- Thất lễ quá, cháu phải đi trước, trong cty có việc gấp đang tìm.
Hướng Nhật cúp điện thoại liền quay lại, cũng không ngồi xuống mà đứng bên cạnh, móc ra một chiếc thẻ ATM đưa cho Lý Trinh Lan.
- Mật mã là 333666, Trinh Lan, chăm sóc hai bác thật tốt nhá.
Bởi trước đó đã nhận lời tính toán mọi chi tiêu với cha mẹ Lý Trinh Lan nên Hướng Nhật không muốn thất hứa. Còn chiếc thẻ này đương nhiên không phải thẻ vàng của hắn, bên trong chỉ có tầm 100 triệu mà thôi. Hướng Nhật cũng chẳng tiếc rẻ gì.
Chỉ cần cảm thấy đáng giá thì sẽ không keo kiệt. Với Lý Trinh Lan cũng vậy, trước khi đi cũng không quên đánh mắt với nàng, tuy tiêu mất 100 triệu trong nháy mắt nhưng hắn cảm thấy đáng giá. Sau này gặp Lý Trinh Lan có lẽ cô bé này không dám mặt cau mày có với mình như vậy.
Lý Trinh Lan trợn tròn mắt, cầm chi phiều mà ngẩn người ra, cha mẹ nàng thì mắt sáng rực lên nhìn vào chiếc thẻ trên tay con gái, tưởng tượng xem bên trong có bao nhiêu tiền.
Hướng Nhật đi xong cha mẹ nàng không còn kiên nhẫn được nữa:
- Trinh Lan, mau xem thử bên trong có bao nhiêu tiền?
- Mẹ, đây là có người khác, chúng ta không thể nhận!
Lý Trinh Lan vẫn giữ được lí trí, không thể nhận chiếc thẻ này, phải trả lại cho người kia. Nhưng cụ bà thì không quan tâm, giành lấy chiếc thẻ xong liền nắm tay ông cụ:
- Nhanh, ông xã, đi tính tiền, chúng ta phải xem bên trong có bao nhiêu.
- Mẹ!
Lý Trinh Lan muốn giành lại nhưng mẹ nàng đã giấu sau lưng khiến nàng bất đắc dĩ. Lý phụ tính tiền, ba người nhanh chóng rời khỏi cửa hàng. Tìm một máy ATM gần đó, đưa thẻ vào, tay Lý mẫu run rẩy, nhập mật mã xong, một dãy số hiện ra. Nhìn dãy số "0" mà cả ba người chết đứng. Đây không phải là đồng Won mà là NDT, rất đáng giá. Đếm dãy số "0" mà Lý mẫu cảm thấy ngứa ngáy, vỗ ngực nói:
- Trinh Lan, nói cho mẹ biết ở đó là mấy số "0"?
Lý Trinh Lan cũng tỉnh táo lại, trong này sao có thể nhiều tiền như vậy chứ? Vốn dĩ nàng cho rằng trong thẻ Hướng Nhật đưa cùng lắm cũng chỉ là 10 vạn thôi, nhưng nhìn dãy số "0" này đâu phải 10 vạn? Sao hắn lại đưa mình nhiều tiền như vậy, có ý gì đây? Chẳng lẽ muốn mình làm bạn gái hắn sao? Không thể nào? Hắn đã có bạn gái, nhưng vì cái gì…Lý Trinh Lan cảm thấy đầu óc trở nên mơ hồ.
Lý phụ cũng kích động run rẩy, lại tính toán xem đổi thành đồng Won sẽ là bao nhiêu:
- 17,9 tỷ, 17,9 tỷ, Emi, chúng ta giàu rồi, phát tài rồi, chúng ta có thể mua biệt thự rồi.
- 17,9 tỷ( đây là mình dùng số liệu quy đổi, đúng ra thì 1 NDT=185 Won)
Lý mẫu cũng tính ra, cái này còn ghê gớm hơn so với 100 triệu NDT, từ bé đến giờ họ xài đồng Won nên hiểu rõ khả năng của 17,9 tỷ, từ nay về sau gia đình họ không còn ở tầng lớp bình dân nữa, đã trở thành phú hào rồi.
Lý Trinh Lan cũng tỉnh ra, nàng không ham tiền như cha mẹ, vẫn còn tỉnh táo:
- Cha, mẹ, tiền này chúng ta không thể lấy, phải trả cho hắn!
- Không nhưng nhị gì hết!
Lý mẫu hung hăng lườm con gái:
- Đây là tiền con rể cho chúng tôi dưỡng lão, chị không có quyền ý kiến.
- Con rể?
