Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 319: Chó ngáp phải ruồi

Thật vất vả mới thoát được cô nàng Thư Dĩnh cứ quấn lấy người này, Hướng Nhật rốt cuộc có thể một hơi quay về trường học. Bất quá ngoài sự mong đợi, trong trường không thấy Sở Sở, An Tâm các nàng đâu cả, ngay cả phòng học cũng rất ít người, chỉ có mấy học trò chăm chỉ đang ngồi đọc sách. Hắn định tìm người để hỏi rõ thì đầu củ tỏi đang chán nản ngồi ở phía cuối nhìn thấy Hướng Nhật mắt sáng lên, vội vàng vọt đến:

- Lão đại, anh thế nào giờ mới về? Em chờ anh ở đây lâu lắm rồi.

Ngữ khí trong lời của đầu củ tỏi có chút oán hận.

- Chờ ta?

Hướng Nhật ngẩn ra, cũng chẳng hỏi lí do, trực tiếp hỏi:

- Trước tiên đừng nói chuyện đó, cho ta biết mọi người đi đâu hết rồi?

Đầu củ tỏi mập mờ cười:

- Lão đại, xem ra người anh muốn hỏi chắc là các đại tẩu phải không?

- Biết còn nói nhảm!

Hướng Nhật đưa tay phải lên cao ra bộ đánh xuống, đầu củ tỏi vội vàng ôm đầu, làm bộ ủy khuất nói:

- Lão đại, em phải ở chỗ này cũng là vì An đại tẩu bắt buộc, nếu không đã sớm đi, anh phải làm chủ cho em a!

- Làm chủ? Xem ra mày muốn bị ăn đòn sao!

Hướng Nhật cười mắng, hắn biết đối phương nói "An đại tẩu" chính là An Tâm, ngoại trừ nàng, có lẽ mấy vị đại tiểu thư kia cũng không có kiểu bắt ép người thế này.

- Nói, các nàng đã đi đâu?

- Thương giáo sư bị bệnh tim nặng, cho nên khi hết tiết ba, tiết bốn được nghỉ, các tẩu đã ra ngoài đi mua đồ, sợ lão đại về tìm không thấy nên bắt emngồi lại đây báo tin, bảo anh về trước đừng chờ các nàng, còn nói.

Nói tới đây đầu củ tỏi có chút ấp úng.

- Còn nói cái gì?

Hướng Nhật lại giơ tay lên đe dọa, đầu củ tỏi liền lùi lại vài bước.

- Còn nói lão đại chuẩn bị cơm trưa cho tốt, nếu như các nàng về mà không có cơm ăn thì sẽ đem anh làm thịt.

Hướng Nhật không nói gì, đây đúng là tác phong của An đại tiểu thư, chỉ có nàng mới dám uy hϊếp mình như vậy. Cân nhắc một chút Hướng nhật nói thêm:

- Các nàng có nói thêm gì không, ví dụ như mua đồ ở cửa hàng nào?

- Em cũng không biết, các đại tẩu cũng không có nói.

- Thật sự là vô dụng, mày sao không hỏi rõ ràng hả?

Hướng Nhật hận không thể một cước đã bay tên đầu củ tỏi, không biết nơi nào, vậy mình muốn đi góp vui cũng không được. Bất quá hắn cũng biết, này chỉ sợ là cô nàng họ An và mấy mỹ nữ cố ý không nói, mục đích chính là không cho mình đi phá rối đây mà. Nếu như không phải như thế các nàng cũng không bắt đầu củ tỏi ở lại báo tin cho mình nhưng lại không nói các nàng đi nơi nào. Có lẽ bây giờ mình mà gọi điện thoại hỏi nàng ở đâu cũng không tốt lắm.

Nếu đã biết là không tốt, Hướng Nhật cũng không gọi điện thoại, dù sao thì hiện tại cũng an toàn, ngầm theo mấy đại tiểu thư còn có người của tên đười ươi phái đến, đều là tinh anh cả, hơn nữa còn có người của An gia, hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Trước tiên bây giờ quan trọng là 500 triệu kia, nghĩ tới đây Hướng nhật không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi, có người dám ngang nhiên động tới tiền của mình, mặc dù coi như là cho vay nhưng tiền đó vẫn thuộc về mình. Nếu như không phải Thư Dĩnh nói với chính mình chuyện này chỉ sợ bây giờ cũng chẳng hay biết tí gì. Hơn nữa Hướng Nhật biết cô nàng lần này muối mặt đến mượn tiền mình cũng bởi bị tên chó chết kia làm hại, đối với loại người này, Hướng Nhật cũng không có từ bi mà bỏ qua cho hắn.

