Chạy tới trường thì đã là giữa tiết hai, Hướng Nhật len lén chạy vào từ phía sau.
Hướng Nhật đi tới trong góc ngồi cạnh đầu củ tỏi đang cô đơn, vốn hắn muốn đến ngồi cạnh mấy nàng Sở Sở, chẳng qua hắn cũng rõ, ở gần cũng có người, muốn làm gì cũng không phải dễ dàng như vậy.
"Lão đại, cuối cùng đã đi học?"
Đầu củ tỏi thấy người ngồi bên cạnh là Hướng Nhật liền kích động kêu lên.
"Chú uống nhầm thuốc à?"
Hướng Nhật nhận thấy dấu hiệu động kinh liền tránh xa ra một chút.
Chẳng qua thằng nhóc này cũng chẳng chút xấu hổ, còn tỏ ra bộ dáng như bị người ta đánh kích động nói:
"Không phải, lão đại, có chuyện muốn hỏi anh"
"Chuyện gì?"
Thấy đầu củ tỏi lớn rồi mà vẫn biểu hiện buồn cười như con nít, Hướng Nhật cố nhịn, quyết định nghe xem thằng nhóc này nói gì, sau đó mới tính xem có nên nện hắn một bữa hay không.
"Cái lần đầu tiên có phải rất nhanh không?"
Trên khuôn mặt ngây thơ của đầu củ tỏi hồng lên, dường như vừa làm ra chuyện gì không đúng vậy.
"Cái gì lần đầu tiên rất nhanh?"
Cũng không hiểu hắn nói cái gì.Ít nhất Hướng Nhật cũng chưa hoàn toàn nghe rõ.
"Đúng vậy.Cái kia lần đầu tiên"
Đầu củ tỏi sợ hãi len lén nhìn mọi người, phát hiện không ai chú ý, âm thanh lí nhí:
"Là cái lần đầu tiên của đàn ông với phụ nữ, có phải đàn ông kết thúc rất nhanh không?"
Hướng Nhật nghe hắn nói, cuối cùng đã hiểu ra tại sao thằng nhóc này len lén như vậy, đánh mắt sang:
"Chú và Tiểu Huệ đã đến mức này rồi?"
"Không có, không có, em chỉ hỏi chơi thôi chút thôi"
Ánh mắt đầu củ tỏi đảo loạn, mặt đỏ bừng.
"Hỏi chơi thôi à?"
Hướng Nhật thấy thằng nhóc này đến chết vẫn to mồm, đoán chừng sắp ra tay với cô bạn bên Tài Đại rồi.
"Theo kinh nghiệm mà nói thì lần đầu tiên của đàn ông rất nhanh, cho nên chú mày cũng không cần phải cảm thấy mất mặt"
Nghe Hướng Nhật nói vậy dường như đầu củ tỏi liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại trở nên hưng phấn nói:
"Lão đại, mấy ngày nay anh đi đâu? Sao không thấy đi cùng mấy chị dâu?"
"Đi Hàn Quốc một chuyến, mới trở về hôm qua"
Hướng Nhật cũng không giấu diếm.
Đầu củ tỏi nghe được trong mắt liền hiện lên vẻ khát khao:
"Lão đại, anh thật thoải mái, suốt ngày đi du lịch nước ngoài, chẳng qua có một chuyện khẳng định anh không biết"
Nói xong câu cuối, trên mặt hiện rõ lên sự đắc ý.
"Có cái quái gì à, nói sơ qua xem nào"
Hướng Nhật thấy bộ dạng quái lạ như đàn bà của hắn liền khẳng định là vừa đi nghe tin đồn từ đâu đó rồi.
"Đại minh tinh Lạc Phi Tử muốn đến trường chúng ta học"
Đầu củ tỏi nói với giọng kinh ngạc đồng thời mắt cũng bắt đầu sáng lên.
"Chuyện này không phải sớm đã truyền ra rồi sao?"
Hướng Nhật ghé mắt nhìn sang, chuyện này hắn sớm đã biết, hơn nữa còn chính miệng Lạc Phi Tử nói cho hắn nghe, cũng không còn là tin đồn nữa.
"Trước kia chỉ là lừa người, giờ mới là thật, thời gian người ta nhập học đã định rồi"
Đầu củ tỏi vui sướиɠ vì mình biết được chút ít tin tức nhanh nhạy.
"Gì? Lúc nào?" Hướng Nhật cũng có chút hứng thú, nhìn bộ dáng Lạc Phi Tử nhập học là việc đương nhiên rồi.
"Ngày mai"
"Nhanh thế à?"
Hướng Nhật thầm kinh hãi, bởi lúc trước hắn nghe Lạc Phi Tử nói, chẳng qua thời gian cũng không nhanh như vậy, chẳng lẽ thằng nhóc đầu củ tỏi này thêu dệt thêm?
"Chú mày nghe ai nói"
"Không phải trường học dán thông báo công khai sao? Lão đại, anh đi ngang qua không thấy à?"
Đầu củ tỏi nhìn Hướng Nhật như thấy quái vật vậy, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn dùng ánh mắt này nhìn người.
"Anh đi từ ngoài vào cũng không để ý"
Nói đến chuyện công khai thông báo này, Hướng Nhật xém nữa muốn xé nó đi, lần trước chuyện tai tiếng của mình cùng cô giáo xinh đẹp cũng do tờ báo đó bôi nhọ, điều này sao hắn không tức chứ? Chẳng qua nói đến cô giáo xinh đẹp, cũng lâu chưa gặp rồi, Hướng Nhật vừa suy nghĩ liền đứng ngồi không yên.
