Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 315: Bà mẹ vợ phiền toái

Hướng Nhật không thể không kinh ngạc, đối phương lại có thể tránh được " Phách không quyền ", nhưng hắn cũng chỉ bất ngờ một chút rồi lại tiếp tục chuẩn bị phát quyền công kích.

- Đừng mà.!

Liễu Y Y đột nhiên hét lớn một tiếng, nhảy đến giang tay chắn giữa hai người bọn họ.

- Hướng Quỳ!

Nhâm Quân tỉnh táo lại vội chạy đến bên người hắn, ánh mắt ân cần hỏi thăm.

- Anh có sao không?

Vừa rồi tận mắt thấy hắn bị đánh bay đυ.ng vỡ nát cả cánh cửa, trong lòng cũng đau thắt lại.

- Anh không sao.

Mắt thấy Nhâm đại tiểu thư chạy tới, Hướng Nhật liền dừng tay.

Quái nhân tóc dài trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn dấu quyền ấn trên lan can, công kích cự ly xa nàng không phải chưa thấy qua, nhưng đã là dị năng, phần lớn đều có hình dáng, mà công kích vừa rồi của đối phương hoàn toàn phát ra từ xa hầu như không nhìn thấy được.

Ngay cả Trương lão đầu biếи ŧɦái kia muốn làm vậy cũng phải cận thân công kích mới được, thế nhưng sư đệ của lão chẳng những giống như con gián đánh mãi không chết, thậm chí có thể sử dụng phương thức trái ngược với tự nhiên thế này công kích.

Đây giống như cùng người khác chơi Game mà sử dụng ****, quả thực khiến người ta khó lòng phòng bị! May mà vào lúc mấu chốt mình tránh né kịp, nếu không một quyền cận kề như vậy, chính mình thể chất lại không dị thường như đối phương, phỏng chừng đã bị trọng thương thổ máu rồi.

- Dị năng này của ngươi là cái quái gì thế?

Dù trong lòng có chút suy nghĩ lo sợ, nhưng quái nhân tóc dài vẫn đi tới phía Liễu Y Y, nhẹ nhàng hỏi.

- Là loại dị năng có thể đánh cho ngươi không còn hình người.

Hướng Nhật có chút âm trầm nói, mặc dù hai vị đại tiểu thư xen vào khiến hắn không thể trả thù việc bị đối phương đánh lén, nhưng nói vài câu khích tướng thì cũng không phải là không thể.

Vừa hay câu này là đối phương vừa nói lúc nãy, hắn hiện giờ cũng coi như trả lại nguyên lời. Quái nhân tóc dài sắc mặt chuyển từ xanh sang trắng, bất quá do mái tóc bù xù che khuất, cho nên người ngoài cũng không thấy

được sắc mặt nàng biến đổi, tuy nhiên cũng có thể cảm nhận lửa giận toát ra từ nàng.

Nhâm Quân tận mắt thấy nam nhân bị quái nhân tóc dài đánh cho một quyền văng xa phá hỏng cả cửa, mà ngay sau đó nam nhân lại đánh ra một quyền có thể khắc sâu vào trong lan can của hành lang, việc này khiến nàng rất đỗi sợ hãi, thật không muốn hai người kia lại tiếp tục xung đột, vạn nhất ai bị thương cũng không phải là hay.

- Hướng Quỳ, chúng ta đi thôi, tiếng động lớn như thế thể nào cũng có người tới xem.

Nhâm Quân nhỏ giọng khuyên hắn.

Hướng Nhật cũng hiểu nàng lo lắng cho mình, hơn nữa cũng biết thể nào cũng có tai họa ngầm, hắn cũng không muốn bị người khác đối đãi như là quái vật, nhẹ nhàng đáp " Ừ" một tiếng, nắm tay Nhâm đại tiểu thư xoay người rời đi.

Hai người tuy nói với nhau rất nhỏ, nhưng vẫn bị quái nhân tóc dài và Liễu đại tiểu thư nghe được, cùng nhau liếc mắt một cái rồi đi theo sau đôi nam nữ kia.

Chỉ đi một đoạn đường, ngang qua một dãy phòng học đã thấy cổng trường, quái nhân tóc dài rốt cuộc nhẫn nại không được kêu lên một tiếng.

