- Tôi không cố ý, cô cũng thấy mà, là hắn ra tay trước!
Hướng Nhật thả tay, vẻ mặt cực kì vô tôị. Lại nhìn Richard đã được đỡ dậy khắp người dính đủ loại thức ăn trong lòng cực kì hả hê. Monica nhìn hắn bằng ánh mắt phẫn nộ, bộ ngực đầy đặn phập phồng:
- Anh đi đi, Jack tiên sinh, tôi không muốn gặp lại anh!
Hiển nhiên đã giận hết mức nếu không sẽ chẳng tuyệt tình như vậy. Hướng Nhật cả kinh, cảm thấy mình đã đi sai đường, mặc dù ban đầu muốn phá rối nhưng cũng không hề muốn căng thẳng với Monica. Thấy nàng sắp bước về phía Richard thì có lẽ lần này hoàn toàn cắt đứt quan hệ với mình. Hiển nhiên Hướng Nhật sẽ không chấp nhận kết quả này, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ điên cuồng, bước tới bên cạnh rồi bất ngờ ôm lấy nàng. Monica kinh ngạc muốn phản kháng thì Hướng Nhật đã ôm chặt thật thể nàng, hung hăng hôn lên bờ môi gợi cảm.
A..
Monica rên lên sau đó liền giãy dụa, nằm mơ nàng cũng không ngờ Jack tiên sinh lại dám cưỡng hôn mình, mà lại còn trước mặt nhiều người như vậy, trong nháy mắt liền chết lặng. Hướng Nhật liều mạng, dù sao Monica đã giận hắn thực sự thì có ác hơn một chút cũng chẳng sao, tin rằng vị hôn phu kia thấy cảnh này thì dù có độ lượng tới đâu thì cũng sẽ không tha thứ cho Monica. Huống chi vừa rồi thăm dò thì đối phương là một kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi.
Mặc dù Richard cảm thấy đau tê tái nhưng nhìn thấy vị hôn thể của mình làm trò ôm hôn một gã đàn ông khác trước mặt mình thì rống lên, đẩy mấy người đang đỡ mình ra lao về phía Hướng Nhật. Tuy rằng Hướng Nhật đang ôm Monica nhưng vẫn quan sát cử động của Richard, thấy hắn xông lên liền đẩy nàng ra rồi đạp cho Richard té lăn quay. Thừa lúc Monica còn chưa tỉnh táo Hướng Nhật liền nháy mắt với nàng:
- Lôi Thiến, anh đi trước.
Cười ha hả rảo bước ra ngoài. Cũng bởi chỗ này quá vắng vẻ nên bảo vệ của nơi này cũng không phát hiện ra. Hướng Nhật đi mất tăm. Monica thì đứng ngây ra nhưng trong lòng cũng không tức giận gì nhiều. Bước ra khỏi tửu điếm, Hướng Nhật bắt taxi chạy về trường học. Mặc dù quá trình quấy rối có chút ngoài ý muốn nhưng cuối cùng nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, mình dùng một chiêu xuất bất kì ý có lẽ lần này Monica không thể xuất giá được. Không về nhà mà chạy tới trường là bởi Hướng Nhật cũng có tính toán. Mấy ngày không gặp Nhâm đại tiểu thư, mình cũng không gọi cho nàng, mặc dù có lẽ cô bé đã nghe được từ đám Sở Sở, biết mình đã về nhưng giờ vẫn không gọi điện là không cam lòng, mình không gọi điện thì vì gì mà nàng phải gọi chứ? Hẳn là nàng đã giận Vậy nên Hướng Nhật phải đi dỗ dành đại tiểu thư tính tính ghen tuông này.
Tới trường, Hướng Nhật ngựa quen đường cũ tới phòng chủ nhiệm Trần Tiểu Phân. Mẹ con nàng cũng kì lạ, trường học cách nhà không xa mà cũng không về nhà ăn cơm, đến tận tối mới về. Đến bữa sáng cũng giải quyết trong phòng làm việc. Nhưng cũng tiện cho Hướng Nhật, nhân lúc đám Sở Sở ở nhà ăn cơm thì mình cũng có thời gian để tới đây. Vừa tới gần phòng làm việc thì bên trong truyền tới âm thanh kêu đau cùng oán trách:
- Ai nha, mẹ, sao người lại đánh con chứ?
- Nhìn con đi, ăn cơm cũng không đến nơi đến chốn.
Trần Tiểu Phần chán nản.
- Không cẩn thận làm đổ một chút thôi mà.
Nhâm Quân ấm ức nói.
- Không cẩn thận, không cẩn thận thì mẹ cũng không cẩn thận đυ.ng con một chút.
Nói xong lại nghe Nhâm đại tiểu thư kêu đau. Hướng Nhật nghe lại cảm thấy buồn cười, mẹ con nhà này đúng dở hơi, đang muốn đẩy cửa vào thì giọng Trần Tiểu Phân vang lên:
- Quân Quân, có phải con với tiểu Hướng giận nhau không?
- Không có mà.
Nhâm đại tiểu thư nghĩ một đằng nói một nẻo.
- Không có sao? Thế vì cái gì mà nó không đến tìm con?
- Không phải con đã nói rồi sao? Là người ta đi thủ đô.
Giọng điệu bắt đầu khó chịu.
