Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 211: Mục tiêu - bất kể sống hay chết

Tại sân bay quốc tế Bắc Hải, trời mới gần tối, một đám người quái dị xuất hiện tại đại sảnh đón người của sân bay, nhưng bọn không giống như những người xung quanh đang nói chuyện mà lại đứng ở một góc ánh mắt sắc bén nhìn đám người đang đi ra, thỉnh thoảng lại nói chuyện hai câu.

- Mục lão đại, anh đoán xem lần này là ai tới?

Một thanh niên quái dị tóc đỏ đậm chân vắt hình nhữ nhân, hai tay để sau đầu, vẻ mặt lười nhác hỏi thanh niên đẹp trai trang phục lịch sự đứng bên cạnh.

- Không biết.

Thanh niên đẹp trai trả lời một câu ngắn gọn đanh thép.

Thanh niên quái dị nhún vai, lại chuyển sang thanh niên cao kều đứng bên kia:

- Lão Hắc, ngươi nói xem?

- Ngoại trừ tới đây chơi, ai đến cũng không sao cả.

Thanh niên cao kều không nhịn đươc phất tay, hình như nhớ tới chuyện gì không thoải mái.

- Chẳng thú vị chút nào, lão Hắc?

Thanh niên quái dị bất mãn nói thầm, đồng thời ánh mắt cũng trở lên cổ quái:

- Lại nói người ta đối với ngươi dù gì cũng có chút ý tứ, ngươi thế nào lại có thể nói ra chuyện đả thương người như thế, nếu như bị người ta nghe được.

- Câm miệng!

Thanh niên cao kều thô bạo ngăn không cho hắn líu lo nữa:

- Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu.

Nói xong, đem bộ mặt âm trầm chuyển sang một bên.

- Quên đi.

Thanh niên quái dị cảm thấy không có gì vui, lập tức lại đả kích người nữ duy nhất trong đội:

- Lam, ta nói.

- Nếu ngươi muốn chết thì cứ nói đi!

Người đẹp buộc tóc đuôi ngựa dài đến thắt lưng toàn thân tản ra hơi thở lạnh như băng không đợi hắn nói hết mà đã lạnh lùng tiếp lời.

Thanh niên quái dị giả bộ ủy khuất:

- Ta.

Vừa mới chuẩn bị tiếp tục bất chợt dừng lại, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào một thân ảnh vừa đi ra khỏi cửa, mặt tràn đầy khϊếp sợ và khó tin, miệng không ngừng thì thào nói:

- Sao lại có thể, sao lại có thể.

Ba người cùng đội cũng đã chú ý tới cử động của hắn, khi nhìn thấy thân ảnh kia cũng cùng lộ ra một vẻ mặt tương tự, không dám tin nhìn thân ảnh kia đang hướng nơi này đi tới.

- Đi thôi.

Thanh niên đẹp trai dẫn đầu phản ứng trước tiên, đi tới phía trước nghênh đón, đồng thời nói với thanh âm nhỏ tới mức chỉ có hắn mới có thể nghe được:

- Không thể ngờ.Hắn đích thân tới, nhưng tiểu tử đó thật sự quan trọng như vậy sao?

.

Vừa mới ăn xong bữa cơm, Hướng Nhật ngồi trên ghế salon nhàn nhã cùng đồ đệ và An đại tiểu thư xem TV, nếu như không phải sợ Sở Sở trong bếp đang rửa bát đột nhiên xuất hiện, hắn đã có cơ hội hưởng thụ cái cảm giác trái ôm phải ấp rồi. Nhưng như vậy cũng khiến cho hắn thỏa mãn, mặc dù không thể tiếp xúc thân thể nhưng thỉnh thoảng ngửi thấy mùi hương cơ thể của thiếu nữ thanh xuân cũng là một loại hưởng thụ làm cho người ta vui vẻ.

Nhưng tình huống này cũng không kéo dài, An tiểu thư vốn dang chăm chú xem TV đột nhiên nói:

- Hướng Quỳ, anh không phải đã đáp ứng với Nhâm muội là giúp nàng chơi bóng sao?