- Đứng lại!

- Thế nào, lại muốn hoạt động gân cốt một chút ư?

Hướng Nhật quay đầu, trong mắt đầy vẻ châm chọc. Hắn đã sớm phát hiện đối phương đi theo mình, bất quá cũng không để ý lắm, hiện tại đối phương gọi chính mình, tự nhiên muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ một phen. Hắn vẫn chưa quên việc bị đánh bay đầy sỉ nhục kia, nhưng vừa dứt lời thì cảm giác cánh tay bị nắm chặt. Biết là Nhâm đại tiểu thư lo lắng cho hắn, vội vàng vươn một tay ôn nhu vỗ về cánh tay đang nắm chặt mình của nàng, an ủi.

Quái nhân tóc dài cũng không phải là người có khả năng chịu được bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vừa định ra tay thì Liễu đại tiểu thư ngăn cản, cố nén xúc động nói.

- Ta hỏi ngươi, ngươi nhìn thấy cái tên giáo chủ Matthew kia ở đâu?

- Không phải là trong một quán bar sao?

Hướng Nhật cười lạnh, hắn đã biết lý do đối phương tại sao muốn tìm hắn rồi.

- Quán bar nào?

- Cái này nhất thiết phải nói cho ngươi sao?

Nếu như đối phương khách khí hỏi, Hướng Nhật có thể nghiêm chỉnh trả lời, nhưng như thế này hoàn toàn không có lễ phép chút nào mà giống như đang ra lệnh vậy, nên hắn cũng không có nửa phần lịch sự.

- Ngươi.

Quái nhân tóc dài tức giận, lại có ý muốn động thủ, nhưng Liễu Y Y nhanh tay lẹ mắt, kéo lấy nàng.

- Ngươi cái gì mà ngươi, không có việc gì đừng làm phiền ta, hôm nay gặp phải một bà điên, xem như là xui xẻo!

Nói xong, Hướng Nhật cũng không thèm quan tâm đến vẻ mặt sắp phát điên của quái nhân tóc dài, nhẹ nhàng kéo Nhâm đại tiểu thư đi.

- Hướng Quỳ, chúng ta thế này có chút quá đáng hay không?

Nhâm Quân cũng không sợ bị đối phương nghe thấy, liền hỏi hắn.

Hướng Nhật hậm hực đáp.

- Cái gì mà quá đáng, bà điên kia vừa nãy chính là muốn gϊếŧ anh đó! Em không thấy cô ả đánh lén anh hung ác như thế nào sao? Nếu như không phải thân thể anh khỏe mạnh, phỏng chừng đã nằm liệt trên mặt đất rồi.

Vừa nói đến điều này, Nhâm Quân lại động lòng, hỏi tới:

- Hướng Quỳ, chân anh không sao chứ?

- Em xem bộ dáng anh có vẻ gì là khác lạ sao?

Hướng Nhật gồng tay, lộ ra bắp thịt săn chắc.

- Đừng quá tự cao, em biết anh cường tráng rồi, hứ!

Nhâm Quân không dấu vẻ chế diễu nói, đột nhiên nhớ tới điều gì, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú:

- Được rồi, anh làm thế nào vừa rồi có thể xuất quyền từ xa như thế?

Nói thật, Nhâm Quân đối với việc này rất thích thú, nhưng bản thân nàng không xem Hướng Quỳ hắn như quái vật, dù sao đây cũng là nam nhân do nàng lựa chọn, đương nhiên càng mạnh càng tốt, có chút năng lực đặc biệt càng chứng tỏ mắt nhìn người của mình càng lợi hại.

- Không phải em muốn học đó chứ?

Hướng Nhật cẩn thận hỏi, chỉ sợ cô nàng hứng thú, quấn lấy mình đòi học thì không biết phải làm sao, loại kỹ năng này đâu có thể thích là dạy được.

Nhâm Quân trừng mắt, nhìn vẻ mặt hắn nàng biết hắn đang bận tâm cái gì, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

- Ai muốn học, chỉ là tùy tiện hỏi thôi, hơn nữa đánh đấm có gì hay chứ? Nhìn bộ dáng lo lắng là biết anh không muốn dạy, em còn không muốn học đây, hứ.

Vừa nói nàng vừa chun mũi ra vẻ bất cần.

