- Cô bé, em không biết là trước khi vào phòng phải gõ cửa hay sao?
Hướng Nhật không biết nên cười hay nên giận, chẳng qua có thể khẳng định một điều đó là mình không có chút nào cảm thấy lúng túng. Tuy nói bị tiểu nha đầu này bắt gặp "gian tình" giữa mình với chị gái của nó, nhưng đây cũng là việc một sớm một chiều, với lại da mặt của hắn đã dày không biết đến mức độ nào, chuyện "gian tình" này cũng chỉ có thể tính là muỗi mà thôi.
- Hai người.
Tiểu nha đầu không biết phải làm thế nào khi nhìn vào đôi nam nữ vẫn còn đang ôm ấp với nhau, một người là chị ruột của mình, một người lại là lưu manh lão sư mà nàng yêu quý, vành mắt trong lúc đó cũng đã đỏ lên.
- Manh Manh.
Hác Tiện Văn tự nhiên không có da mặt dày như nam nhân, vừa mới nghe được giọng nói của Hác Manh truyền đến thì nàng đã nhanh chóng đẩy nam nhân ra, chẳng qua vẫn chậm một bước để cho tiểu nha đầu thấy được. Lúc ấy cũng không biết phải làm sao để đối mặt với cô em gái lúc nào cũng lanh lợi ở trước mặt mình.
- Chị, làm sao hai người có thể như vậy.
Cuối cùng cũng khống chế được nước mắt sắp trào ra khỏi vành mắt, tiểu nha đầu vẫn tức tối mà chất vấn chị gái của mình.
Hiển nhiên Hác Tiện Văn không hiểu tại sao em gái của mình lại hỏi như vậy, nhưng cho dù như thế nào thì nàng cũng không biết trả lời ra sao.
- Cô bé, qua đây.
Hướng Nhật vẫy tay gọi tiểu nha đầu, một mặt muốn giải vây cho Hác Tiện Văn, một mặt khác là hắn cũng chuẩn bị ngửa bài với tiểu nha đầu.
- Có việc gì? - Tiểu nha đầu vành mắt hồng hồng nhìn vào hắn.
- Sau này. không cần gọi anh là lão sư nữa, gọi anh rể là được rồi.
- Anh rể?
Tiểu nha đầu cũng không kiềm nén nổi nước mắt, vừa khóc vừa nói:
- Em không cần. hai người đều không được sự đồng ý của em mà đã. em hận hai người!
Vừa nói xong liền che mặt quay người chạy đi.
- Manh Manh.
Lúc Hác Tiện Văn lên tiếng thì đã muộn, trừng mắt với nam nhân còn đang ngây người ở bên cạnh:
- Anh còn không mau đuổi theo mang nó về đây.
- Không cần đâu, sớm muộn gì nó cũng thông suốt thôi.
Hướng Nhật cười khổ sờ mũi, hắn cũng mơ hồ đoán được vì sao tiểu nha đầu lại bỏ chạy, đoán chừng mình cũng không thoát khỏi liên quan.
- Manh Manh. có phải có cảm tình với anh hay không?
Hác Tiện Văn tự nhiên cũng nhìn ra được, chỉ là nàng không dám tin tưởng, một mình nàng chìm đắm vào đó đã là đủ lắm rồi, không ngờ ngay cả em gái của nàng cũng giống như vậy.
- Văn Văn, em không cần suy nghĩ nhiều, hiện tại nha đầu kia còn nhỏ thì chắc cũng không biết cái gì gọi là yêu hay thích đâu.
Hướng Nhật không thừa nhận, đương nhiên cũng không phủ nhận. Trên thực tế, việc này chỉ cần người sáng suốt thì nhắm mắt cũng có thể nhìn ra.
- Đi mang Manh Manh về đây đi, em sợ nó sẽ làm chuyện gì dại dột. - Vì hiểu rõ tính cách của em gái mình nên Hác Tiện Văn cũng không nghĩ dễ dàng như nam nhân.
