Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 647: Trốn chỉ phí công

Được Phương nhị thiếu gia liếc mắt, lão đại cũng biết nên làm thế nào, nhìn Hướng Nhật một lúc rồi gằn giọng:

"Các hạ thích bó tay chịu trói hay để chúng ta ra tay?"

"Có gì khác nhau sao?"

Hướng Nhật cười nhạt, nghe khẩu khí kẻ này dường như muốn chỉnh mình, mà thực sự là như thế, lão đại của mấy kẻ này cũng không để Hướng Nhật trong mắt, dù sao bọn họ có 5 người, mà cũng chả ai tin, Hướng Nhật nhiều lắm cũng chỉ 20 tuổi mà, có thực lực cao thâm như vậy.

Tuy lúc đầu có chút cẩn thận, nhưng là suy nghĩ rằng Hướng Nhật xuất thân từ môn phái lợi hại, nếu vì vậy mà bị đối phương trả thì thì không tốt lành gì. Nhưng Thiếu chủ đã lên tiếng cùng với đối phương không nói ra môn phái mình, cho dù sư phụ đối phương tìm đến cửa mình cũng có thế nói lí, dù sao đối phương không báo sư môn cũng coi như là hiểu lầm.

"Nếu ngươi bó tay chịu trói thì ít nhất sẽ ít thống khổ hơn, nếu để chúng ta ra tay, sợ rằng ngươi sẽ không chịu nổi lại thống khổ này"

Âm thanh lão đại lạnh lẽo, mật giả chiến đấu quả thực là như vậy, cho tới bây giờ đều là chém gϊếŧ. Lực lượng là chủ yếu, chỉ cần hơi va chạm, kẻ nhẹ thì gãy xương đứt gân, nặng thì mất luôn tính mạng.

"Thực ra ta cũng muốn nói lời này với các ngươi"

Hướng Nhật dùng ánh mắt khinh thường nhìn vào ma quyền sát chưởng của chúng, nói thật, đám tiểu tốt như vậy cũng không đủ để vận động gân cốt.

"Muốn chết!"

Lão nhị cũng là gã thanh niên lịch sự kia quát, hiển nhiên câu nói của Hướng Nhật đã chọc giận hắn, thân ảnh lóe lên như quỷ mị lao về phía Hướng Nhật, nhưng cũng chỉ gọi là nhanh thôi, vẫn chưa đạt đến trình thuấn di. So với Hướng Nhật hắn nhiều lắm cũng coi là kẻ mới vào nghề.

Hồng Liệt ở bên liền căng thẳng, hắn biết tên kia xui rồi, gã thanh niên lịch sự đến gần Hướng Nhật, dường như có thể nhìn rõ trên mặt hắn hiện lên vẻ dữ tợn.

Hướng Nhật vẫn chẳng mảy may quan tâm, tùy ý để đối phương đánh một quyền lên người mình, dường như chả cảm thấy đau đớn gì, nếu mà có thì.cũng chỉ như muỗi cắn, vẫn chưa đủ trình để mà nói.

Gã thanh niên lịch sự biến sắc, vốn tưởng rằng đột nhiên đánh tới nhất định phải làm đối phương hộc máu, không ngờ đối phương không thèm né tránh, hơn nữa chẳng hề bị thương tổn gì mà bàn tay mình vẫn còn đau nhức, dường như có dấu hiệu rạn xương. Trong lòng liền cảnh giác, vội vàng quay lại, chẳng qua động tác của Hướng Nhật hiển nhiên còn nhanh hơn, hắn còn chưa kịp lùi ra sau liền cảm thấy áp lực, một cánh tay với lực lượng cực mạnh túm lấy cổ hắn, nhấc cả người hắn lên không, phương pháp này vô cùng thô bạo mà cũng là cách Hướng Nhật thích nhất.

Gã thanh niên kia cũng có chút bản lãnh, dù bị túm cổ cũng không chút bối rối, tay đấm chân đá, một quyền đánh về huyệt thái dương của Hướng Nhật, chân thì sút vào hạ thể Hướng Nhật. Hai chiêu cùng ra một lúc cực kì độc ác.

Hướng Nhật cũng không thể để yên, lúc trước mình cố ý ăn một đấm của đối phương, đó cũng chỉ để xem bọn chúng có bao nhiêu sức lực. Giờ hiển nhiên đâu ngu mà làm nữa, huống chi chân đối phương còn muốn làm mình mất đi khả năng đàn ông.

Hướng Nhật nghiến răng, lắc mình né tránh một quyền vào huyệt Thái Dương, chân còn nhanh hơn, chân đón lấy một cước của đối phương, lấy cứng chọi cứng. Thế như chẻ tre đá gãy chân đối phương, tốc độ vẫn không giảm hướng về thằng nhỏ của hắn.