Hướng Nhật không lòng dạ nào thưởng thức vẻ đáng yêu này, lập tức trả lời.

- Đúng, đúng, nữ hài tử học cái này cũng vô ích, có ông xã anh bảo vệ ai dám khi dễ em! Hơn nữa có muốn dạy cũng không được, đây là gen di truyền của nhà anh, trời sinh đã có, không phải là từ chỗ nào học được.

Hướng Nhật lập tức tìm ra cách lý do ứng phó.

- Gen di truyền?

Nhâm Quân bị thuyết pháp mới mẻ này đánh lừa, đánh giá nam nhân từ trên xuống dưới một lần, trong lòng nghĩ trên thế giời này thật có kiểu gen di truyền này sao?

- Không sai!

Hướng Nhật cười gian xảo.

- Hắc hắc, chờ sau này chúng ta có hài tử, nói không chừng sẽ lợi hại y như cha nó.

- Người ta còn chưa muốn!

Nhâm Quân lập tức cắt đứt da^ʍ ý của hắn, bất quá con mắt nàng cũng lộ ra vẻ mơ ước.

- Hài tử lợi hại thế làm gì, để cả ngày cùng người khác đánh nhau sao? Theo em thấy, chỉ cần khỏe mạnh, anh tuấn là tốt rồi.

Nói tới đây, Nhâm Quân đột nhiên ý thức mình đang nói cái gì, hai má nhất thời ửng hồng.

- Em lúc nào đáp ứng sinh hài tử cho anh chứ?

- Em như thế làm anh thương tâm lắm, bà xã à.

Hướng Nhật ra vẻ rất thương tâm.

- Chẳng nhẽ em không biết là chúng ta phải có một kết tinh của tình yêu sao? A, ta biết rồi, em không muốn chỉ một đứa, em muốn thật nhiều phải không? 6 hay là 7?

- Em muốn 8, 9 cái.

Nhâm Quân cười mắng, nhưng trong đáy lòng có chút xúc động, nếu như thật có 8, 9 hài tử.Ách, cái này có nhiều quá không?

- Nhiều như vậy ư? Vậy chúng ta phải " cố gắng " nhiều hơn mới được a!

Hướng Nhật vẻ mặt kinh ngạc, nếu không phải có chút tiếu ý trong mắt, cơ hồ làm cho người ta tưởng là rất nghiêm chỉnh đứng đắn.

- Cố gắng cái đầu anh, người ta mặc kệ anh!

Nhâm Quân sắc mặt càng tăng vẻ kiều diễm, ngụ ý của nam nhâm làm cho nàng ngượng ngùng không chịu nổi, bỏ cánh tay hắn ra, hướng cửa trường đi đến.

Hướng Nhật cười cười không ngừng, vội đuổi theo.

- Làm sao bây giờ hả mẹ?

Thư Dĩnh cau mày lo lắng nhìn mẹ mình. Cũng như nàng, Thư Vân vẻ mặt cau có, hậm hực nói:

- Uổng mẹ tin tưởng hắn như vậy, hắn lại có thể ôm tiền bỏ trốn, mẹ lúc đầu thật sự có mắt như mù!

Thư Dĩnh không đành lòng thấy mẹ mình tức giận an ủi:

- Mẹ à, đừng như vậy nữa, Chu thúc thúc.

- Con còn gọi hắn là thúc thúc!

Không đợi con gái nói xong, Thư Vân đã trừng mắt nhìn, thấy con gái sợ hãi không dám nhìn mình, bà cũng không gắt lên quá mức nữa.

Thật ra thì chuyện này cũng hoàn toàn tại bà, đều do bà quá tin người. Năm trăm triệu, đúng là năm trăm triệu không thiếu một đồng! Tưởng thủ hạ theo mình nhiều năm như vậy là người trung thành tin cẩn, đưa tiền cho hắn để hắn đi trả khoản tiền vay nợ ngân hàng cho yên tâm, cũng không ngờ khoản tiền kếch xù năm trăm triệu cùng ngày biến mất tăm mất tích với hắn. Ban đầu còn tưởng hắn có việc gì bận, đến ngày thứ hai vẫn không thấy đâu, ngân hàng lại cho người đến giục, Thư Vân cuối cùng mới hiểu ra mình đã bị lừa gạt.

