Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 628: Không có ý hại hổ, hổ lại có tâm hại người

Sau khi gọi điện báo cảnh sát một lúc, rất nhanh cảnh sát đã tới, bởi tiểu học Anh Ngữ ở Đông thành, cho nên vùng này là cảnh cục Đông thành kiểm soát.

Cảnh sát tới ba người, bởi vì tố tụng dân sự nên không dùng nhiều người lắm. Vốn chỉ cần một người đến, có ba người hoàn toàn là do người gọi điện báo cảnh sát nói có kẻ đến gây sự nên mới có thêm hai người.

Ba cảnh sát đều rất trẻ, mà làm cho Hướng Nhật buồn cười chính là cả ba hắn đều biết.

Người đi trước là Tiểu Ngũ, phỏng chừng tiểu tử này mới thăng quan, còn hai người kia thì Hướng Nhật không nhớ tên, chẳng qua trong cảnh cục có đánh bài coi như cũng quen mặt.

Lúc mấy người tiến vào văn phòng, nhìn thấy Hướng Nhật ở đây, liền mừng rỡ, không để ý trong phòng còn nhiều người, tiểu Ngũ đã vội chạy đến:

"Hướng ca, sao anh lại ở đây?"

Tiểu Ngũ được như bây giờ, tuy rằng không hoàn toàn bởi Hướng Nhật cất nhắc, nhưng nói cho cùng, bởi gần gũi Hướng Nhật, cho nên mới được Thiết Uyển chiếu cố, giờ đã là Trung đội trưởng đại đội trị an, lớn nhỏ thì cũng là quan.

Hai người trẻ tuổi còn muốn nịnh hót Hướng Nhật hơn cả Tiểu Ngũ, dù sao bọn hắn biết, trước kia cấp bậc Tiểu Ngũ còn thấp hắn hắn, xem bây giờ thì sao, quan hệ tốt với Hướng Nhật đã được làm lãnh đạo.

"Hướng lão đại, thực có duyên" hai gã trẻ tuổi căn bản quên luôn mình đến phá án, giống như đi dạo phố ngẫu nhiên gặp người quen liền tiến đến chào hỏi.

"Tiểu Ngũ, còn có hai cậu, thực là trùng hợp" Hướng Nhật đáp lại từng người, người quen đến đây, tự nhiên dễ làm việc. Ban đầu hắn còn tưởng sẽ có mấy kẻ xa lạ đến dọa con gái mình, giờ thì không cần phải lo lắng nữa.

Nhìn bọn họ quen biết nhau, người trong văn phòng liền liên tưởng rất nhiều chuyện, trong lòng gã đàn ông đeo nơ chột dạ, không ngờ đối phương quen biết cảnh sát, cái này có chút phiền toái. Chẳng qua chỉ là một chút thôi, với quan hệ rộng rãi nhiều năm của hắn ở Bắc Hải, tiếp xúc với mấy lãnh đạo trung tâm, bắt mấy tên cảnh sát ranh cũng không khó, chỉ là hắn không muốn dây dưa thôi.

Lão hói thì không bình tĩnh như gã đeo nơ, mặc dù là hiệu trưởng, chẳng qua trường học không phải của hắn, hắn chỉ làm việc công, lão đại chân chính lại là kẻ khác. Với thủ đoạn thông thiên của đại lão bản, tự nhiên không sợ mấy tên cảnh sát quèn, mình chỉ là một tên dân đen, cao lắm cũng chỉ là hiệu trưởng trường tiểu học. Tuy rằng không sợ bọn họ, nhưng cũng không muốn đắc tội.

Hoàng Lôi còn sợ hãi hơn lão hói, nàng là một giáo viên tiểu học, đối mặt cảnh sát vẫn cảm thấy áp lực, cũng đã tự mình chuẩn bị thêm mắm thêm muối trước mặt cảnh sát nếu cần.

