Hôm nay Nhâm Quân tâm tình có chút phức tạp. Vốn chuyện đội bóng của mình hôm qua thắng đội bên trường Hải Đại thì đáng lẽ nên ăn mừng cho tâm tình thoải mái mới đúng, bất quá nghĩ tới đội bóng thắng nhưng chính minh phải mất đi cái 'lần đầu tiên' đáng giá ngàn vàng kia thì tâm lý cũng bắt đầu trở nên dị thường khẩn trương, lo lắng, sợ hãi, thậm chí mơ hồ còn có sự chờ mong nào đó. Chờ đợi cái gì thì Nhâm Quân chính mình cũng không rõ ràng lắm, chỉ là cảm giác được là nếu cùng cái 'gã' nam nhân kia xảy ra một ít chuyện vượt qua quan hệ hữu nghị tựa hồ cũng không phải là chuyện gì khó tiếp nhận cho lắm. Bất quá trong lòng vẫn có chút oán giận, nghĩ rằng bản thân mình với chiều cao một mét tám mươi ba thì trong các nữ sinh tại trường học đã được xem như là có chiều cao siêu cấp rồi, nhưng tên kia so với chính mình lại thấp hơn vài cen - ti - met, chuyện này nếu gả cho người so với nàng cao hơn mà nói thì cực kỳ như ý. Dù cho hiện tại biết rõ rằng mình không phải muốn đối phương làm bạn trai, nhưng không hiểu sao lại tự giác suy nghĩ đến phương diện này.
- Ai.
Nhâm Quân thở dài một hơi, đang ngồi đó bỗng bắt đầu có chút tự oán hối tiếc cho mình. Nghĩ đến việc bản thân đường đường coi như là một đại mỹ nữ thế này nhưng lại suy bại đến tình trạng này, hơn nữa đối phương lại là một cái tên mám gái như 'con mèo đực động tình' thối tha 'trồm' hết em này tới em khác, theo chính mình biết thì hắn đã có không dưới ba nàng rồi. Còn có một chuyện càng làm cho người ta lo lắng chính là, không biết sau khi 'cố gắng' trãi qua cái 'lần đầu tiên' kia với hắn thì không biết đối phương có hay không còn nhớ tới mình đây? Nếu như giống TV thường diễn ra như vậy, nam diễn viên cùng nữ diễn viên.sau đó là đòi nam nhân chịu trách nhiệm, như vậy kết quả cũng không phải là xấu.Ông Trời ạ! Nhâm Quân tỉnh táo lại, chính mình đang suy nghĩ cái gì vậy a! Chẳng lẽ mình bị nam nhân kia khi dễ còn chưa đủ sao, còn muốn tiếp tục bị hắn khi dễ sao chứ? Như thế nào mình lại có ý nghĩ như vậy hả trời! Chẳng lẽ nói chính mình đã thích cái tên vóc người vừa lùn mà lại vừa hoa tâm kia đến rối tinh rối mù.
Mặt đỏ bừng suy nghĩ đến chỗ mấu chốt, một âm thanh chen vào cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng:
- Xin chào Nhâm tiểu thư, buổi sáng tốt lành!
Nhâm Quân lập tức tỉnh táo lại, ngẩng mặt liếc mắt nhìn một cái người nam nhân vừa nói lời chào hỏi với nàng, tâm tình vốn không thể xác định được trước đây một khắc thì lập tức đã có đáp án - đúng là sự chán ghét! Chắc chắn trăm phần trăm không sai là sự chán ghét! Giống như khi đang ăn cùng ai đó thì đột nhiên lại phát hiện một con côn trùng không xương sống xuất hiện trên đĩa thức ăn ngon. Bất quá trong lòng tuy chán ghét nhưng biểu hiện đi ra ngoài vẫn là phải duy trì lễ phép:
- Dịch tiên sinh, sớm như vậy tìm ta có chuyện gì sao chứ?
Người thanh niên mặc Âu phục giày da ra vẻ mình là một nhân sĩ thành công với đời lộ ra một nụ cười tự cho là 'rất sáng lạn' nói:
- Nga kỳ thật cũng không có chuyện gì to tá, vừa phát hiện một cửa hàng hoa mới mở lại mới có hoa tươi trưng bày nên lập tức mua lại đây xin tặng cho Nhâm tiểu thư, không biết rằng nàng có thích hay không?