Gọi điện thoại báo cảnh sát cả chục lần, mới biết được đối phương đã rời khỏi Bắc Hải ngay hôm qua, chừng ấy thời gian, chỉ sợ ra nước ngoài còn được. Thiên hạ rộng lớn như vậy, muốn tìm một kẻ ôm một khoản tiền lớn chạy trốn, khác nào mò kim đáy bể.

Thư Vân trong lòng vô cùng hối hận, chuyện này bà nên sớm phải nghĩ đến. Dưới khoản tiền kếch xù như thế, mọi thứ đều thành vật trang trí, cảm tình vài chục năm tính là cái gì, cuối cùng đều không bằng sự hấp dẫn trần trụi của tiền bạc. Nhưng giờ có hối hận cũng đã muộn, khoản nợ ngân hàng đã đến kỳ hạn, ngày mai vẫn phải trả, nếu như không tìm ra được số tiền lớn ấy để trả nợ, công ty sẽ bị đem ra bán đấu giá. Mặc dù con gái lúc trước có mang về một tỷ, nhưng năm trăm triệu đã cần vào việc khác, nếu đưa ra khoản tiền nói trên thì công ty vẫn gặp phải tình trạng phá sản, kết quả đều như nhau.

- Mẹ.

Nhìn thấy mẹ vẻ mặt ngày càng cau có, Thư Dĩnh biết bà đang lo lắng ngày mai ngân hàng cho người đến đòi nợ, trong đầu đã có sẵn kế hoạch, đang muốn nói cho mẹ. Có điều Thư Vân không để ý đến tâm trạng của con gái, bởi vì chuông điện thoại của bà bỗng vang lên, bà liền vội vàng cầm điện thoại lên trả lời. Lúc này, cái bà muốn nghe nhất là điện thoại của cảnh sát, hy vọng họ sẽ đột nhiên báo cho bà tin tức của cái tên ôm tiền bỏ trốn kia, đáng tiếc đó không phải điện thoại của cảnh sát, mà là của cô thư ký.

- Tiểu Cầm, có chuyện gì không?

Thư Vân giọng nói có chút trầm xuống, lúc này bà cũng không hy vọng trong công ty có người điện thoại cho bà, bởi vì bà có dự cảm, chỉ cần công ty gọi điện đến, chắc chắn đó không phải là tin tức tốt lành gì.

- Giám đốc Thư, người của sở thuế vừa mới gọi điện đến, nói rõ ngày mai muốn tới điều tra sổ sách của công ty.

- Cái gì!

Thư Vân đầu óc choáng váng, tại sao nhà đã dột lại gặp mưa cả đêm? Người của sở thuế muốn tới, bà cũng không sợ, dù sao công ty cho tới nay mọi sổ sách ghi chép đều đầy đủ, không có lậu thuế, trốn thuế, nhưng cái làm bà lo lắng chính là việc sở thuế tìm đến cửa, cho dù không có vấn đề gì xảy ra thì danh dự của công ty cũng bị dính nhọ. Cũng không biết là kẻ đáng ghét nào khơi ra chuyện này, chủ tâm là để công ty rơi vào cảnh khó khăn.

- Còn có.

Người đối diện có vẻ như không dám nói tiếp.

- Còn có cái gì?

Thư vân quát lớn.

- Lê Tổng vừa mới cùng mấy người thành viên ban quản trị mở một cuộc họp nội bộ, nói là.

Nói tới đây, cô thư ký lại có chút do dự.

Thư Vân cố nén cơn giận:

- Cô không thể nói gẫy gọn một hơi cho xong à?

Trong lòng bà không khỏi nổi nóng, miệng lầm bầm, mấy tên cấp lãnh đạo trong công ty dám vụng trôm mở cuộc họp nội bộ, lại không thông báo cho mình, xem ra là không coi cái chức giám đốc công ty ra gì.

Nếu như chuyện này không phải do cô thư ký một tay bà đề bạt nói ra, bà thật đúng bị bán đứng từ bên trong. Nghe ra thượng cấp của mình đang tức giận, cô thư ký bên kia đầu dây cũng không dám che giấu:

- Lê Tổng mấy người bọn họ chuẩn bị bán cổ phần trong công ty của bọn họ đi.

