong, anh lạnh lùng nhìn cô, tay nhanh chóng cởi dây lưng.
“Này? Ý em không phải như vậy ——” Cố Nhan bĩu môi muốn phản bác anh, làm sao anh ấy lại có thể nói bản thân mình giống như “công cụ tìиɧ ɖu͙©” vậy chứ?
Nhưng Chu Quân Ngôn dứt khoát không cho Cố Nhan có cơ hội phản bác. Một tay anh kéo lấy cô đặt lên ván cửa, trực tiếp vén váy cô lên, ngón tay thon dài kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, giây tiếp theo liền cắn răng chịu đựng cầm gậy thịt chen vào cơ thể cô một cách khó khăn.
“Ưm…” Trong nháy mắt, kɧoáı ©ảʍ vừa quen thuộc lại xa lạ lan tràn khắp toàn thân.
Cố Nhan kẹp chặt thật chặt, Chu Quân Ngôn hít một hơi thật sâu, tay phải anh tùy ý xoa nắn nơi giữa hai chân cô, sờ tới một mảng dinh dính ướŧ áŧ.
“Nơi này đã sớm ướt đẫm rồi, đây gọi là gì?” Anh mỉa mai nhìn cô.
“Ô ô ô, anh đừng bảo là…”
Cố Nhan che mặt, tự hỏi rằng liệu trong lòng Chu Quân Ngôn có xem mình trở thành người phụ nữ dâʍ đãиɠ hay không.
Cô cố gắng thả lỏng cơ thể công thêm giữa hai chân có chất lỏng giúp bôi trơn nhưng Chu Quân Ngôn tiến vào cũng chưa thoải mái lắm, Cố Nhan phải xoay tới xoay lui.
Hai tay anh giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn của Cố Nhan, không mang theo chút tình cảm nào mà mạnh mẽ cắm vào, nhưng vẫn không thể vào hết được.
“Ừm…”
Cảm giác căng trướng làm cho hai chân Cố Nhan như nhũn ra, giống như cảm giác lần đầu tiên cô cưỡng ép ngồi xuống vậy. Cô cúi đầu xuống nhìn gậy thịt to lớn của Chu Quân Ngôn cứ ra vào như vậy trong cơ thể mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, rõ ràng là đang làm loại chuyện này nhưng thoạt nhìn anh vẫn luôn thờ ơ như thế.
Động tác của Chu Quân Ngôn hung ác, vào thật sâu, đâm đến nỗi lưng của Cố Nhan dính sát lên ván cửa lạnh lẽo. Nhiệt độ chênh lệch phía sau lưng khiến tiểu huyệt của cô vô thức thít chặt…Chu Quân Ngôn rên khẽ một tiếng…cô liền ngập ngừng vùi đầu vào trong ngực anh.
Có phải làʍ t̠ìиɦ sẽ khiến cho bản thân sinh ra ảo giác rằng hai người dường như là thân mật hơn không? Hay chỉ có mình cô nghĩ như vậy?
Cô lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm giác l*иg ngực anh cứng lại khi cô áp sát.
Cảm xúc này quá xa lạ với cô, Cố Nhan thử dò xét, ngập ngừng giơ hai tay lên, yếu ớt ôm lấy cổ của Chu Quân Ngôn.
Tuyệt đối đừng đẩy cô ra nha.
Chu Quân Ngôn không nói gì, chỉ là bỗng nhiên tăng nhanh chuyển động càn quét bừa bãi. Anh nâng đùi phải của cô lên, thay đổi góc độ ra vào. Dịch thể từ nơi giao hợp của hai người sớm đã văng tung tóe khắp nơi, Cố Nhan nghe thấy tiếng nước òm ọp mà tai nóng lên, cô gần như muốn ngất đi.
“Ôi… thật thoải mái…”
Không biết đã làm bao lâu rồi… thời gian trôi qua, tiếng thở dốc của Chu Quân Ngôn dần trở nên nặng nề hơn, anh cắm vào càng sâu hơn. Nhiều lần chạm đến điểm nhạy cảm kia, Cố Nhan rên lớn…đạt đến cao trào…dâʍ ɖị©ɧ từ bên trong hoa huyệt lập tức tiết ra ồ ạt…tất cả ướŧ áŧ bao lấy côn ŧᏂịŧ đang căng cứng bên trong cô.
Chu Quân Ngôn vẫn như cũ nắm chặt eo cô, không cho Cố Nhan có bất kỳ thời gian dịu lại, liền kéo cô cách xa mình một chút bắt đầu một tư thế mới đi vào.
Đầu của Cố Nhan bị ép rời khỏi ngực anh và tựa vào trên cửa, cô vì cao trào mà đầu óc mê man.
Cô giương mắt nhìn Chu Quân Ngôn, chỉ nhìn thấy tóc anh có hơi lộn xộn. Cô yên lặng nhìn nó rất lâu, kìm lòng không được mà vươn tay sờ lên mấy sợi tóc kia của anh.
“Hôm nay anh rất bận, có vất vả lắm không?” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, quên rằng có lẽ cô sẽ không nhận được câu trả lời của anh.
Chu Quân Ngôn mím chặt môi bắt lấy bàn tay đang làm loạn trên đầu mình. Một bàn tay thật nhỏ, chỉ một nắm tay là có thể nắm chặt.
Anh cúi đầu xuống bắt gặp ánh mắt mê ly và quan tâm của cô, mắt lại nhanh chóng rơi xuống cánh môi hồng hào đầy đặn còn hơi vểnh lên vô cùng quyến rũ.
Có một loại cảm xúc lạ lẫm đến mức làm cho người ta chán ghét đang lan tràn trong l*иg ngực của anh.
Anh buông tay cô ra và không nhìn cô nữa. Qυყ đầυ đâm vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt, huyệt thịt bị kéo ra, Cố Nhan ngẩng cái cổ tinh tế trắng nõn lên hét ra tiếng.
Gậy thịt thô to lại một lần nữa tiến vào chỗ sâu nhất của Cố Nhan.
Cố Nhan bị cú thúc mạnh mẽ đến mức nghẹn ngào không nói nên lời.
“Ô ô, em không thể, em đứng không vững… Trở về phòng có được không anh…”
Chu Quân Ngôn lắng nghe tiếng rêи ɾỉ cũng như nũng nịu của cô mà sắc mặt rất khó coi. Mãi cho đến khi cô bị mình làm đến khóe mắt ướŧ áŧ, toàn thân run rẩy thì anh mới cảm thấy mình đứng cũng hơi mỏi, rốt cuộc bế mông cô lên đi vào phòng ngủ trong tư thế gắn kết như vậy.
Mỗi một bước đi của Chu Quân Ngôn, gậy thịt bên trong Cố Nhan liền tiến vào sâu hơn…Cô không thể chịu nỗi thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt này, một lần nữa leo lêи đỉиɦ…da^ʍ thuỷ ào ạt tuôn ra chỉ trong mấy chục mét ngắn ngủi này…
Da^ʍ thuỷ thuận theo đùi cô một đường chảy xuống. Khi Cố Nhan nhìn thấy giường thì cô đã sắp ngất đến nơi rồi.
Cô nghĩ rằng Chu Quân Ngôn sẽ ném cô lên trên giường một cách thô bạo nhất nhưng không ngờ tới anh lại ôm mình dừng lại trước tấm gương lớn đặt trên sàn nhà trong phòng ngủ…