Vừa nói, thanh niên mặc Âu phục từ sau lưng móc ra một bó hoa hồng lớn được bao gói đẹp mắt đưa tới trước mặt Nhâm Quân
Mà hành động đó lập tức làm cho các nữ sinh bên trong phòng học đều kinh hô thành từng trận không thôi. Bọn họ đều hâm mộ mà hỏi sao chính mình lại không có bạn trai như vậy chứ, nhìn cách 'anh trai' kia ăn mặc cùng với chiếc xe anh ấy lái đến thì dám khẳng định hẳn là loại công tử của đại gia, nam nhân vừa có tiền vừa đẹp trai tự nhiên lại theo đuổi tận cửa, tại sao chính mình lại không có gặp vận khí tốt như vậy chứ!
Nhâm Quân cũng không có cái 'công lực' mám trai giữa ban ngày ban mặt giống như mấy cô gái này, đối với cái người mà vài ngày trước nàng vô tình gặp phải lại cứ 'như ruồi' quấn lấy bên người mình sống chết không buông ra kia Nhâm Quân thật không có một nửa điểm hảo cảm:
- Dịch tiên sinh, ta đã nói qua ta cũng không thích hoa, như vậy chỉ lãng phí thời gian của ngươi!
Trên thực tế, Nhâm Quân từ những lời này muốn nói cho đối phương rõ là 'bà đây khó có khả năng thích mày nhóc ạ! ' và xa hơn là ngụ ý 'ngươi có cố gắng đến thế nào thì cũng vô dụng thôi nhóc! '.
Bất quá người thanh niên trong bộ Âu phục lại khiến người kinh ngạc với da mặt.dày của hắn, cũng không bởi vì những câu nói kia của người đẹp mà sắc mặt có gì khác thường, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nói tiếp:
- Nhâm tiểu thư, nàng không thích hoa à, vậy lần sau ta tặng nàng thứ khác nhé? Như xe thể thao nàng thấy sao? BMW hay Ferrari? Chỉ cần nàng nói một câu, ngày mai ta sẽ đưa đến trước mặt nàng.
Khi hắn vừa nói xong, xung quanh liền vang lên rất nhiều tiếng ồn ào, các cô nàng 'mám trai' kia nhìn về phía Nhâm Quân với ánh mắt đã bắt đầu có nét không còn thiện cảm, nét hâm mộ ban đầu nay đã biến thành sự ghen ghét trơ trẽn trắng trợn.
- Không cần, Dịch tên sinh, nếu như ta muốn, ta sẽ dựa vào sự cố gắng của chính bản thân mình để đạt được.
Nhâm Quân vẻ mặt bình tĩnh hiểu rõ được ý đối phương. Nói thật, nàng rất chán ghét đàn ông ra vẻ mình giàu có như vậy, điều này làm cho nàng không khỏi nghĩ tới cái chuyện liên quan tới một nam nhân khác, tuy rằng.
Hắn cũng rất có tiền, điều này nàng có thể thấy được ngay từ lúc đối phương với thái độ 'vô tư - vô lợi kỷ' mà quyên góp cho đội bóng một trăm vạn, nhưng mà hắn cự tuyệt không hiển lộ cái gì, thậm chí còn muốn 'vô danh' quyên góp làm cho người ta thấy khó tin. Có nhiều tiền như vậy nhưng bình thường hắn ta lại mặc quần áo loại 'hàng rong' bán ở vỉa hè. Bất quá Nhâm Quân đối với loại này hành vi này lại rất thưởng thức, không ỷ vào gia thế mà khoe khoang, đây mới là nam nhân chân chính a!
- Khụ.
Gã trai kia ra vẻ ho khan một tiếng, hiển nhiên Nhâm đại tiều thư nói như vậy làm hắn cảm thấy xấu hổ. Dù sao đối phương nói 'chỉ nhờ cố gắng của bản thân' thì đúng là châm chọc hắn 'ỷ vào gia thế' mất rồi. Nhưng người lão luyện tình trường nhiều năm như hắn mà nói, đó chỉ là một chút không tự nhiên, liền lập tức trấn định trở lại, chuyển đề tài nói:
- Nhâm tiều thư, không biết hiện tại có thời gian hay không, chúng ta cùng đi ăn sáng có được hay không?
- Thật là ngại quá, Dịch tiên sinh, ta đã ăn sáng rồi.
Nhâm Quân không chút do dự nói
Bất quá nam nhân cũng không hết hy vọng liền nói:
- Như vậy Nhâm tiểu thư lúc nào rảnh rỗi, ta gần đây khá rãnh.cũng không có ý tứ gì chỉ là muốn mời nàng ăn một bữa cơm, Nhâm tiểu thư lúc nào thì có thể cho ta chút mặt mũi đây?
- Nàng ta không có thời gian!