- Bán đi? Quả nhiên tàn nhẫn, việc này so với "rút củi dưới đáy nồi" còn tàn nhẫn hơn!

Thư Vân nghiến răng nói, đang nghe đối phương nói đến việc mấy người cấp lãnh đạo của công ty lén lút mở cuộc họp nội bộ, bà đã mơ hồ đoán đưọc một chút sự việc. Chẳng trách lúc hết giờ làm việc, khi bà trở về còn thấy mấy người kia vẫn ở lại công ty, thì ra là muốn đem cái chức giám đốc này bỏ qua môt bên, bọn chúng đúng là đã có âm mưu từ trước. Nếu như để cho bọn chúng thành công, sợ rằng cho dù ngày mai bà có thể trả được khoản vay ngân hàng, thì công ty này cũng không còn là của bà nữa. Một mình bà nắm giữ 42. 3% cổ phần của công ty, phần còn lại đều trong tay mấy đại cổ đông nắm giữ, có lẽ là đã tìm được người mua, chỉ cần bán cho cùng một người, ngay ngày mai, cái cơ nghiệp mà bà cực khổ sáng lập kia sẽ đổi chủ.

- Một lũ lang sói giậu đổ bìm leo đáng khinh!

Thư Vân oán hận mắng to một câu, giận dữ cúp điện thoại.

- Mẹ, đã xảy ra chuyện gì thế?

Thư Dĩnh nhìn sắc mặt mẹ mình so với lúc trước còn khó coi hơn, biết chắc vừa xảy ra chuyện lớn.

- Đừng hỏi nữa, đến công ty ngay bây giờ, ta muốn coi xem lũ lang sói kia còn dám xem thường, đem bán công ty trước mặt ta hay không!

Thư Vân lại cáu lên, nắm lấy tay con gái muốn đi ra.

- Mẹ, đợi một lát.

Thư Dĩnh cảm thấy không nên để mẹ nàng cứ như vậy mà ra ngoài, nàng biết rõ mẹ mình đang vô cùng tức giận, không biết được đến cuộc họp công ty lại nói ra những điều gì, nàng lập tức can ngăn, chuẩn bị nói ra kế hoạch kia của mình.

- Con muốn nói gì?

Thư Vân cũng cảm thấy con gái dường như có chuyện muốn nói với mình, nên trùng mắt nhìn.

- Mẹ à, mẹ trước hết phải nghe con nói, con lần trước không phải lấy một tỷ từ "hắn" sao? Thật ra con còn có thể.

Nói tới đây, Thư Dĩnh giọng ngập ngừng, mặt đỏ bừng lên:

- Con còn có thể tìm hắn để nhờ!

- Con muốn nói là tìm Tiểu Hướng?

Thư Vân chân mày giãn ra, có ý dò hỏi.

- Đúng vậy.

Thư Dĩnh khẳng định.

- Con cho rằng Tiểu Hướng sẽ đồng ý sao?

Thư Vân hiển nhiên hiểu rõ con gái nói đến ai, nhớ đến lần trước, trong khi mình còn đang bù đầu để xoay sở cho công ty, đột nhiên con gái lại cầm về một tỷ, điều này làm cho bà kinh ngạc, trong lòng mừng như điên đồng thời cũng hoài nghi con gái có phải đã hy sinh cái gì để đổi về hay không, nhưng nghĩ lại, dù một người có tiền cũng không thể xuất ra một tỷ chỉ vì muốn thân thể nữ nhân. Sau lại thấy cô con gái chợt đỏ mặt, dáng bộ e thẹn ngượng ngùng, bà lập tức đoán được có thể anh chàng kia thật sự có tình ý với con gái mình, bởi chỉ có thế thì mới không tính toán đến khoản tiền lớn kia, hơn nữa xem vẻ mặt con gái, dường như cũng rất ưng ý, nên liền không nói thêm gì nữa.