Trong lòng Hướng Nhật chợt nổi nên những suy nghĩ tàn nhẫn, đầu củ tỏi bên cạnh thấy đối phương không nói gì, đứng trước mặt hắn sốt sắng:

- Lão đại, nếu không có việc gì em đi trước đây.

Hướng Nhật phục hồi tinh thần, ra vẻ không kiên nhẫn phất tay, giống như là đang đuổi một con ruồi:

- Lượn đi!

Đầu củ tỏi trong lòng hơi giận một chút nhưng không dám ho he, lắc mình chạy ra khỏi phòng học, chuẩn bị đến Tài Đại tìm bạn gái.

Hướng Nhật lúc này đi tới góc phòng học mới rút điện thoại ra gọi. Tại Bắc Hải muốn tìm tin tức của một ai đó thì nên nhờ tên đười ươi to xác phát triển quá mức bình thường kia. Người này độc ác, tính tình lại câu nệ, dò xét chuyện riêng tư của người khác hắn rất thích, mà mạng lưới tình báo lại tràn khắp cả Bắc Hải, muốn nhờ hắn tìm một người không phải là khó.

Hướng Nhật nghĩ với khoản tiền lớn như vậy thì có thể tên kia đã sớm trốn ra khỏi Bắc Hải, nhưng hắn trong lòng vẫn có một ý nghĩ trong đầu, chỉ hi vọng tên kia có lá gan đủ lớn ở lại đây.

Lập tức có tiếng trả lời điện thoại.

- Mịa, lại là ngươi, ta nói ngươi có thể để yên cho người khác được không? Để cho lão tử còn hảo hảo mà hưởng thụ một chút!

Người đối diện nói chuyện có vẻ không kiên nhẫn, hiển nhiên như là đang làm chuyện gì đúng lúc bị người khác làm phiền khiến tâm tình khó chịu.

Hướng Nhật mơ hồ nghe được tiếng rên nhẹ, giật mình biết đối phương đang làm cái gì.

- Cái rắm, ban ngày làm chuyện da^ʍ ô mà cũng kiêu ngạo, lão tử tìm ngươi có việc, dừng một chút thì chết được à!

- Rắm cái mịa, lão tử đang rèn luyện cơ bụng, ngươi thật là thằng khùng!

Người đối diện lại rống lên, trong lời nói không có chút nào thẹn thùng. Cũng không biết hắn làm cái gì, thanh âm của nữ nhân đột nhiên cao vυ't truyền tới.

Hướng Nhật trợn trắng mắt:

- Rèn cơ bụng cũng phải có nữ nhân sao? Chẳng lẽ là giúp ngươi dùng mỡ bôi trơn?

- Sao ngươi biết? Nàng đúng là đang giúp ta dùng mỡ bôi trơn.Ngươi, thằng khốn nạn không phải đang nhìn trộm lão tử đấy chứ?

Người đối diện nửa đùa nửa thật nói.

- Biến! Nhìn ngươi phát dục quá dị hợm, lão tử mà nhìn chỉ sợ tối về gặp ác mộng, ta mà phải nhìm trộm ngươi hả?

Hướng Nhật vẫn hét lên nói tiếp:

- Hiện tại có chuyện quan trọng, không nói nhiều, muốn ngươi giúp tìm một người xem còn ở Bắc Hải hay không.

- Tìm người?

Người đối diện tựa hồ có hứng thú, nhưng cũng không nói tiếp chuyện này mà lại nói:

- Đợi ta một lát, nói chuyện sau!

Sau đó không biết hắn đem điện thoại để đâu, Hướng Nhật chỉ nghe thấy một trận âm thanh vang lên, còn kèm theo tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân cùng tiếng thở hổn hển của nam nhân. Qua gần hai phút, sau một tiếng gầm rú thỏa mãn, âm thanh mới bắt đầu nhỏ lại, sau đó tai Hướng Nhật lại truyền đến tiếng đing tai nhức óc:

- Này, khốn nạn, còn đó không?

