Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 717: Anna gọi tới

Hướnga nật đứng dậy, nhìn Lâm Phi thân thể vặn vẹo không yên cùng thần trí bất ổn nằm trên ghế salon, bước tới kệ rượu cầm một bình rượu đó giá mấy vạn mở nút, đem rượu đổ lên đầu Lâm Phi.

Bị chất lỏng lạnh như băng kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Lâm Phi đang mơ màng tỉnh lại, cuống cuồng bò dậy. Có lẽ bởi vừa tỉnh dậy nhìn thấy Hướng Nhật bên cạnh cầm chai rượu còn chưa tới phân nửa có chút kinh ngạc:

- Anh là ai, tại sao tôi lại ở đây?

- Đây là mấy?

Hướng Nhật không nói gì duỗi hai ngón tay ra, tiểu tử này có thể ở tình huống gặp người lạ giữ được bình tĩnh như vậy có lẽ do vừa mới tỉnh táo, nhưng tố chất tâm lý tuyệt đối không thấp.

- Đương nhiên là 2, tôi không ngốc đâu, rốt cục anh là ai?

Lâm Phi lau rượu trên mặt, nhìn chung quanh rồi lại liếc chai rượu đỏ còn khoảng một phần ba trên tay Hướng Nhật, nhanh chóng đoán ra gì đó.

- Không ngốc? Vừa rồi suýt nữa bị người ta bán đi còn nói không ngốc?

Hướng Nhật cười lạnh, thằng nhóc này nói mà không biết ngượng mồm, nếu không phải đúng lúc mình gặp phải. Có lẽ sớm bị hại rồi.

-Mấy thằng chết tiệt!

Lâm Phi nghiến răng nghiến lợi mắng, hiển nhiên hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Không hề có chút mất không thích ứng đối với Hướng Nhật, người xa lạ vừa cứu mình, có lẽ thần kinh quá mức không ổn định, hỏi như đã quen từ trước:

-Đầu đuôi chuyện vừa rồi là sao?

-Cũng không có gì, chỉ là cậu ăn phải đồ không nên ăn, ba thằng bạn của cậu rất tốt bụng, cố ý để hai mỹ nữ đến tiếp cậu. Đương nhiên có lẽ bọn chúng đã chụp những cái này làm kỳ niệm tặng cậu, để thỉnh thoảng cậu đem ra ngắm một chút.

Hướng Nhật nói lời này cũng có chút tổn thương, nhưng sự thực là thế, vừa rồi hắn phát hiện gã thanh niên khóe miệng có nốt ruồi trên cổ có đeo máy ảnh, hiển nhiên người như hắn không phải kẻ yêu thích chụp ảnh. Đáp án rõ ràng.

Lâm Phi nghe xong càng nổi trận lôi đình, khó trách ba thằng cháu trai khuyên hắn uống rượu, vốn hắn cực kì tự tin tửu lượng của mình, thế mà cảm giác chưa được vài chén đã say, đầu váng mắt hoa càng về sau càng mơ màng. Đợi đến lúc tỉnh táo thì đã ở một lô ghế khác. Thì ra tất cả là do rượu có trộn gì đó.

- Ba thằng cháu trai kia đâu?

Lâm Phi càng nghĩ càng giận, hận không thể lập tức tìm ba thằng thối tha kia đánh tơi bời, sợ bởi vậy mà làm sự kiện kia thất bại.

Dù nói thế nào hắn ở thủ đô cũng là nhân vật số má, lão gia tử mới đi mấy năm đã bị người ta bắt nạt như vậy, nếu không làm chút thủ đoạn có lẽ sau này sẽ càng khó qua.

- Vậy cậu phải hỏi chủ nhân nơi này rồi.

Hướng Nhật chỉ chỉ ngoài cửa. Trên thực tế hắn cũng không chỉ sai, dù sao ba kẻ kia bị người của Phong lão tứ mang đi, muốn tìm người quả thực phải hỏi chủ nhân Phong lão tứ. Không ngờ Lâm Phi vốn khí thế rất lớn nhưng nghe có quan hệ đến chủ nhân nơi này liền câm nín, có chút cẩn thận nhìn Hướng Nhật.

- Bọn chúng là người của Phong đại thiếu?

- Gì? Cậu biết Phong lão tứ?

Hướng Nhật có chút ngạc nhiên, xem ra thanh danh Phong lão tứ ở thủ đô rất vang dội, người biết hắn không ít mà còn có sự kính sợ. Xem vẻ mặt thằng nhóc trước mặt, nếu xác định ba tên kia là người của Phong lão tứ có lẽ sẽ không nghĩ đến việc trả thù nữa.

- Anh gọi Phong đại thiếu là Phong… Anh quen hắn?

Hai mắt Lâm Phi sáng lên, trên thế giới này, người gọi Phong đại thiếu là Phong lão tứ không nhiều lắm, hắn biết một người mà là phụ nữ, nhưng người ta đủ tư cách để gọi như vậy.