Bà có hỏi một chút thông tin về đối phương, đồng thời cũng mừng rỡ cho con gái tìm được chỗ dựa tốt. Lại thêm chuyền ở dạ tiệc kia khi bà gặp con rể tương lai. Anh chàng rất lịch sự, lễ phép làm cho bà rất hài lòng, hơn nữa sau lại biết được anh chàng là cháu trai của Sở A, trong lòng bà lại càng vui mừng. Nghĩ đến đây, Thư Vân lại cảm thấy đó không phải là một ý kiến hay, bởi vì con gái lần trước vừa mới mượn một tỷ, lần này lại mở miệng mượn nữa, cho dù đối phương có tốt đến đâu, chỉ sợ cũng sẽ có điều oán thán. Dù sao số tiền này cũng không phải là ít, cả năm trăm triệu, huống chi điều làm bà càng lo lắng là nếu con gái lại mở miệng đòi hỏi lần nữa, cho dù đối phương có đưa thêm năm trăm triệu, không chừng ấn tượng trong lòng về con gái sẽ giảm đi nhiều, như vậy chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Nói cho cùng, giữa nam và nữ muốn bên nhau trọn đời, quan trọng nhất chính là tin tưởng lẫn nhau và hy sinh vì nhau, chứ không phải chỉ từ một phía. Nếu như chỉ vì việc này mà khiến cho quan hệ của hai đứa trở nên nhạt nhẽo, đây cũng không phải là kết quả mà Thư Vân muốn thấy, mặc dù công ty là quan trọng, nhưng hạnh phúc của con gái cũng quan trọng không kém.

Chỉ có điều Thư Dĩnh không hiểu mẹ mình nghĩ xa đến như vậy, nên nắm chặt tay bà nói:

- Có thể mà, mẹ, hắn nhất định có thể mà!

Đối với nam nhân kia, Thư Dĩnh có một thứ cảm giác tin tưởng đến mù quáng, lần trước hắn không cần nhiều lời mà đưa liền một tỷ cho nàng, lần này nhất định cũng không ngoại lệ!

- Chuyện này.có thể sao?

Thấy con gái tự tin như vậy, Thư Vân trong lòng dâng lên một tia hy vọng. Đồng thời con rể tương lại là cháu của người giàu nhất Bắc Hải, một tỷ mấy kia đối với hắn cũng rất đơn giản.

- Dạ.

Thư Dĩnh gật đầu liên tục, móc điện thoại ra, thật may sao trong lúc chào hỏi ở buổi dạ tiệc hôm nọ, hắn có cho nàng số điện thoại, nếu không thật không biết phải làm sao để tìm hắn. Nghĩ tới đây, trong lòng ngọt ngào cười, nàng bấm số điện thoại.

Vừa mới chiếm xong tiện nghi của Nhâm đại tiểu thư, Hướng Nhật sung sướиɠ hì hì cười đi về, mắt thấy đã đến gần nhà, đột nhiên điện thoại trên người vang lên. Tâm tình đang dễ chịu nên Hướng Nhật cũng chẳng muốn xem màn hình điện thoại di động, trực tiếp nghe máy.

- Uy, Hướng Nhật Quỳ à, là tôi đây.

Hướng Nhật sửng sốt, có người gọi cái đã biết tên mình sao? Chính mình như thế nào không biết a? Bất quá nghe thanh âm này tựa hồ vẫn rất quen thuộc, chỉ là nhất thời nghĩ không ra. Hướng Nhật vội vàng bắt điện thoại, nhìn thoáng qua màn hình. Thư Dĩnh? Hướng Nhật rốt cuộc cũng nhớ tới, đối phương chính là thanh nhã mỹ nữ từ cái việc được mình giúp đỡ và trừng trị tên khốn "nhị thế tổ" họ Dịch kia, bản thân vì thế còn phải chi mạnh 1 tỷ xương máu, nhớ kỹ lúc đang ở Hác gia dạ tiệc, chính mình lúc ấy giới thiệu là: "Hướng trong Hướng Nhật Quỳ, Quỳ cũng trong Hướng Nhật Quỳ", phỏng chừng nàng hiện tại xưng hô gọi mình bằng tên này cũng là do đêm đó chính bản thân giới thiệu.

- Ừ, cô tìm tôi có chuyện gì sao?

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Hướng Nhật ngược lại không kinh ngạc nữa, chỉ là có chút buồn bực, sớm biết như vậy sẽ không giới thiệu như thế, cuối cùng làm hại chính mình cư nhiên thành một bông hoa.

- Tôi có thể hay không mượn anh một ít tiền?

Đối diện thanh âm có chút thấp, nhưng trong giọng nói lại bao hàm nổi bật cầu khẩn cùng làm nũng.