Nhâm Quân còn đang định nói thêm thì một âm thanh như 'kì đà cản mũi' xen vào. Bất quá nghe thấy có chút quen thuộc làm Nhâm Quân trong lòng vui vẻ không thôi. Nàng liền quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Mà thanh niên trong bộ Âu phục kia sắc mặt lại đại biến, đối với thanh âm này hắn hiển nhiên khắc sâu trong trí nhớ, trong lòng kêu to xui xẻo, như thế nào mà khi mình gặp chuyên tốt thì lại gặp hắn! D. C. L. M.chẳng lẽ kiếp trước cùng hắn có cừu oán sao chứ!
- Hướng Quỳ, sao ngươi lại tới đây?
Nhâm đại tiều thư với giọng nói 'ngọt như đường cát - mát như đường phèn' lên tiếng chào hỏi, cũng muốn làm cho tên nam nhân mà nàng phi thường chán ghét kia nhìn thấy nàng đã có "bạn trai" a! Và về phương diện khác thì cũng là do 'không tự kìm hãm được' khi nhìn thấy 'người nào đó' thì tự nhiên cao hứng!
- Đương nhiên ta phải tới rồi, nếu không ngươi bị người ta lừa gạt mất thì ta làm sao bây giờ?
Hường Nhật nói chuyện với giọng điệu cực kỳ mập mờ, làm cho người nghe nghĩ tới hắn cùng Nhâm đại tiễu thư tựa hồ có cái gì quan hệ thân mật không thề cho người khác biết. Tiếp theo hắn nhìn về phía gã thanh niên trong bộ Âu phục người mà khi gặp hắn thì sắc mặt có vẻ không tốt lắm nói:
- Nếu ta nhớ không sai thì ngươi tên là Dịch Thiên Hành đúng không?
- Không sai!
Dịch Thiên Hành 'hết sức' cố gắng bình tĩnh trả lời, đồng thời lui ra phía sau mấy bước, hắn biết nam nhân trước mắt này biếи ŧɦái, tùy thời đều có thể ra tay, vì tránh cho bị xấu hổ trước đám đông nên hắn cảm giác được cùng đối phương bảo trì khoảng cách thì vẫn là tốt hơn. Mặc dù không biết rõ ràng lắm thân phận của đối phương là gì nhưng cả cha mình và chú ba đều nói như vậy thì khẳng định là bọn họ tràn đầy cố kị chứ không phải đùa, nếu không cũng sẽ không cảnh báo chính mình không nên trêu chọc hắn dù cho biết rõ mình 'dính đòn' của hắn, cho nên loại người mà bản thân vừa có khả năng 'oánh' người mà sau lưng lại còn có hậu thuẫn to lớn thì ít trêu chọc vào hắn vẫn là tốt nhất. Mà trên thực tế nếu như sớm biết rẳng có người này ở đây, Dịch Thiên Hành dù sao đi nữa cũng không 'vọt' tới nơi này, vì sự hứng thú với cô gái có vóc người cao gầy mà bị đánh, điểm ấy hắn là biết nên lựa chọn thế nào cho phải.
Bất quá hắn hiển nhiên cũng không biết, dù không có chuyện đùa giỡn này, Hướng Nhật cũng vẫn là không bỏ qua cho hắn. Bởi vì mối quan hệ với người đẹp băng giá nên Hướng Nhật đã sớm chuẩn bị hung hăng mà giáo huấn hắn một trận cho hắn 'thông suốt'. Hơn nữa đối với Dịch gia, Hướng Nhật cũng không có bất cứ hảo cảm gì, tay tuổi trẻ 'đối nghịch' cùng lứa tuổi với mình đây đã nhiều lần 'trêu chọc' tới mình mà thậm chí còn muốn lấy mạng mình nữa. Nếu không phải tại Hướng mẫu còn có hai vị "cữu cữu" mà hắn có chút hảo cảm vì mối quan hệ dây dưa 'cho tặng' mấy trăm vạn trước đây tìh Hướng Nhật có thể đem cái thứ rác rưởi như hắn mà xử lý sạch sẻ, hoàn toàn bốc hơi khỏi cái thế giới này. Bất quá Hướng Nhật cũng không tự nhận mình là loại người tốt 'lấy đức báo oán' gì cho cam, đối với những kẻ mà hắn muốn mạng mặc dù có chút quan hệ làm hắn không thể làm quá xuống tay một cách tiệt tình nhưng trả thù thì nhất định phải trả. Mà trước mắt kẻ cặn bã này mặc dù không có tham dự vào cái kế hoạch muốn mạng già của mình nhưng nói thế nào thì mình cũng đã đáp ứng với người đẹp băng giá mất rồi, không thể dễ dàng mà bỏ qua cho hắn. Nhưng hiện giờ là đang ở trong phòng học, rõ ràng không thể làm quá đáng, nên Hướng Nhật chỉ có thể đè nén bao xúc động mãnh liệt muốn động thủ mà chờ cho đến lần sau tại một trường hợp 'thích hợp' nào đó hoặc chính mình tìm một nơi yên tĩnh sẽ động thủ sau vậy.
