Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 604: Báo thù

- Tiểu Ái.Là con gái anh ấy?

Tuy nói trong lòng đã sớm xác định sự thực ấy, nhưng Hướng Nhật nhưng vẫn nhịn không được phải mở miệng hỏi, hắn không phải sợ, chỉ là muốn khẳng định chăc chắn hơn một sự thực là mình đã làm cha.

Trứu văn tĩnh gật đầu, vẻ bi thương động lòng người lại hiện lên trên mặt, nhìn Hướng Nhật, tỏ ra có chút may mắn, hay nói đúng hơn là tự an ủi:

- Tiểu Ái gọi anh thúc thúc là đúng rồi.

Hướng Nhật trong lòng cười khổ, gọi thúc thúc mà đúng sao?

- Mấy người vừa rồi là bằng hữu của anh à?

Trứu văn tĩnh nhớ tới nhóm mỹ nữ đi cùng Hướng Nhật, đối với cậu em chồng đột nhiên xuất hiện trước mặt này, nàng cũng có chút lòng hiếu kỳ của phụ nữ.

- Uhm, trong đó có mấy người còn là bạn gái của tôi.

Hướng Nhật cũng không sợ phải nói ra điều này, dù sao đó là sự thực, vả lại, với sự thông minh của cô nàng trước mặt, e là đã sớm đã nhìn ra chút gì đó. Mặc dù cảm thấy rất có lỗi với nàng, nhưng Hướng Nhật đã hạ quyết định, cho dù hai người không thể nhận lại nhau, hắn cũng muốn chăm sóc thật tốt cho mẹ con bọn họ suốt nửa đời còn lại.

- Anh và hắn thật giống nhau.

Trứu văn tĩnh nhìn nam nhân trẻ tuổi trước mắt, có phần cảm thán, hắn nói thoải mái như vậy, hiển nhiên mấy người mà hắn gọi là bạn gái bình thường sống chung với nhau rất hòa hợp. Điều này làm cho nàng càng thêm hiếu kỳ, mỹ nữ hiếm có như bọn họ, không ngờ lại vì một nam nhân mà chịu chia sẻ tình yêu với nữ nhân khác, thực khó mà tin nổi.

Hướng Nhật biết nàng đang nói mình lăng nhăng, bèn lẳng lặng đánh trống lảng:

- Cô cứ đổi phòng bệnh khác đi, ở đây không thích hợp cho cô dưỡng bệnh.

- Không cần, tôi ở đây được rồi.

Trứu Văn Tĩnh uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của Hướng Nhật, nàng thấy dù có đổi môi trường khác cũng không thể giúp bệnh tình bản thân lập tức chuyển biến tốt hơn, hơn nữa nội tâm kiêu ngạo cũng không cho phép nàng tiếp nhận sự thương hại và bố thí của người khác.

- Tôi nghĩ khi anh họ tôi trở về sẽ không nguyện ý thấy cô trông thế này đâu.

Hướng Nhật đương nhiên biết Trứu Văn Tĩnh quật cường đến thế nào, nhưng hắn có biện pháp của mình, tỷ như đề cập đến "ông anh họ" "đang sống khỏe ở nước ngoài".

- Hắn, hắn còn có thể trở về?

Quả nhiên, Trứu Văn Tĩnh vừa nghe thế lập tức trở nên kích động, khuôn mặt vốn tái nhợt cũng hơi ửng hồng.

- Đương nhiên, anh ấy vẫn luôn muốn trở về, chỉ vì bận một số việc nên chưa thể về được.

Nếu đã lỡ nói dối rồi, cũng dễ bịa thêm, giờ hắn chỉ mong cô nàng này chịu bồi dưỡng sức khỏe, những cái khác hết thảy đều không quan trọng. Đến lúc đó cho dù "anh họ" còn không trở về, mình cũng có thể lấy lý do "bận việc chưa thể về được" để trì hoãn.

- Tôi có thể đổi phòng bệnh, chỉ là.

Nói cho cùng, Trứu Văn Tĩnh vẫn hơi khó mở miệng, dù sao nàng cũng chưa từng lên tiếng thỉnh cầu ai, việc này đúng là một thử thách khó khăn đối với nàng.

Hướng Nhật đầu óc xoay chuyển rất nhanh, lập tức biết nàng lo lắng cái gì:

- Cứ dưỡng bệnh cho tốt, chuyện về trứu gia, tôi sẽ giúpcô giải quyết đích, bọn họ sau này cũng sẽ không đến quấy rầy cô. Đây là tấm thẻ mà trước đây anh họ tôi đưa cho tôi, giờ đưa lại cho cô, mật mã là ngày sinh của anh họ tôi, tôi nghĩ cô vẫn nhớ.

Hướng Nhật nói xong, lấy tấm thẻ vàng của mình ra, lúc Trứu Văn Tĩnh lộ ra vẻ mặt khó xử, hắn liền biết cô nàng này lo lắng về vấn đề tiền bạc. Trong lòng không khỏi có chút cảm khái, ngày trước nàng chưa bao giờ phải bận tâm đến chuyện này, bởi vì chỉ cần nàng muốn, mua một ngân hàng nhỏ cũng không thành vấn đề. Thế mà giờ lại không thể không suy tính đến nó, cũng không biết 1 0 năm nay nàng chịu đựng thế nào.

- Cảm ơn.