- Vay tiền?

Hướng Nhật thoáng ngẩn ra, sau đó hào sảng nói:

- Có thể a, nói đi, muốn nhiều ít bao nhiêu?

Đối với thanh nhã mỹ nữ này Hướng Nhật rất có hảo cảm, nếu không lúc đầu cũng sẽ không cho nàng mượn tới 1tỷ, hơn nữa nhiều tiền như vậy đều cho vay mượn, còn sợ đối phương tiếp tục mượn chút "tiền nhỏ" sao? Hơn nữa cái ví mình hiện tại tràn đầy, căn bản không e ngại cho người khác vay tiền, mà có thể làm cho một đại mỹ nữ nợ mình nhân tình, cũng là một cái làm thể xác và tinh thần sung sướиɠ, huống chi đối phương từng giả mạo bạn gái mình, lại còn gặp mặt hai thằng cha chú tư, chú năm của mình nữa, dù gì cũng phải tương trợ cô nàng thôi.

- Hướng Nhật Quỳ, anh đối với tôi thật tốt!

Người đối diện có chút ngại ngùng nói, từ tận đáy lòng dâng lên niềm vui sướиɠ truyền đến cả Hướng Nhật.

- Tôi chỉ cần 500 triệu là được.

- 500 triệu phải không? Không thành vấn đề, cô chừng nào thì cần?

Hướng Nhật đoán có thể công ty nhà đối phương lại lâm vào khốn cảnh, đối với chuyện gặp khó khăn như thế này hắn đơn nhiên sẽ không cự tuyệt.

- Ngày mai giữa trưa.

- Ok, được rồi, ngày mai giữa trưa tôi sẽ tìm cô, địa chỉ là gì?

- Cao ốc Tố Phong, tầng 17, công ty Mỹ Lai Nhã.

- Ừ, tôi sẽ nhớ kỹ, hẹn ngày mai gặp.

Nói tới đây Hướng Nhật đang muốn cúp điện thoại, không ngờ đối phương còn nói thêm:

- Chờ một chút, anh đêm nay phải luôn nghĩ đến người ta đó!

Ngữ khí tựa như một thê tử đang làm nũng trượng phu của mình.

Hướng Nhật không khỏi có chút ngượng ngùng,

- Ừ, tôi sẽ.

Nói xong, vội vàng cúp máy. Lúc này mà hắn vẫn không nghe ra ý tứ đối phương đối với mình thì hắn chính là đồ đần, nhưng mình chỉ mới cùng nàng gặp mặt mấy lần, cơ hồ không có bất cứ cảm tình sâu sắc nào đáng nói, nhiều lắm cũng là quan hệ bằng hữu. Mặc dù có một mỹ nữ có ý đối với mình, làm Hướng Nhật có chút tự hào, nhưng hiện tại bên người mình đã đủ nhiều nữ nhân, Hướng Nhật hắn cũng không muốn lại rước lấy phiền toái.

Huống chi, chính mình đối với mỹ nữ thanh nhã quả thật không có nam nữ tư tình, lúc trước cũng là o ép mà phải trổ một thân biếи ŧɦái cộng một ít da^ʍ uy, hơn nữa lại xem thằng "nhị thế tổ" họ Dịch không vừa mắt, lúc này mới giơ đại bổng đi đánh "Uyên ương". Cho đến sau đó, cùng nhau ở Hác gia dạ tiệc, mặc dù quan hệ hai người thân thiết hơn trước, nhưng Hướng Nhật cũng là ở góc độ hâm mộ trong sáng, không có để tâm chút nào trong lòng. Hiện tại đột nhiên nghe ra đối phương có ý tứ với mình, Hướng Nhật thực có chút khϊếp sợ, đồng thời cũng thầm nghĩ ngày mai nhất định phải cẩn thận để ý chỗ quan hệ của hai người, để tránh xuất hiện phiền toái không cần thiết.Hướng Nhật đang tính toán kế hoạch cho chuyện ngày mai thì trong khi đó, bên kia hai mẹ con Thư gia đang trò chuyện thân mật.

- Mẹ, Hướng Nhật Quỳ nói rõ muốn tới nơi chúng ta.