Lý Trinh Lan trợn tròn mắt, nàng còn nghi ngờ mình nghe lầm, từ khi nào kẻ đó lại biến thành con rể mà nàng không hề biết chứ?
Lý phụ cũng chêm vào:
- Trinh Lan, thì ra con đã có một nửa của mình, vậy mà còn khiến cha mẹ lo lắng suy nghĩ. Yên tâm đi, cha mẹ rất thoáng, mặc dù con rể người Trung Quốc, hình như còn nhỏ tuổi hơn con nhưng chúng ta rất hài lòng, cha mẹ hết sức ủng hộ.
Hết sức ủng hộ? Là cố gắng đẩy đi sao? Lý Trinh Lan không biết nói gì, tuy cha mẹ nàng không phải người tham tiền nhưng sức hấp dẫn của 17,9 tỷ quá lớn, đến chính bản thân nàng cũng động tâm, nhiều tiền như vậy thì nàng có thể mua được rất nhiều thứ mà trước kia bị coi là hy vọng xa vời…
Hướng Nhật hớt hơ hớt hải chạy về cty, cảnh sát vẫn đang chờ hắn, giới thiệu thân phận Hướng Nhật xong, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào hắn, đầy vẻ hoài nghi, vẻ bề ngoài của hắn lại đánh lừa cả đám, đây là kẻ tình nghi, hình như chưa đủ 18 thì phải? Dù gϊếŧ người cũng không sợ tội nặng.
Hướng Nhật gặp hai người quen, rõ ràng là hai cô bé lúc trước gặp ở nhà hàng, không ngờ hai nàng lại là nhân viên cty. Hai người cũng ngạc nhiên nhìn hắn, bởi vừa rồi bị gọi tới nên không rõ chuyện gì xảy ra. Anh đẹ trai trước đó ngồi cùng hai nàng, thoạt nhìn còn có vẻ e thẹn làm sao lại biến thành tội phạm gϊếŧ người chứ? Các nàng không hiểu nổi, vì sao người này lại xuất hiện trong cty mà cảnh sát còn một mực chờ đợi nữa chứ?
- Cậu là Hướng Quỳ?
Một cảnh sát đến trước mặt Hướng Nhật, nghiêm túc nhìn hắn hỏi.
- Đúng vậy, là tôi.
Hướng Nhật gật đầu đáp.
- Chúng tôi là cảnh sát khu vực, tôi là tổ trưởng tổ trọng án Lâm Tử Anh, hiện giờ chúng tôi nghi ngờ cậu có liên quan tới vụ án gϊếŧ người, mời cậu theo chúng tôi phối hợp điều tra, cậu có thể không nói nhưng lời cậu nói ra sẽ được ghi lại, trong tương lai đó sẽ là chứng cứ trước tòa…
- Được, không cần nói nhiều nữa, tôi đi cùng các người, dù sao tôi cũng không phạm tội.
Nghe rõ về vụ án gϊếŧ người Hướng Nhật liền nghĩ tới việc Dương Nghĩa Thiên, mặc dù không rõ sai lầm ở đâu nhưng hắn xác định mình không để lại chứng cớ gì, cuối cùng đám cảnh sát này vẫn phải thả mình ra!
- Vậy mời cậu theo chúng tôi.
Hướng Nhật phối hợp khiến cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, dù sao hắn cũng có thể đợi luật sư tới mới đi theo họ, cái này cũng đành chịu.
- Hướng tiên sinh…
Tô Úc lo lắng nhìn Hướng Nhật, trước mặt nhiều người nàng cũng không thể gọi hắn là ông chủ.
- Không cần lo lắng, tìm luật sư cho anh, đừng làm to chuyên, đúng luật là được, anh không phạm pháp, tin rằng cảnh sát Hồng Kông sẽ không đổ oan cho người tốt.
Hướng Nhật khẳng định. Từ Trân nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, thực ra lúc cảnh sát hỏi nàng cũng không nói gì, bởi trước khi đi ông chủ đã nói muốn biến Nghĩa Tân Xã thành nghĩa trang xã, lúc này con chưa tới 2 giờ, lão đại Nghĩa Tân Xã chết, có liên quan hay không nàng cũng không rõ. Nhưng nàng hiểu, nếu nói chuyện này ra sẽ càng thêm bất lợi cho ông chủ, vậy nên nàng phải giữ kín.
Trải qua việc này, ấn tượng về lời lẽ ngông cuồng của ông chủ nhỏ này đã biến mất trong lòng nàng, mỗi lời nói của hắn dường như không phải trò đùa, tất cả đều có khả năng!