Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 124: Nội công

"Ta muốn quyết đấu với ngươi!" Ko đợi Hướng Nhật đến gần, thằng lùn kia đã lên tiếng trước.

"Quyết đấu?" Mặc dù trình độ phát âm chữ quốc ngữ của đối phương vô cùng tệ, nhưng Hướng Nhật vẫn nghe được từ quan trọng nhất, trên mặt hiện lên vẻ cỡn bợt: "Mày nói mày muốn quyết đấu với tao?"

"Ko sai " Tiểu quỷ tử đắc ý, tưởng rằng đối phương sợ hắn, kiêu ngạo đưa mắt nhìn về hai mỹ nữ xa xa, sau đó tiếp tục nói: "Ngươi sợ àh? Nếu sợ thì quỳ xuống đập đầu lạy ba cái, ta sẽ tha cho ngươi tội vô lễ"

"Thì ra là bị điên " Hướng Nhật nhìn đối phương một lát, sau đó xác định tên này ko được bình thường, đầu óc có vấn đề.

"Ngươi nói cái gì?" Thằng này chữ quốc ngữ còn chưa thông, hơn nữa lưu manh nói quá nhanh, làm cho hắn ko hiểu được " bị điên" là cái gì.

"Đại Đảo Quân, hắn chửi ngươi" tên nô tài Ải Tử phía sau giải thích.

"Ngươi dám mắng ta " Thằng này điên cuồng lên, chỉ tay về hướng lưu manh " Ta phải quyết đấu với ngươi!"

"Thằng ku này, ngu hết thuốc chữa " Hướng Nhật sờ sờ cái mũi, tiểu quỷ tử xem ra ko thể hiểu lời hắn nói, nên lưu manh nói tiếp luôn: "Được rồi, để ông nội đáp ứng cho con"

Đảo Quân còn đang suy nghĩ về câu trước, nghe được lưu manh đã đáp ứng, lập tức đình chỉ suy nghĩ: "Tốt, ngươi đã đáp ứng. Ta còn muốn thêm điều kiện " Ko đợi Hướng Nhật đồng ý, chỉ tay về phía Thạch Thanh và Sở Sở

"Nếu ta thắng, nàng.và cả nàng nữa, ngươi phải tặng cho ta"

Khóe miệng Hướng Nhật hiện lên tia tàn nhẫn: "Vậy nếu tao thắng?"

"Tiền, ta sẽ cho ngươi rất nhiều tiền " Tiểu quỷ tử sử dụng chiêu này, vì hắn nghĩ đồng tiền là vạn năng.

"Vậy àh?" Hướng Nhật cười cười, đột nhiên đổi giọng: "Bất quá tao nghĩ lại, mày để tiền đó mua quan tài thì tốt hơn " Nói rồi ko đợi thằng lùn phản ứng, một cước đạp ra.

Ku kia ko nghĩ đối phương vừa nói xong đã ra tay đánh lén, vừa định tránh né, thì cảm giác ở bụng tê rần, cả người bay về phía sau.

Hướng Nhật ko đợi hắn rơi xuống đất, đuổi theo đạp thêm một cước, lần này đạp thẳng thân hình thằng này xuống đất, sau đó đưa chân giẫm nát đầu nói: "Đánh đàn bà của tao, gϊếŧ ko tha!" Dưới áp lực to lớn, trong miệng tiểu quỷ tử đã đầy máu nay phun ra thêm một họng nữa. Cũng may cho nó là Hướng Nhật đã nương tay, trước mặt văn võ bá quan ở phòng tập, nếu gϊếŧ người sẽ ko hay cho lắm.

Người bên ngoài thấy tình thế biến hóa lập tức sợ ngây người, nhất là thằng lùn Ải Tử gần đó, sợ đến nỗi lùi ra phía sau, trong mồm ko ngừng kêu quỷ.

Thành viên trong nhu đạo xã sau cơn chấn động lập tức bừng tỉnh, tuôn ra những tiếng hoan hô, tựa hồ như tâm tình lúc bị mấy thằng lùn sỉ nhục đã biến mất.