Thư Dĩnh nhìn mẫu thân, ánh mắt đang lộ ra vẻ vui sướиɠ mãnh liệt.

- Ừ, ta cũng nghe được.

Thư Vân cũng thay con gái cao hứng không thôi, trên thực tế, nàng đã sớm dựng thẳng cái lỗ tai ở bên cạnh nghe lén, hơn nữa đã sớm có chuẩn bị, nếu như con gái mở miệng vay tiền mà đối phương có chút do dự, nàng sẽ lập tức đoạt lấy điện thoại đến thay con gái giải vây, phòng đối phương đối với con gái có ấn tượng xấu. Bất quá, làm cho nàng không nghĩ tới là con gái mới mở miệng, đối phương lập tức đồng ý ngay, điều này làm cho nàng trong lòng vừa cao hứng vừa vui mừng, xem ra lần này, con gái thật sự tìm được một hảo nam nhân rồi. 500 triệu không thể coi là con số nhỏ, đến như Sở A giàu nhất Bắc Hải cũng không phải nói mượn là cho mượn. Nhưng đối phương ngay cả không suy nghĩ liền đáp ứng, hiển nhiên con gái ở trong lòng hắn địa vị so với 500 triệu này còn muốn trọng yếu hơn nhiều.

Hơn nữa, mặc dù còn không biết thân phận cụ thể của con rể tương lai, nhưng ngay cả người giàu nhất Bắc Hải Sở A còn là bác của hắn, ngày mai có hắn trong công ty, còn sợ người cục thuế vụ sao?

- Mẹ, bây giờ người tin rồi chứ, Hướng Nhật Qùy đối với con rất tốt!

Thư Dĩnh khóe miệng nhếch cao, đắc ý nhìn mẫu thân.

- Thật là, đúng là con lợi hại thì sao chứ?

Gỉai quyết trong lòng một khó khăn không nhỏ, Thư Vân cũng thoải mái thân mật, cùng con gái vui đùa, nhưng lại nghĩ tới 500 triệu bị một người theo mình mấy chục năm cuỗm mất, lông mày chợt nhíu lại. Vô luận thế nào, nếu không thu lại số tiền kia, chính mình cả đời cũng không bình thản được.

Nếu như bắt được đối phương nói, nàng nhất định phải hảo hảo mà hỏi tên khốn kia một câu, chính mình rốt cuộc đã làm gì có lỗi với hắn, để cho hắn làm ra loại sự tình này. Nếu như không có con rể tốt kia thì bao nhiêu tâm huyết thật sự xem như bị phá hủy trong chốc lát rồi. Mà Thư Dĩnh mắt thấy mẫu thân vừa cau đôi lông mày, biết được mẹ khẳng định là lại nghĩ tới chuyện không thoải mái, liền mở lời đề tài mới:

- Mẹ, không phải là nói đi công ty sao? Chúng ta lên đường được rồi chứ?

- Không cần nữa.

Thấy khuôn mặt tươi cười của con gái, Thư Vân không nghĩ đã làm cho nàng quá mức lo lắng, vội cố nặn ra nét vui vẻ nói:

- Bây giờ mẹ xuống bếp làm cơm chiều, no bụng trước rồi hẵng nói, kỳ này để xem bọn lang sói muốn làm gì!

Vừa nói vừa xoay người vào bếp. Tương lai có con rể với cường đại tài chính cầm cự, Thư Vân cũng không có cảm giác lại phải mất đi công ty, để xem đám lang sói họp nhau bán cổ phần công ty thế nào, dù sao cuối cùng cũng sẽ nắm cổ phần trong tay, công ty đã không đổi được họ thì càng không đổi được chủ!

Bởi vì tình hình hiện tại giá cả tuy có hạ, nhưng mình lại có được quyền ưu tiên mua trước, cho dù có tên muốn bán đi cổ phần, cũng chỉ có thể bán cho mình. Phỏng chừng bọn họ đúng là chắc chắn nghĩ không ra mình sẽ còn có tiền mà cầm đến, cho nên mới dám trắng trợn bỏ mình sang một bên họp riêng như vậy. Hừ, ngày mai.sẽ khiến cho các ngươi thất kinh, tốt nhất là đem con mắt lòi ra ngoài! Thư Vân nảy sinh tâm trạng ác độc rủa thầm.