Phỏng chừng trong phòng, ngoài Hướng Nhật quen biết đám Tiểu Ngũ, còn có nữ nhân cài hoa, ả tự nhận mình là nhân vật thượng tầng, ra mắt quan lớn trong chính phủ không ít, làm sao để hai, ba tên cảnh sát quèn trong mắt.

"Các người đến phá án, hay là đến tụ họp, muốn ta điện thoại cho cục trưởng các ngươi cho hắn đến cùng không?" nữ nhân cài hoa trào phúng.

Hướng Nhật khinh thường cười, tâm tư của ả sao hắn không đoán ra, buồn cười, có Tiểu Ngũ ở đây, hắn cũng không muốn nói ra để làm khó Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ liếc mắt nhìn người đàn bà kia, kỳ thực hắn đã chú ý tới người báo cảnh sát liên quan đến Hướng lão đại, chỉ là trước đó chưa biết "đối thủ" của Hướng lão đại là ai, giờ ả đã mở mồm, hắn liền biết "đối thủ" kia là ả, nhẹ nhàng hỏi:

"Hướng ca, cái này.."

"Làm như thường đi" Hướng Nhật thản nhiên nói, ánh mắt nhìn về gã đàn ông đeo nơ, hắn phát hiện gã chồng không hung hăng càn quấy khó anh sánh bằng như mụ vợ, đáng tiếc, có vợ như vậy chỉ trách mệnh xấu thôi.

"Tốt lắm, vị phu nhân này, bà có thể nói tình huống cụ thể cho chúng tôi" nghe Hướng lão đại dặn dò Tiểu Ngũ đã hiểu, chuyện này căn bản là Hướng lão đại chiếm tiện nghi, cho dù Hướng lão đại không chiếm tiện nghi thì Tiểu Ngũ cũng sẽ đứng về phía hắn, giờ đã vậy thì còn băn khoăn gì.

"Hy vọng các người làm cho đúng, đừng nói một đằng làm một nẻo" người đàn bà ngoài miệng thì nói công bằng, nhưng càng nói càng giống như thiên vị con mình, trong lời nói đều là nghiêng về con ả.

Ấn tượng đầu tiên của Tiểu Ngũ về người đàn bà này không tốt, đương nhiên sẽ không nghe lời nói một phía của ả, ghi lại những lời người đàn bà này, sau đó ngượng ngùng đến gần Hướng Nhật. Cứ ghi chép lại lời Hướng lão đại, loại sự việc này hắn vẫn hay làm.

Hướng Nhật cũng không làm khó hắn, xoa đầu con gái cười: "Tiểu Ái, nói cho thúc thúc biết chuyện gì xảy ra lúc trước, đừng sợ:

"Dạ" cô bé ngoan ngoãn gật đầu, trước đó quả thật cô bé rất sợ, chẳng qua thấy cảnh sát quen biết thúc thúc mình, tâm lí sợ hãi cũng không còn, lúc này nói năng lưu loát, đem sự việc kể lại rõ ràng.

Tiểu Ngũ không biết cô bé này, chẳng qua ở cạnh Hướng lão đại, càng nhìn càng thấy Hướng lão đại yêu thương cô bé khẳng định quan hệ không thường, hơn nữa cô bé này tuyệt đối không giả vờ, so với người đàn bà kia ai nói dối thì biết ngay.

Nắm rõ sự việc, Tiểu Ngũ đã thoải mái hơn, thân là một cảnh sát, tự nhiên có kiến thức trinh sát, biết tiếp theo nên làm gì, kỳ thực rất đơn giản, chẳng qua trường học nói thân phận người che chở ả không đơn giản, nhưng lại không biết thân phận Hướng lão đại, chỉ trách bọn họ xui thôi.

"Sự việc tôi đã rõ" Tiểu Ngũ bắt đầu sắp xếp các sự kiện: "Đầu tiên tôi hỏi, 500 đồng kia đâu?"