An Tâm lúc nói chuyện cũng không nhìn lưu manh, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV, giống như đang hỏi một việc nhỏ không quan trọng.

- Nhâm muội?

Hướng Nhật nhất thời phản ứng lại, mà Thạch Thanh bên cạnh hắn cũng lộ vẻ mặt nghi ngờ.

- Anh đừng giả ngu với em!

An Tâm trong lòng lửa giận dâng lên, quay đầu nhìn hắn:

- Trường mấy người có quản lý đội bóng rổ tên Nhâm Quân, anh lại không biết sao?

- Cái này.Có chuyện này.

Hướng Nhật mơ hồ nói, đồng thời nhớ lại một cảnh động trời nào đó, hình như hôm đó cô nàng họ An xưng hô với cây gậy trúc thật là rất buồn nôn khiến mình sinh ra hiểu lầm tương đối xấu xa, xem ra cô nàng họ An không phải không thích nữ nhân có da trắng hơn mình, sợ rằng nguyên nhân lúc đó bởi vì ghen, cho nên mới thống hận cô nàng nước ngoài cực kì nóng bỏng kia.

- Thừa nhận rồi sao?

An Tâm như đã vạch trần được âm mưu cười lạnh:

- Nói, anh không phải nhìn trúng người ta?

- Sao lại có thể?

Hướng Nhật vội vàng phủ nhận, hắn không rõ tại sao cô nàng họ An lại biết chuyện mình phải giúp cây gậy túc thắng trong trận đấu, nhưng dưới tình huống này thì dù bị đánh chết cũng không thể thừa nhận, huống chi.Bên cạnh còn có một đôi mắt bất thiện nhìn hắn:

- Anh xin thề, tuyệt đối không có! Mấy người ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, anh với nàng ta cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.Hơn nữa, nàng ta gầy như vậy, anh căn bản là không có hứng thú!

- Phải không?

An Tâm tiếp tục cười lạnh.

- Quan hệ bạn bè bình thường? Vậy sao anh lại đáp ứng giúp nàng chơi bóng? Khó trách chủ nhật em bảo anh đi cổ vũ giúp, anh lại từ chối, thì ra là đã sớm đáp ứng nữ nhân khác!

Đầu Hướng Nhật nhất thời to ra:

- Thật ra.lúc anh và em.Trước cũng đáp ứng nàng, hơn nữa.Hôm nay anh đã nói rõ với nàng ta, chủ nhật không chơi bóng.

Vừa nói, Hướng Nhật cần thận liếc nhìn đồ đệ ở bên cạnh từ nãy tới giờ vẫn chưa nói gì.

- Hừ!

An Tâm hừ nhẹ một tiếng, nhưng ánh mắt nhìn hắn cũng không còn sắc bén như trước, xem ra đối với câu trả lời của hắn miễn cưỡng chấp nhận, tiếp theo lại nói:

- Nếu đã đáp ứng người ta thì phải đi giúp chứ, em cũng không muốn bạn trai của em là tiểu nhân không biết giữ chữ tín!

- Hử?

Hướng Nhật sửng sốt, có chút không tin nhìn An đại tiểu thư:

- Em nói.

- Em chưa từng nói gì!

An Tâm tiếp lời nói, đột nhiên từ ghế salon đứng lên:

- Em đi tắm trước, anh cứ suy nghĩ đi!

-.

Hướng Nhật nhìn An đại tiểu thư đi vào trong phòng tắm, hắn không thể xác định được An đại tiểu thư nói như vậy có phải là đang dối lòng hay là cái gì, nhưng trong lòng lại có chút hy vọng, không tự chủ được nghĩ đến dáng người cao gầy của cây gậy trúc, nếu như mình thật giúp nàng thắng trận, vậy không biết nàng có hay không thực hiện lời hứa của nàng đây.

Chính lúc hắn đang nghĩ da^ʍ dật xấu xa về cây gậy trúc, tại một khách sạn cách chỗ ở của hắn không xa, vài người ở trong một phòng riêng biệt đang thảo luận về hắn.

- Chuyện các người báo cáo ta cũng biết, người này.Mấy ngày nữa ta sẽ tự mình tiếp xúc.