"Củ tỏi, anh đi có việc, có chuyện gì chờ anh về rồi nói"
Vỗ vai đầu củ tỏi, Hướng Nhật chào một tiếng rồi lẻn ra bằng cửa sau, may là vẫn như trước, đám Sở Sở không nhìn hắn, nếu mà thấy hắn chuồn đi sau này nhất định sẽ bị tra hỏi.
Phòng làm việc của mỹ nữ lão sư tương đối xa, bởi nàng là giáo viên khoa khác nhưng cái này cũng chẳng làm khó được Hướng Nhật, với tốc độ của hắn, gần hay xa cũng không khác nhau là mấy.
Chẳng qua chưa kịp chạy đến phòng làm việc của mỹ nữ lão sư thì đã nhận được một cú điện thoại, là từ kinh thành gọi tới.
Trong lòng Hướng Nhật vừa động liền đã đoán ra ai gọi tới, nhưng vẫn hỏi một câu:
"Ai thế?"
"Là ta"
Âm thanh nghe có chút già nua, nhưng vô cùng uy nghiêm, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra người gọi điện kia có hình tượng ra sao.
Quả nhiên đúng như mình đoán, Hướng Nhật nghe thoáng qua liền biết người gọi chính là ông ngoại của mình, lão già Dịch gia.
"Tìm tôi có việc gì?"
Thật ra trong lòng cũng biết đối phương tìm mình có chuyện gì, có lẽ nó liên quan đến kế hoạch của Phương gia.
"Phương nhị thiếu gia đã chết?" câu đầu tiên của ông già họ Dịch đã đi thẳng vào vấn đề, lúc này chuyện quan trong là xác thực chuyện Phương nhị thiếu gia chết, nếu không hắn cũng không nói ra đầu tiên.
"Vâng ạ, tôi đã rat ay, tuyệt đối không kẻ nào còn sống"
Trong lòng Hướng Nhật có ý đối chọi gay gắt, người Dịch gia không sợ thì bản thân càng chẳng sợ.
"Chuyện này ta biết rồi, ngươi an tâm mà học đi"
Vốn tưởng rằng ông già nổi trận lôi đình, ai ngờ lại nói một câu nhẹ nhàng như vậy..., phản ứng đầu tiên của bà dì út khi nghe không giống vậy chút nào.
Hướng Nhật nghi ngờ không biết có nghe lầm hay không, hay bỗng nhiên lão già bị chập mạch mất rồi.
"Đi cùng hắn có bao nhiêu người, ngươi biết thân phận bọn chúng chứ?" Ông già lại hỏi.
"Tổng cộng năm tên, là Sư Hổ môn"
Những tin tức này bà dì không hỏi liền đã cúp điện thoại, có thể thấy dù ông già này tuy lớn tuổi nhưng vẫn rất cẩn thận, không như con gái của ông ta, vừa nghe tin quan trọng liền không kiềm chế nổi mà đã manh động.
"Sư Hổ Môn?"
Bỗng nhiên bên kia truyền đến âm thanh nặng nề, hiển nhiên là bộc phát tức giận với Sư Hổ Môn, điều này có thể chứng minh có thể ông già vô cùng khó chịu với Sư Hổ Môn, nếu không cũng không tức như thế.
"Đúng rồi, ông có biết một người tên Âu Dương tiên sinh không?"
Trong lòng Hướng Nhật vừa động, nếu lão già đã biết, Sư Hổ Môn, vậy cũng có thể biết Âu Dương tiên sinh chứ?
"Âu Dương tiên sinh?" ông già vừa nghe liền thở gấp.
"Ngươi nghe ở đâu mà biết hắn?"
"Là hắn chữa khỏi bệnh cho Phương nhị thiếu gia"
Hướng Nhật cũng không giấu diếm chuyện này, đồng thời cũng để xem ý của lão già, nếu lão đại của Sư Hổ môn kia nói gϊếŧ người Âu Dương tiên sinh chữa trị nhất định sẽ bị "Mật giả nghiệp đoàn" đuổi gϊếŧ, vậy thì xem thử lão già có lựa chọn từ bỏ hành động bảo vệ hay không.
"Cái gì?" ông già bị tin tức này làm giật mình, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ bình thản
"Không ngờ lão già này hắn cũng mời xuất sơn"
"Ông biết hắn?"
Xem ra mình đã đoán đúng, lão già biết rõ ràng về Âu Dương tiên sinh này.
"Không lạ, Âu Dương tiên sinh, một lão quái vật sống hai trăm năm, trước đây không lâu hắn còn đến Bắc Hải giúp thằng lớn một vài vụ lộn xộn"
Thằng lớn trong miệng ông già có lẽ là con trai cả của ông ta.
"Nghe nói người được Âu Dương tiên sinh chữa trị, trừ khi là hắn ra tay, nếu kẻ khác động vào sẽ bị "Mật giả nghiệp đoàn" đuổi gϊếŧ?"
"Xem ra ngươi cũng biết sơ qua không ít chuyện"
Ông già lại khẽ cười:
"Yên tâm, ta đảm bảo ngươi không có việc gì, đồ đệ cái lão quái vật đó đang ở bên cạnh ngươi"
"Đồ đệ?"
"Phạm Thải Hồng"
Cái gì! Hướng Nhật nghe xong thì trợn mắt há mồm, Phạm Thải Hồng còn có vị sư phụ như vậy? Khó trách cô nàng kia hơn 40 tuổi mà nhìn như gái hai mươi, thì ra cô ta có một sư phụ quái vật sống hơn hai trăm năm, cũng khó trách.