- Vậy còn em?
Hướng Nhật cũng đang do dự không biết có nên đuổi theo hay không, chủ yếu là không yên tâm để Hác Tiện Văn ở lại đây một mình.
- Em không sao, nếu như có việc gì thì em sẽ gọi điện thoại cho anh.
- Vậy được rồi, chờ anh đưa nha đầu kia về rồi lại đến đây với em.
- Ừh.
Nháy nháy tròng mắt, Hác Tiện Văn mới đeo lại ống dưỡng khí.
Ra khỏi phòng cấp cứu, Hướng Nhật liền chạy một mạch ra khỏi phòng khám, có khả năng do vừa rồi nán lại một lát mà hiện tại cũng không biết tiểu nha đầu đã chạy đi đâu, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Thế này biết đi đâu mà tìm, Hướng Nhật cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp phổ thông nhất, đó chính là đi tìm từng nơi một.
Trước hết quay về căn biệt thự số 58 trong khu biệt thự Chân Long, kết quả là ấn chuông nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh, áp tai lên cửa nghe thử cũng không thấy âm thanh gì, dự đoán nha đầu Hác Manh cũng chưa về nhà.
Nghĩ kỹ lại thì đa số những người khi tức giận đều sẽ không trở về nhà của mình. Theo suy nghĩ thông thường mà nói thì đều sẽ đi đến nơi riêng tư của mình mà mọi người không dễ dàng có thể tìm được.
Tuy Hướng Nhật cùng tiểu nha đầu này cũng quen thuộc nhưng cũng không biết được chỗ nào mà thường ngày nó hay đến, muốn nói có thì cũng chỉ có trường học mà thôi. Nhưng hôm nay tiểu nha đầu xin "nghỉ ốm" nên chắc cũng sẽ không đến trường học.
Điều này khiến cho người ta càng thấy nhức đầu đây.
Thôi đành ngựa chết cũng coi là ngựa sống vậy, cứ đến trường của nó xem sao, cho dù nha đầu kia không đến trường nhưng cũng có thể hỏi bạn bè của nó xem có biết chỗ nào mà nó thường đến hay không.
o0o
Trường trung học Thánh Dục Cường, Hướng Nhật đến cũng vừa đúng lúc hết tiết thứ hai, nhìn qua cửa sắt cổng trường cũng có thể thấy được vài học sinh đang chạy loạn trên sân vận động.
Bảo vệ là một người đàn ông ngoài 50, nhìn thấy bộ dáng gầy yếu của Hướng Nhật, đeo thêm cặp kính mắt trông rất nhã nhặn lịch sự, như thế nào cũng không giống lũ du côn hay lượn lờ ngoài trường học, nghe đối phương nói muốn tìm em gái nên bảo vệ cũng chỉ suy nghĩ qua rồi cho vào.
Hướng Nhật đã đến phòng học của tiểu nha đầu một lần nên cũng rất nhanh tìm được.
Đi tới cửa phòng học ban 2 năm nhất, Hướng Nhật đang chuẩn bị đi vào thì liếc mắt lại thấy mấy nam sinh đang nói chuyện ở góc cuối hành lang. Hướng Nhật dừng bước, sau đó chuyển hướng đi về phía cuối hành lang bên kia.
Sở dĩ đổi phương hướng là bởi vì trong mấy nam sinh đang nói chuyện có hai người quen, một tên là cả đầu nhuộm xanh, một tên khác là trên lỗ tai khuyên bạc. Đối với hai tên thiếu niên này, Hướng Nhật cũng không có khắc sâu trong trí nhớ, nhưng cũng không phải là quên hoàn toàn.
Lúc gần đi đến nơi, tên tóc xanh vẫn đang nói rất hăng say, chắc đang khoác lác cái gì đó, hiển nhiên cũng không chú ý thấy Hướng Nhật đi đến.
- Ê tóc xanh.
Hướng Nhật gọi.