Song chuyện hù dọa một chút đối phương là chuyện phải làm, huống chi hắn còn không thức thời đem 'vòi' hướng tới trên người nữ nhân mà mình đã 'ngầm' lựa chọn, loại sự tình này nam nhân nào cũng không thể nhịn được, Hướng Nhật trong mắt bạo lộ hung quang nhìn chằm chằm hắn:
- Sao chứ, mày có hứng thú với nữ nhân của ông sao, mày không phải cảm giác đầu khớp xương có vấn đề hả, muốn ông giúp chút không?
Lời vừa thốt ra, Nhâm Quân đứng bên cạnh liền đỏ mặt lên, ánh mắt nhìn về phía 'nam nhân của mình' cũng có chút cay cay nóng nóng, nhưng trong lòng vẫn có chút oán niệm: Cái gì là nữ nhân của ngươi? Ngươi có bấy nhiêu nữ nhân vẫn còn ít sao chứ? Bất quá hôm nay tiểu thư ta đây tâm tình rất tốt nên tạm thời tha cho mồm mép ắn nói bậy bạ của ngươi vậy.
Mà sắc mặt Dịch Thiên Hành thì lại biến đổi một cách rất khó coi, nhưng đối mặt với đối phương hắn thật không dám trực tiếp đối đầu, sợ vạn nhất có gì không hay làm cho đối phương ra tay ngay lúc này trong lúc mình không có bảo vệ theo bên người, chính mình không phải là đối thủ của tên súc sinh này, bị đánh sợ cũng không biết tìm đường đâu mà về. Vì vậy tùy tiện tìm lấy một cái cớ, cũng không thèm để ý tới ánh mắt kinh dị của đại đa số người ở đây, vội vã chuồn mất. Nhưng trong lòng Dịch Thiên Hành vẫn là cảm thấy rất may mắn, cũng may là những người này đứng xem cách khá xa nên không nghe được cái gì, nếu không họ biết chính mình khi vừa nghe xong câu nói kia liền chuồn mất thì mặt mũi khẳng định là mất sạch.
Thấy tên chán ghét kia rời đi, Nhâm Quân hung tợn nhìn về phía nam nhân đang bên cạnh mình nói:
- Này Hường Quỳ, ngươi vừa nói ai là nữ nhân của ngươi? Hừ, sau này nói chuyện chú ý một chút giùm ta, không có sự đồng ý của chủ nhân xin đừng nói lung tung, như vậy ta có thể tố cáo ngươi tội phỉ báng!
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy nhưng trong mắt không thể che dấu nét vui mừng.
- Tố cáo sao? Thế thì làm đi, muốn lúc nào thì cứ tùy thích nhá!
Hường Nhật vẻ mặc bất cần nói, không đợi cho đối phương nói ra những lời phát biểu đầy bất mãn với mình đã tiếp tục nói:
- Đươc rồi, ngươi như thế nào quen biết tên kia?
Mặc dù nam nhân có vẻ chỉ là 'tùy ý' mà hỏi vu vơ một câu nhưng Nhâm Quân cảm giác được mình 'phải' trả lời cho rõ ràng, ngay cả nàng cũng không biết tại sao lại như vậy:
- Mấy ngày trước trong lúc ta đi mua quần áo thì vô tình gặp hắn.Sau đó hắn mỗi ngày đều chạy tới trường học tìm ta, nhưng ta không có để ý gì tới hắn!
Nhâm Quân nhớ rất kỹ lần kia là muốn mua cho tên 'nam nhân' trước mắt này đồng phục cùng với giày chơi bóng. Và vì không muốn thấy nam nhân của mình ăn mặc xoàng xĩnh nên mới đi tới cửa hàng sang trọng bán đồ 'độc' để mua, không khéo là tên nam nhân họ Dịch kia cũng vừa đến mua đồ vật gì đó, lại chủ động đến gần mình mà mình bởi vì không muốn thất lễ cũng nói với hắn vài câu, ai ngờ làm cho đối phương tới trường học. Điểm này thật là làm cho nàng quá ngạc nhiên!
- Ừm, không sai, câu trả lời làm mình rất hài lòng.