- Chưa chết!

Hướng Nhật nhàn nhạt đáp lời, giọng điệu ra vẻ có chút không hiểu:

- 2 phút 17 giây.

- Nói thế ý tứ gì hả?

Người đối diện sửng sốt.

- Nói thời gian ngươi kiên trì được, ngu ngốc!

Hướng Nhật không chút lưu tình, hết sức châm chọc.

- Tướng tá trông như vậy cũng chỉ có thể kiên trì trong khoảng thời gian ngắn vậy, tiểu tử ngươi không phải đã hết sức rồi đó chứ? Ta đây đề nghị ngươi đi mua vài viên Viagra, cho đỡ mất mặt.

Không đợi Hướng Nhật nói xong, đối phương đã rống lên:

- Cái cứt! Ngươi có biết hay không, trước khi ngươi gọi điện, lão tử cũng đã lâm trận hai giờ, ngươi cái đồ khốn nạn, lão tử nguyền rủa ngươi phía dưới nát bấy rơi rụng, không, là nát một bên, lưu lại một nửa để cho ảo tưởng một chút!

- Ta nát một bên, ngươi nát cả hai, ngay cả ý da^ʍ cũng không nghĩ được.

Hướng Nhật lập tức phản kích, tiếp theo không cho đối phương có cơ hội lên tiếng, vội nói tiếp:

- Được rồi, muốn ngươi tìm người, có hứng thú hay không?

- Một trăm triệu thì có hứng thú!

Hiển nhiên đười ươi (Tinh Tinh) vẫn còn chưa quên vừa mới bị sỉ nhục, liền vội chặt chém không thương tiếc.

Hướng Nhật không chút nghĩ ngợi:

- Được, chỉ cần có thể tìm người kia, một trăm triệu coi như là tiền công.

- Được.

Cách làm việc thoải mái của lưu manh làm cho đười ươi có chút hoài nghi, ngay cả chuyện bị đối phương nghi ngờ năng lực "đàn ông" cũng quên khuấy đi.

- Tiểu tử ngươi không hoang phí quá chứ? Tìm người cũng bỏ tiền công một trăm triệu sao?

- Đương nhiên, tên kia cuỗm của ta 500 triệu, tìm trở về cho ngươi một trăm triệu cũng không có gì to tát cả.

Hướng Nhật cố ý tiết lộ một chút, hắn cũng biết tên đười ươi nói có lý nhưng không so đo tính toán chuyện tiền bạc lắm.

- Ai mà hung tợn vậy? Cư nhiên dám cuỗm tiền của ngươi?

Tên đười ươi (Tinh Tinh) ngữ khí có vẻ kinh ngạc, đột nhiên nhớ tới cái gì, có chút chợt hiểu mà hỏi:

- Người mà ngươi nói không phải là phó chủ tịch công ty Mỹ Lai Nhã đấy chứ?

- Ngươi biết?

Bây giờ đến phiên Hướng Nhật tò mò.

- Nói nhảm, báo chí đều có nói qua, giờ nghe ngươi nói đã đánh mất năm trăm triệu, mà Mỹ Lai Nhã cũng đánh mất năm trăm triệu, suy nghĩ một chút thì sẽ biết. Nếu không, ngươi cho rằng lão tử chỉ biết mỗi ngày rèn luyện cơ bụng, chuyện gì cũng không quan tâm đến sao?

Nói tới đây tên đười ươi có chút đổi giọng, nở nụ cười:

- Bất quá, thật đúng là không nghĩ tới Mỹ Lai Nhã công ty cũng là sản nghiệp của ngươi, nơi đó mỹ nữ cũng như mây a, nghe nói chủ tịch công ty.

- Ty cái rắm!

Hướng Nhật lập tức cắt lời của hắn, không làm như vậy nói không chừng tên này lại liên tưởng đến cái chuyện mất dạy gì đó. Cũng chẳng muốn cùng hắn so đo, Hướng Nhật trực tiếp hỏi:

- Ngươi biết vậy là tốt rồi, có biện pháp nào không bắt được tên kia? Ta chỉ muốn biết hắn còn đang ở Bắc Hải hay không?

- Cái chuyện này.

Tinh Tinh nổi dậy lòng tham.