- Thằng nào. Ôi, đại ca, sao anh lại tới đây?
Hiển nhiên tên tóc xanh vô cùng mẫn cảm với hai từ "tóc xanh", vừa nghe thấy có người gọi "tóc xanh" liền mở mồm ra chửi, nhưng lúc nhìn thấy Hướng Nhật đang đứng ở trước mặt hắn, sắc mặt cũng lập tức từ tức giận chuyển sang nịnh nọt, đồng thời còn rất kích động, xen vào đó là một loại khϊếp sợ không thể nào che đậy.
Mấy nam sinh bên cạnh thấy được công phu "đổi sắc mặt" của tóc xanh nên đều vô cùng kinh ngạc và khâm phục, nhưng chúng nó cũng không nhìn thấy Hướng Nhật có điểm nào đáng sợ, chỉ tên nam sinh đeo khuyên tai mới biết được sự khủng bố của nam nhân chỉ cao không nhiều so với bọn chúng.
Đối với lời đáp lại thô lỗ của tóc xanh, Hướng Nhật cũng không so đo, nhàn nhạt cất miệng hỏi:
- Hỏi mày, hôm nay Hác Manh có tới trường không?
- Không có, đại ca, hôm nay không thấy Hác Manh đến trường, nghe nói hình như là xin "nghỉ ốm".
Tên tóc xanh dè dặt trả lời, lo sợ mình lỡ lời sẽ chọc đến ông trùm (Boss) khủng bố trước mặt.
- Vậy mày có biết Hác Manh hay đến chỗ nào không?
Hướng Nhật hơi nhíu mày, nghe câu trả lời của tóc xanh thì nha đầu Hác Manh cũng không đến trường.
Tóc xanh cũng nhíu mày, hiển nhiên là đang tìm lấy một đáp án có thể làm vừa ý Hướng Nhật, qua một lúc, cuối cùng mếu mặt trả lời:
- Đại ca, việc này thì em cũng không biết.
Rồi hắn bỗng nhiên nghĩ ra cái gì:
- Nhưng chắc Tằng Niếp sẽ biết, nó và Hác Manh là bạn tốt của nhau mà.
- Vậy à, mày vào gọi Tằng Niếp ra đây giúp tao.
Nếu không phải có tóc xanh nhắc, Hướng Nhật thật đã quên tiểu nha đầu Tằng Niếp cũng lanh lợi như nha đầu Hác Manh kia rồi. Cũng không phải là hắn đã quên Tằng Niếp, mà là do thói quen nhận định Tằng Niếp và Hác Manh bình thường đều như nước với lửa, nàng càng không thể biết được gì. Chẳng qua suy nghĩ kỹ lại thì không phải có câu "Hiểu rõ ngươi nhất không phải là bạn bè của ngươi, mà chính là địch nhân của ngươi" hay sao, nói không chừng nha đầu Tằng Niếp sẽ biết được Hác Manh đã đi đâu cũng nên.
Nghe sự phân phó của Hướng Nhật, tóc xanh liền vắt chân lên cổ chạy vào phòng học, điều này khiến mấy tên nam sinh ở bên cạnh không hiểu rõ về Hướng Nhật cũng phải ngưỡng mộ, cũng không dám chủ động nói chuyện với Hướng Nhật.
Nam sinh đeo khuyên tai rụt rè lấy ra bao thuốc từ trong túi quần jean, nịnh nọt nhìn Hướng Nhật:
- Đại ca, hút điếu thuốc?
- Trong trường học cũng dám hút thuốc, mày không sợ bị kỷ luật à?
Hướng Nhật cười nhạo, cái loại phản nghịch của tuổi thiếu niên này thì hắn đã thấy nhiều, mà chính hắn cũng đã từng làm những việc hoang đường này.
Nam sinh đeo khuyên tai gượng cười, tay không biết nên đưa ra hay thu về, Hướng Nhật thấy vậy cũng không muốn làm khó nó:
- Cất đi, tao không hút thuốc.