Hường Nhật trong lòng thầm nói rồi thở dài một hơi, bất quá trên mặt cũng không có biểu hiện gì, ra vẻ như bố thí:
- À này, đây là cho ngươi, biết ngươi chưa ăn sáng.
Vừa nói Hướng Nhật như làm ảo thuật từ sau lưng xuất ra một xửng tre nho nhỏ chứa bánh bao cùng với một túi sữa.
- Ngươi làm sao biết ta chưa ăn sáng vậy?
Nhâm Quân kinh ngạc nhìn nam nhân. Trên thực tế bởi vì có chút duyên cớ, căn bản là không có tâm trí ăn sáng. Mà nàng thật không có nghĩ đến hắn lại biết chuyện này, hơn nữa bữa sáng mà hắn mang tới lại là món mình thích nhất - bánh bao hấp xửng! Nhâm Quân trong lòng thật là cảm động không thội a!
- Ta vừa mới ghé phòng làm việc của mẹ ngươi.
Hướng Nhật thản nhiên nói, giống như miêu tả một việc nhỏ không quan trọng. Mà hắn đi tới phòng công tác chủ yếu là muốn tìm Nhâm đại tiểu thư cùng với đuổi đi tên nhị thế tổ kia mà thôi, bất quá lúc biết nàng đã tới phòng học, hơn nữa Nhâm mẫu còn như cố ý 'vô tình tiết lộ' nàng ta cũng không có ăn sáng cùng với món ăn mà nàng ta thích nên Hường Nhật lập tức đi tới phòng ăn, chủ yếu là 'không phụ' lòng tốt của cô chủ nhiệm mà thôi. Chuyện chính là như vậy!
- Cám ơn!
Nhâm Quân có chút kích động nhận bữa sáng từ tay nam nhân, cứ việc nghe lời nói của đối phương thì nàng đoán đó là chủ ý của mẫu thân nhưng cầm bữa sáng 'người thật việc thật' trên tay nàng vẫn xúc động không thôi!
- Khách sáo cái gì!
Hướng Nhật vỗ cái vai thon gầy của nàng, nói:
- Uy, ngươi ngồi xích qua một chút, nhường cho ta ngồi với.
Vừa nói vừa tình như 'ruồi' xà xuống ngồi ngay cạnh Nhâm đại tiểu thư.
Mà hai người thân mật ngồi cùng một chỗ khiến cho học sinh trong phòng học như mở rộng tầm mắt, nhất là các đám hoa si trong tay có không ít tiền kia thầm hô may mắn, đồng thời có chút khinh bỉ 'người nào đó' ngu ngốc. Con gái gì mà công tử nhà giàu lại không muốn, hết lần này đến lần khác lại muốn một người vừa nhìn bề ngoài là biết không có giá trị gì, không phải là não đầy nước sao a!
- Ngươi nhẹ nhàng một chút đi?
Nhâm Quân mặt đỏ oán giận, nhưng cũng không có tỏ ra gì khác.
Cử động của nàng ta chỉ là lấy tay.khẽ vuốt cái mông mình! Bởi vì nam nhân kia lại đột nhiên lấn mình qua, dùng lực hơi mạnh làm cho cái bộ vị mẫn cảm kia của mình cùng cái ghế cọ xát kịch liệt nên nóng lên có chút đau nhức.
- Muốn ta giúp đỡ không?
Hường Nhật không có ý tốt cười cười hỏi nàng.
- Giúp cái gì?
Nhâm đại tiều thư sửng sốt, không rõ nam nhân tại sao laị hỏi như vậy, chính mình không có chuyện gì đặc biệt muốn hỗ trợ a.
- Hắc hắc, đương nhiên là chuyện này.
Hướng Nhật vừa nói xong thì tay đã duỗi ra hướng về cái nơi mà nàng vừa mới 'bị thương' kia 'trảo' tới.
-.!?
Nhâm Quân thân thể chợt cứng đờ, nàng có thể cảm nhận được một bàn tay to nóng như lửa đang 'tạm dừng' lại tại khu vực mẫn cảm kia của nàng, qua lại vuốt ve. Lão Thiên a! Hắn tưởng rằng hắn đang làm cái gì, đây chính là tại nơi đông người mà, hơn nữa bản thân mình lúc nào đã đáp ứng cho hắn giúp đỡ vậy cà?
- Ngươi.
Nhâm đại tiểu thư trừng mắt, đang muốn phát tác.
Song tên nam nhân lại không thèm để ý chút nào, tiếp tục đưa tay tiến nhanh 'tốc' thắng hoạt đông sâu vào trong hơn, thậm chí còn vô sỉ nói:
- Ngươi ăn cơm, ta giúp ngươi xoa bóp một chút.