Mà người trước mặt không biết chui từ đâu ra mà dường như rất quen thuộc Phong lão tứ, lại có thể gọi là "Phong lão tứ" có lẽ ít nhất địa vị ngang hàng với Phong đại thiếu.

- Không quen. Tôi vừa mới tới thủ đô chưa tới hai ngày.

Hướng Nhật cười nhạt.

- Cái gì?

Lâm Phi lập tức kích động khó kiềm chế, chỉ vào Hướng Nhật mà miệng cứng đờ ra.

- Vậy anh còn dám gọi loạn, trời, anh điên rồi sao? Không biết Phong đại thiếu ghét nhất có người gọi hắn như thế sao? Anh có biết người chỉ cần gọi như thế thì cơ bản đều bốc hơi khỏi nhân gian. Không được. Tôi phải giữ khoảng cách với anh. Đúng rồi, tới nay tôi cũng chưa gặp qua anh, anh cũng không biết tôi…

Nói xong câu cuối. Thần kinh đã có chút bất ổn, từ đây có thể thấy được uy danh của Phong lão tứ.

- Cái kia có lẽ không được, như lời cậu nói, Phong đại thiếu rất nhanh sẽ đến, bây giờ cậu muốn đi cũng không kịp rồi.

Hướng Nhật chỉ lại chỉ ngoài cửa, hắn đã nghe tiếng bước chân bên ngoài. Có lẽ bên ngoài cố tình làm cho người ở trong biết có người đến.

Về phần tại sao khẳng định là chủ nhân Phong lão tứ. Hướng Nhật vẫn có chút nắm chắc. Thuộc hạ hắn đã biết mình, vậy chủ nhân hắn không thể không xuất hiện.

Quả nhiên Lâm Phi nghe tin liền khϊếp sợ, vô thức liền muốn trốn đi, vừa lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó có người đẩy cửa vào.

Một gã tầm 30 tuổi ăn mặc lịch sự, trên khuôn mặt điển trai mang theo nụ cười nhàn nhạt. Thân thể Lâm Phi run lên. Không ngờ thực sự là Phong đại thiếu, cái này thảm rồi. "Tang chứng người ta cũng có. Dù mình có nói xạo không biết người kia cũng không được. Được rồi. Chết thì chết". Lâm Phi cung kính bước lên chào hỏi:

- Phong thiếu. Đã lâu không gặp.

- À, là tiểu tử Lâm gia.

Phong lão tứ không để tâm, thậm chí nói có chút thân thiết bắt tay Lâm Phi. Lâm Phi ngơ ngác nhìn tay mình, trên mặt đầy vẻ khó tin. Từ lúc nào Phong đại thiếu trở nên tốt như vậy? Đây là Phong đại thiếu sao? Không phải mình ăn nhầm gì chứ?

- Hướng tiên sinh, thực xin lỗi, trước đó không biết ngài đến nên hơi chậm. Tôi cũng đã nghe thủ hạ nghe chuyện của ngài nên vội vã trở về.

Tuy tối qua bị làm mất mặt mà còn bị làm kinh sợ một hồi, nhưng lúc này vẻ mặt Phong lão tứ cực kì vui vẻ làm người ta nghi ngờ tối qua tất cả chỉ là giấc chiêm bao.

- Khách khí rồi. Hôm nay chỉ là trùng hợp mà đi qua nên bước vào xem.

Hướng Nhật nói đúng sự thực, người ta nói không đánh người đang cười, đối phương nịnh nọt như vậy hắn cũng không cần đuổi cùng giệt tận.

Một màn này làm đầu óc Lâm Phi khó tiêu, tròn mắt nhìn Hướng Nhật, rốt cục tiểu tử này là ai? Ngay cả Phong đại thiếu cũng bày ra thư thế như vậy, nếu có người nói cho hắn biết như vậy nhất định hắn sẽ ngoác miệng ra mà nói không tin! Nhưng sự thực lại bày ra trước mắt, hắn không thể không tin!

Mà càng làm Lâm Phi mơ hồ là Phong đại thiếu bình thường liếc mắt nhìn hắn còn ngại phiền đột nhiên cười tủm tỉm nói:

- Việc của Lâm gia ta đã biết, yên tâm đi, ta đã thông báo mấy người nhà để bọn hắn ngừng tay.

- Ngài nói thật?

Cực kì kinh hỉ nên Lâm Phi quên mất Lâm đại thiếu uy danh hiển hách, không thể tưởng tượng một chuyện cầu ông bà giải quyết cũng không xong lại dễ dàng giải quyết như vậy. Đối với Phong đại thiếu mà nói hắn cực kì tin tưởng, bởi quả thực Phong đại thiếu nói một câu. Hoàn toàn có thể làm cho Lâm gia khởi tử hồi sinh.

Mà Hướng Nhật bên cạnh đột nhiên nhíu mày, thờ tay móc điện thoại trong túi quần, bởi tiếng chuông quá ồn nên hắn đã để thành chế độ rung.

Điện thoại Anna gọi tới, cô nàng ngoại quốc này nhất định có việc tìm mình, nếu không thì căn bản sẽ chẳng chủ động gọi điện.