"Ở chỗ cháu" cô bé lấy ra một tờ tiền nhăn nhúm, trên đó còn có vết xé rách, phỏng chừng là lúc giành giật với thằng bé kia làm ra.

Tiểu Ngũ dùng bao tay nhận lấy tờ tiền kia, thấy thằng bé kia có chút sợ hãi, cũng không quát mắng mà chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Cháu có thấy qua tờ tiền này?"

Một màn này làm gã đàn ông đeo nơ hoảng hốt, nó biết cảnh sát này muốn làm gì, chưa đợi hắn mở miệng, thằng bé đã kinh hoảng lắc đầu: "Cháu không lấy, thực sự cháu không lấy mà.."

"Tốt, cháu không lấy là tốt rồi" Tiểu Ngũ nhoẻn miệng cười, đánh cho Hướng Nhật một ánh mắt yên tâm, đi đến trước mặt ả đàn bà:

"Vị phu nhân này, tôi nghĩ con trai bà không lấy tờ tiền này thì khẳng định tờ tiền này không có dấu vân tay của con trai bà, ta muốn về xét nghiệm chứng minh xem con bà có làm chuyện này hay không"

Ả đàn bà kia liền ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, chẳng qua vẫn già mồm nói:

"Ngươi có tư cách gì, không lấy cũng có thể có dấu vân tay, như tiền vừa rơi xuống đất, Văn Văn nhà ta có lòng tốt giúp con bé nhặt lên, ai biết con bé không biết lòng tốt, hiểu lầm Văn Văn nhà ta muốn cướp tiền của nó, còn cào con ta bị thương, các ngươi nhìn xem, ta còn chưa tố cáo tội đả thương người đâu!" đem một cô bé chỉ mới mười tuổi gắn cái trọng tội như vậy, ả hoàn toàn đã mất đi lí trí.

Tiểu Ngũ không ngờ ả ta to mồm đến thế, cứ vậy thì khó giải quyết, ả ta cũng có đạo lý. Chẳng qua cũng không phải là hắn hết cách, nhìn người đàn bà nói: "Con của bà không đi hỗ trợ kiểm tra cũng được, tôi tin có người chứng kiến, chúng ta đi hỏi bạn học cùng lớp là biết"

"Hỏi thì hỏi!" người đàn bà kia chơi xấu, có lẽ ỷ vào gia thế nên hoàn toàn không đem mấy mấy đứa nhỏ để vào mắt, cho dù con mình sai, đến lúc đó điện thoại không phải là việc nhỏ hóa thành không sao?

"Tốt lắm!" gã đàn ông đeo nơ vốn không mở miệng cuối cùng đã nói chuyện, đi tới chặn cửa nói với Hướng Nhật:

"Tôi hy vọng chuyện này chấm dứt, vị tiên sinh này, tôi sẽ đền bù thiệt hại tinh thần mười vạn, đồng thời không truy cứu cô bé làm con tôi bị thương, anh cảm thấy thế nào?"

Hướng Nhật không nói gì, người đàn bà liền gào lên: "Dựa vào cái gì, rõ ràng là ta có lý, dựa vào cái gì đền tiền cho hắn? Ta dù đem tiền vất đi cũng không cho bọn hắn!"

"Ta cũng nghĩ thế, chúng ta có lý, ngươi tưởng muốn là xong sao?" Hướng Nhật lạnh lùng liếc mắt nhìn ả đàn bà kia, ánh mắt càng thâm ý khi nhìn gã đàn ông đeo nơ.

"Nếu vậy thì chúng ta phải đem việc này giải quyết đúng không?" gã đàn ông đeo nơ nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật, sắc mặt căng thẳng chưa từng có, nếu ngươi không có ý hại hổ, hổ lại có tâm hại người, cũng chẳng thế trách hắn dùng ít thủ đoạn "hợp lí".