- Nói đi, lão tử cùng lắm lại nợ ngươi một cái ân tình là được chứ gì.

Hướng Nhật giọng căm hận nói, nếu như hiện tại đối phương đứng ở trước mặt mình mà nói, hắn thề nhất định không do dự mà đấm cho một quyền.

- Hắc hắc, đây chính là ngươi nói, không phải lão tử bức ngươi.

Tinh Tinh thấy mưu kế được thực hiện, giọng thích thú nói:

- Nói thật, khốn nạn à, chuyện này ngươi tìm người khác mà hỏi thì bọn họ xem chừng cũng không thể biết. Bất quá tìm tới ta, thật là tìm đúng người rồi.

- Gì, chẳng lẽ ngươi biết?

Hướng Nhật trong lòng chợt động, hắn biết Tinh Tinh sẽ không giả thần giả quỷ, khẳng định là đối phương đã biết rõ tin tức.

- Nói thật, từ khi báo chí đưa tin, lão tử đã phái người âm thầm truy tìm hắn, không nghĩ tới lại gặp vận may rồi.

- Ý ngươi là hắn vẫn còn ở Bắc Hải?

Hướng Nhật vui mừng lẫn sợ hãi mà hỏi dò, nhưng lại có chút hoài nghi.

- Tinh Tinh, ngươi thế nào lại bỏ công sức đi tìm hắn, chẳng lẽ là.

- Hắc hắc.bị ngươi vạch trần, chính là năm trăm triệu, lão tử không động tâm sao? Bất quá hiện tại nếu biết tiền của ngươi lão tử cũng không muốn nữa, coi như là tặng lại cho ngươi, hắc hắc.

Tinh Tinh đê tiện cười.

- Còn muốn ta đây đa tạ ngươi sao?

Hướng Nhật hậm hực nói, trong lòng cảm thấy có chút may mắn, hắn biết tên Tinh Tinh này thủ đoạn tàn độc, nếu như không phải chính mình gọi điện cho hắn, phỏng chừng muốn tìm tên kia được trừ phi xuống địa phủ hỏi diêm vương.

- Ta không cần, nhớ kĩ là ngươi nợ ta một cái ân tình là được.

Tinh Tinh lại chẫm rãi nói.

- Còn nữa, tên kia đúng là xui xẻo, rõ ràng đã ra khỏi Bắc Hải rồi, cư nhiên lại lén lút trở về, khéo sao đυ.ng phải thủ hạ của ta.

- Ngươi bây giờ không phải đang giữ hắn đấy chứ?

Hướng Nhật có chút lo lắng mà hỏi, hắn còn muốn mang tên kia sống trở về Mỹ Lai Nhã công ty, như vậy để trấn nhϊếp cả công ty nọ, hơn nữa còn đỡ bị cô nàng Thư Dĩnh kia làm phiền, mà không bị phiền toái chắc cô nàng cũng không có lý do để đi tìm mình nữa.

- Đang chuẩn bị buổi tối xuống tay, ngươi lại gọi điện thoại tới, lòng ta đau nhức quá a, thoáng cái tổn thất 500 triệu.

Tinh Tinh ra vẻ đau xót.

- Đừng ở trước mặt ta mà kêu nghèo. Nói, tên kia đang ở đâu?

Hướng Nhật tức giận nói, nhưng trong lòng lại nghĩ, tên khốn dám nuốt của mình năm trăm triệu xem ra cũng là kẻ có trình độ, bất quá lần này thật là thông minh quá hóa ngu. Nếu như người khác mà nói, cầm nhiều tiền như vậy khẳng định là lập tức rời khỏi Bắc Hải cao chạy xa bay, nhưng người này lại khác, đầu tiên là đi khỏi Bắc Hải làm cho người ta tưởng hắn đã sớm đi xa, vừa đi đã lén lút quay lại. Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, quả nhiên người này có lá gan thật lớn, khó trách dám nuốt năm trăm triệu tiền vốn công ty. Nếu không phải Tinh Tinh thấy tiền nổi lòng tham mà nói thì lần này đúng là đã để vuột mất đối phương.

- Hiện tại nói cho ngươi biết cũng vô dụng, buổi tối ta điện cho ngươi, yên tâm, tên kia trốn không thoát được đâu! Cứ xem như năm trăm triệu kia ta lấy lại cho ngươi là được chứ gì?