- Vậy sao không hề gọi điện? Con nói mẹ nghe, có phải con làm loạn lên không? Tôi nói cho cô biết Tiểu Hướng là con rể quý của tôi.
- Mẹ, con đã nói rồi, chúng con không có mâu thuẫn gì cả, ăn cơm mà mẹ nói nhiều thế không biết.
- Chê tôi lắm lời đúng không?
- Không có!
Nghe Nhâm đại tiểu thư bị mẹ vợ uy hϊếp đến tội Hướng Nhật liền cười thầm, vốn muốn đẩy cửa vào liền đổi thành gõ cửa. Bên trong liền trở nên yên tĩnh, sau đó Trần Tiểu Phân nghiêm giọng:
- Mời vào!
Hướng Nhật đẩy cửa vào khiến hai người bên trong mừng rỡ.
- Tiểu Hướng.
Trần Tiểu Phân liền đứng dậy, không ngờ vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Nhâm Quân cũng mừng rỡ nhưng lập tức cắn răng hung hăng nhìn Hướng Nhật, mặt mày nhăn nhó. Hướng Nhật giả vờ không thấy nàng hờn dỗi, quay sang phía Trần Tiểu Phân:
- Con tới thăm Quân Quân một chút, thuận tiện mời cô ấy đi ăn cơm, mẹ đi cùng luôn ạ?
Câu cuối cùng có chút vô sỉ nhưng kể từ lúc hai bên thông gia vô tình gặp nhau thì tơ duyên cũng đã kết. Hướng Nhật gọi vậy cũng chẳng có gì không ổn. Trần Tiểu Phân sung sướиɠ cười, nghe từ "mẹ" kia thật ngọt ngào.
- Mẹ không đi, hai đứa trẻ các con đi đi, mẹ còn có việc quan trọng.
Hướng Nhật biết bà muốn tạo cơ hội cho hai người nên không miễn cưỡng:
- Con cùng Quân Quân đi ạ.
- Ừ, đi đi.
Trần Tiểu Phân cười.
- Con không đi!
Nhâm Quân liền lạnh lùng chen vào, bắt đầu chiến đấu với hộp cơm như có thù với nó vậy, từng miếng từng miếng, vừa ăn lại nhìn Hướng Nhật chằm chằm. Trần Tiểu Phân giành lấy hộp cơm của nàng:
- Đi nhanh, đừng làm phiền tôi, tôi còn việc phải làm.
Thấy mẹ không giúp mình mà hỗ trợ kẻ địch thì Nhâm Quân hung hăng nhìn Hướng Nhật rồi chạy ra ngoài. Hướng Nhật chào xong liền đuổi theo:
- Quân Quân, tức giận à?
Ra ngoài, thấy Nhâm đại tiểu thư không chờ hắn mà tiếp tục đi về phía trước, Hướng Nhật vội vàng bước tới kéo tay nàng;
- Em tức lúc nào? Em không tức, nhưng mà cũng chẳng vui gì cả.
Nhâm Quân lắc lắc tay muổn rút ra rồi quay mặt đi. Còn không tức sao, rõ ràng giận không thèm nhìn mình. Hướng Nhật không nói gì, xoay người Nhâm Quân đối mặt với mình:
- Quân Quân, vợ chồng già với nhau rồi em đừng trẻ con như vậy.
- Ai trẻ con chứ, đi ra ngoài mấy ngày không thèm gọi điện, nếu không phải mấy hôm trước ở cùng đám Thanh Thanh thì em cũng không biết anh đã về luôn.
Lời lẽ tràn ngập sự oán hận.
- Là anh sai, anh không đúng, nhưng cũng không phải chỉ một mình em như vậy, anh không hề gọi điện cho ai cả, không tin em hỏi mấy người Sở Sở đi. Em cũng nói hằng ngày ở chung với các nàng có thấy ai nhận điện thoại của anh không?
Quả thực Hướng Nhật không hề chủ động gọi điện về nhà nên hắn nói rất hùng hồn. Nhâm Quân cẩn thận nghĩ lại thì đúng là như vậy. Nhưng mà vừa mới hờn dỗi, nhanh như vậy đã xong thì đúng là mất mặt. Hướng Nhật cười hắc hắc, nhân lúc hành lang vắng người liền ôm thân thể mềm mại của nàng ép lên tường:
- Anh, anh muốn làm gì! Thả em ra nhanh.
Gặp phải động tác có tính xâm lược của hắn Nhâm Quân liền luống cuống, muốn đẩy hắn ra nhưng sức không đủ, chỉ coi như gãi ngứa cho Hướng Nhật.
- Không thả! Trừ khi em nói, em yêu anh thì mời được.
- Đồ xấu xa, ai thèm yêu anh!
- Vậy anh phải dùng gia pháp với em.
Hướng Nhật cười xảo trá, nhìn đôi môi nhỏ nhắn hồng hào của Nhâm Quân mà hôn tới, Nhâm Quân nhắm mắt lại. Đột nhiên âm thanh vang lên khiến hai người vội vàng tách ra, Hướng Nhật bực mình, ai mà làm mất hứng như vậy, sớm không đến muộn không vào hết lần này tới lần khác phá rối. Ở ngã rẽ hành lang, bóng dáng xinh đẹp mảnh mai bước tới, là Tang Âm mới gặp hôm qua.