Trứu văn tĩnh nhận lấy tấm thẻ vàng, sinh ra trong nhà phú hào, đương nhiên nàng nhận biết tấm thẻ vàng này, người có tiền bình thường tuyệt đối không thể sở hữu nó, số tiền bên trong cũng chắc chắn có thể sánh ngang với số tiền trong thẻ tín dụng mà nàng từng có trước kia, thậm chí còn nhiều hơn. Vốn nàng cũng không định nhận, nhưng nghe nói mật mã là ngày sinh của "anh họ" Hướng Nhật, nàng liền bỏ đi nỗi lo ngại. Nếu là của hắn, vậy mình cầm cũng không sao cả, dù sao con gái cũng có một nửa là của hắn, đây coi như là tiền cấp dưỡng mấy năm nay của hắn.

- Tôi đã hứa với Tiểu Ái là sẽ ăn cơm cùng nó, nếu không có gì, tôi đi trước.

Giải quyết được vấn đề vướng mắc trong lòng nãy giờ, Hướng Nhật cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhớ ra là mình có hẹn ăn cơm cùng cô bé.

- Uhm, buổi tối nếu như Tiểu Ái nguyện ý, để nó.Ở lại chỗ anh đi.

Trứu văn tĩnh nhìn ra được, cậu em chồng này quả thực thích Tiểu Ái, điểm ấy làm cho nàng càng yên tâm.

- Được, tôi sẽ nói với nó, cô nghỉ ngơi đi.

Trước khi đi, Hướng Nhật để lại cho nàng số điện thoại của bản thân.

- Có việc gì thì điện thoại cho tôi, cứ gọi là tôi đến ngay.

o0o

Đi ra cửa bệnh viện, Hướng Nhật đang định gọi điện thoại hỏi mấy người Sở Sở xem ăn cơm ở đâu, đột nhiên một giọng quen thuộc từ cách đó không xa vang lên:

- Chính là hắn, đánh thật mạnh cho ta, đánh chết người ta chịu trách nhiệm.

Vừa dứt lời, chỉ thấy mấy bóng người cao to nhào tới. Hướng Nhật vì mới đi ra từ bệnh viện, vừa từ chỗ sáng chuyển sang chỗ tối, nên phần nào không thích ứng kịp với hoàn cảnh xung quanh, cũng không thấy rõ người nhào tới mình.

Tuy nhiên ứng phó tình huống này thực sự quá dễ dàng, cho dù căn bản nhìn không thấy người, nhưng chỉ cần nghe tiếng động là Hướng Nhật có thể ung dung xử lý những người này.

Một cước đá bay tên gần nhất, Hướng Nhật giống như là hổ lạc đàn dê, xông lên tung hoành trong đám người, trái một quyền, phải một cước, sau hai ba chiêu đã đánh ngã mấy tên tập kích mình. Ngoại trừ một tên, có vẻ giống chỉ huy, là ở xa xa không gia nhập cuộc chiến nên còn đứng được, còn đâu không thể gượng dây được.

Hướng Nhật hạ thủ rất có chừng mực, nhưng mặc dù như vậy, những tên định đánh hội đồng hắn chắc cũng phải nằm trên giường bệnh 10 ngày nửa tháng, chỉ sợ cũng không thể tiếp tục làm tay sai cho ông chủ của bọn chúng.

- Trứu tiên sinh, không ngờ chúng ta gặp lại nhanh như vậy.

Hướng Nhật nhìn cái bóng người rõ ràng đang sợ đến ngây người, kỳ thực vừa rồi khi nghe thấy giọng nói kia, hắn đã biết đối phương là ai. Chỉ là hắn còn chưa đi tính sổ với đối phương, đối phương lại tìm tới mình trước. Chuyện này giống như là đang muốn ngủ thì vừa hay có người tới tặng gối đầu vậy.

- Ngươi, ngươi đừng tới đây.

Thấy Hướng Nhật đi về phía mình, Trứu Văm Uyên sợ hãi không thôi, liên tục lui về sau. Mình nhiều vệ sĩ cao to cường tráng như vậy, thế mà bị hắn đánh hai ba cái đã ngã xuống hết, hắn không thể không sợ. Bởi vì hắn vốn đứng ở chỗ khá tối, cho nên càng có thể nhìn rõ sự việc vừa xảy ra. Nhìn đám vệ sĩ đang nằm rêи ɾỉ dưới đất, Trứu Văn Uyên cũng không muốn tiếp bước bọn họ.

- Đây là ngươi tự chuốc lấy, cho dù ta muốn buông tha ngươi, e là cũng không tìm ra lý do gì cả!

Hướng Nhật nhìn trứu văn uyên bằng ánh mắt lạnh lẽo, ngày trước bởi vì ngại Trứu Văn Tĩnh là người Trứu gia, cho nên hắn có thể chịu được Trứu gia, nhưng giờ Trứu gia đã đối xử như thế với Trứu Văn Tĩnh, vậy hắn hoàn toàn không cần phải e ngại nữa.

Đánh Trứu Văn Uyên một trận chỉ có thể trút giận nhất thời, chẳng bao lâu sau đối phương lại kiếm chuyện, cho nên, hắn không đơn giản chỉ muốn dành cho trứu văn uyên một sự đau đớn thể xác khó quên, mà còn muốn trực tiếp xóa tên Trứu gia ờ Bắc Hải.