Gã thanh niên lịch sự rú lên thảm thiết, chân hoàn toàn biến dạng thành một góc vuông, mà Hướng Nhật còn ác hơn khi đá và chỗ đó khi không có gì che chắn. Thằng em.

"Phốc" gã thanh niên rơi xuống.

Đũng quần đỏ hồng một mảng, đời này coi như thành đứa con bất hiếu, nói thì chậm chứ động tác của hai người chỉ diễn ra trong hai ba giây, người bên cạnh vừa nháy mặt một cái gã thanh niên kia đã bị Hướng Nhật ném đi như cái giẻ rách. Hơn nữa trước khi ném xuống, Hướng Nhật thuận tay bóp nát cổ họng của hắn, chết đến không thể chết thêm được nữa.

"Lão nhị!" thấy tên kia có dấu hiệu giã từ sự sống, khóe lão đại đỏ gằn lên, chẳng qua vẫn không dám rat ay, vừa rồi lão nhị ra tay cùng đối phương, đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Lão nhị ngay cả xuất chiêu cũng chưa xong đã biến thành người chết, thực lực như vậy tuyệt đối bọn hắn không thể nào một chọi một mà thắng.

"Lão tam, lão tứ, lão ngũ, lên cả đi" tình huống này, đã không còn đúng lúc để nói đạo nghĩa giang hồ, huống chi bọn chúng vốn chẳng phải loại người như vậy.

"Đáng thương" Hồng Liệt ở bên lắc đầu, ánh mắt có chút đau khổ, nói thế nào bọn họ cũng là sư huynh đệ đồng môn. Mà lúc này tất cả đều chuẩn bị bỏ mạng trong tay người kia, cũng khó tránh khỏi cảm giác thỏ chết cáo khóc.

Hướng Nhật cũng chẳng có chút đồng tình, bọn chúng đều là kẻ lòng dạ độc ác, gϊếŧ bọn chúng cũng coi như là thay trời hành đạo. Chưa đợi đối phương xông lên, hắn đã thuấn di đến bên cạnh gã hai bảy, hai tám tuổi, đánh một quyền lún sau vào ngực đối phương, kẻ kia chưa kịp kêu một tiếng đã gục xuống đất. Chết thảm vô cùng, tai, mắt, mũi, miệng đều chảy máu, mà l*иg ngực cũng cho thấy bị một lực lượng khổng lồ phá hủy, nát như tương, xong kẻ này, Hướng Nhật lại thuấn di đến bên gã hai lăm, hai sáu tuổi, "rắc rắc", đối phương chưa kịp phản ứng thì mặt đã quay ra sau lưng, thêm một kẻ ra đi.

Chỉ còn lão đại cùng lão ngũ hơn kém Hướng Nhật tầm hai tuổi(ta không rõ lắm nên để hơn kém), hai người dù không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng việc lão tam và lão tứ chết trong nháy mắt cũng làm bọn họ sợ vãi linh hồn. Chưa kịp làm gì mà năm sư huynh đệ chỉ còn hai người, giờ phút này căn bản chẳng còn tâm tư phản kháng, hai người chẳng nói nửa lời liền chia ra hai hướng mà chạy, như vậy thì tỉ lệ sống còn cao hơn một chút. Chẳng qua Hướng Nhật thuấn di thì tốc độ nhanh đến mấy cũng như rùa bò. Đầu tiên Hướng Nhật đuổi theo lão ngũ, đá một cước thật mạnh, trên mặt lão yêu còn chưa hiện rõ sự sợ hãi thì đã bị sút bay ra ngoài, bay vụt lên va vào hòn giả sơn cả hai ba mươi thước.

"Rầm" một tiếng, hòn giả sơn giống như bị đánh bom. Nổ tan, đất đá bay tán loạn, cũng may đứng khá xa nếu không ba người nhà họ Tang cũng không thể tránh khỏi bị văng trúng, mà lão ngũ xui xẻo kia, bị đánh như vậy xong hiển nhiên khó lòng sống nổi. Lão đại nghe tiếng nổ kia mà sởn da gà, chẳng dám quay đầu nhìn xem chuyện gì xảy ra, dốc hết sức bình sinh ra mà chạy. Đột nhiên một bóng đen lóe lên, sát thần kia đã ung dung đứng chặn đường trốn của mình. Lão đại hoảng sợ vội quay đầu lại, nhưng cảm giác áp lực vô cùng, cả người nhẹ bẫng đi, thân thể không còn nghe theo sự điều khiển của hắn nữa.