Nói chuyện chính là thanh niên chừng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, bên trái gương mặt có ba vết sẹo tinh tế, tựa hồ do một loại động vật nhỏ nào đó tạo ra. Nhưng nó cũng không làm cho hắn trở lên kinh khủng, trái lại làm cho vẻ bình thường của hắn tăng thêm vẻ mị lực kì lạ.

Thanh niên quái dị ngồi một bên kinh hô:

- Đội trưởng, người nói là.ngươi tự mình đi? Có khoa trương đến vậy không? Điều này liên quan đến mạng sống, cho dù tiểu tử đó thân thể cường hãn đi nữa, chỉ sợ bị ngươi động vào sẽ chịu không nổi?

- Việc này thì cứ yên tâm đi.

Thanh niên được gọi là đội trưởng nói một cách khẳng định.

- Đối với lực lượng đang nắm trong tay, ta nghĩ trên thế giới này không có người nào so được với ta!

Vừa nói, trong mắt lộ ra sự tự tin mãnh liệt.

- Đội trưởng, thật sự muốn hắn gia nhập với chúng ta chứ?

Người đẹp băng giá ở bên cạnh đột nhiên hỏi, sâu trong mắt tựa hồ có một tia sắc thái khác lạ.

Vị đội trưởng gật đầu:

- Không sai! Căn cứ vào tin tức các ngươi thu được, đã có thể cho hắn gia nhập tổ Y, nếu như.Nói không chừng có thể trực tiếp gia nhập tổ Z.

Người đẹp băng giá không nói nữa, lùi về một bên cau mày suy nghĩ, nhưng thật ra thanh niên đẹp trai bên cạnh cũng rất lo lắng liếc nàng một cái, trong mắt có vẻ đăm chiêu, tiếp theo lại nhìn về phía thanh niên có mị lực nói:

- Đội trưởng, ngươi lần này đến sẽ không chỉ là vì cái này chứ?

- Không, ta lần này đến còn có một nhiệm vụ.

Nói tới đây, vẻ mặt đội trưởng nghiêm túc trở lại.

Thanh niên đẹp trai lập tức cảm nhận chuyện gì đó không tầm thường:

- Có phải có chuyện gì xảy ra?

- Cá mập trắng muốn tới Bắc Hải.

Vị đội trưởng bình tĩnh nói, nhưng trong đáy mắt lại có một tia rung động.

- Cái gì!

Mấy người bên cạnh đều kêu lên sợ hãi, mà ngay cả thanh niên đẹp trai chuyện gì cũng không quan tâm cũng động dung:

- Hắn không phải bị giam tại.

Vị đội trưởng đầu tiên là gật đầu, tiếp theo gương mặt có chút thống khổ nói:

- Bên kia truyền tới tin tức, ba ngày trước hắn đã gϊếŧ bảy người đội Y vùng một người đội Z trông coi hắn, hiện tại đang chạy tới Bắc Hải - Không, có lẽ đã tới rồi!

- Tại sao có thể như vậy?

Vẻ mặt mấy người cũng thống khổ, nghĩ tới những người bạn cùng chiến đấu của họ bị gϊếŧ như vậy khiến cho ai cũng đều phản ứng giống nhau.

- Đội trưởng, nói cho ta biết tên kia ở đâu, ta bây giờ đi gϊếŧ hắn!

Thanh niên quái dị mắt đỏ bừng, đồng thời xiết chặt hai nắm đấm lao ra cửa.

- Ngươi đứng lại đó cho ta!

Vị đội trưởng gọi hắn lại.

- Ngươi nghĩ rằng ta không muốn gϊếŧ hắn sao? Mấu chốt là phải có thực lực! Hồng, ngươi bình tĩnh cho ta!

- Đội trưởng.

Hai tay thanh niên quái dị xiết đến trắng bệch.

- Đừng nói nữa!

Đội trưởng cắt đứng lời hắn.

- Tính nghiêm trọng của nhiệm vụ này ta hi vong ngươi có thể hiểu được, hơn nữa cấp trên đã nói, Mục tiêu - Bất kể là sống hay chết!

Nói xong câu cuối cùng, trong mắt vị đội trưởng hiện lên một tia lãnh khốc.