Sở Sở xiết chặt tay, mặc dù bộ dạng phun ra máu của đối phương làm nàng ko đành lòng, nhưng nhớ lại khi nãy đối phương đánh biểu ca yêu thương của nàng ra nông nổi này, lại còn có chủ ý muốn cướp lấy mình, bị đánh như vậy là xứng đáng!

Thạch Thanh trong lòng vô cùng phức tạp, vừa rồi cầm thú lão sư ra tay độc ác lại ko có tinh thần thượng võ làm nàng cả giận. Nhưng trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào, vừa nãy từ trong miệng của cầm thú lão sư cũng đã thừa nhận mình là người đàn bà của hắn, tuy ở đây nhiều con gái, nhưng chỉ có mình nàng bị đánh, mà ý đã nói vậy thì chắc chắn bao hàm luôn cả mình và Sở Sở. Nghĩ đến đây, Tiểu Thanh cảm thấy cả mặt nóng bừng lên, thậm chí lên đến cả lổ tai.

Nãy giờ chỉ có thằng cột tóc đuôi ngựa vẫn im lặng quan sát ko nói lấy một lời. Đầu tiên nhìn đồng bọn đang ộc máu trên mặt đất, sau đó liếc nhìn người thanh niên kia, nhàn nhạt nói: "Các hạ lực lượng rất cường đại, có hứng thú cùng ta bàn luận ko?"

"Trình độ quốc ngữ ko tệ " Hướng Nhật thở dài nhìn thằng đuôi ngựa, đồng thời đá thêm một cước vào mặt của ku kia " Mày cũng muốn tìm tao quyết đấu?"

"Ko, các hạ, quyết đấu là hành vi của kẻ ngu xuẩn, chúng ta chỉ bàn luận một chút về kỹ nghệ. Theo cách dùng từ của quý quốc đó gọi là " Chỉ Giáo""

"Xem ra mày còn có chút hiểu biết về văn hóa nước tao, nhưng tao chỉ lo rằng sẽ làm mày như thằng này, trường học lại đem phiền đến"

"Các hạ đừng lo, dù ta có thua cũng ko nói gì với quý trường. Hơn nữa, ta - Tam Tỉnh Trường Xuân, từ đó giờ chưa từng bị thương qua" Nói xong, thằng tóc đuôi ngựa dậm chân một cái, chỉ nghe một tiếng " Ùm " mặt đất xung quanh chân hắn đều vỡ vụn.

"Hả.?" Cả đám bên ngoài đều nín thở, tên này quả nhiên cũng có bản lĩnh, cho nên ko khỏi lo lắng nhìn về hướng người kia. Mặc dù hắn rất lợi hại, nhưng mọi người ai cũng tận mắt chứng kiến tên tiểu quỷ tử kia " Một dậm thủng sàn ", cũng ko dám tin tưởng rằng hắn sẽ chắc thắng, bởi vì bây giờ hắn chỉ còn một tay, tay kia vẫn còn đang bị thương.

Sở Sở lo lắng muốn tiến lên ngăn chặn song phương " Bàn Luận", nhưng bị Thạch Thanh kéo lại " Sở Sở, em yên tâm đi, sư phụ có thể ứng phó được " Có thể nói, Tiểu Thanh nhà ta có niềm tin mù quáng đối với lưu manh, đương nhiên là phải có lý do, bởi vì nàng đã tận mắt chứng kiến năng lực một ngón tay chọt xuyên qua tấm gỗ của hắn, cho nên với tên tóc đuôi ngựa kia nàng cũng ko xem trọng.

Hướng Nhật cũng thu hồi sự khinh miệt đối với tên lùn này, hắn ko nghĩ rằng thằng này cũng có chút thực lực, mặc dù so với hắn thì còn kém xa, xa thiệt là xa, nhưng nếu so với người bình thường cũng là ghê gớm lắm rồi.

"Có chút thực lực, xem ra mày cũng khổ công tu luyện nhĩ?" Hướng Nhật hỏi.

"Các hạ nói ko sai, ta từ ba tuổi đã bắt đầu luyện võ, tính đến bây giờ cũng được mười tám năm." Tóc đuôi ngực kiêu ngạo nói, sau đó cẩn thận nhìn lưu manh " Ta nghĩ các hạ cũng giống ta, đã luyện võ được nhiều năm"

Hướng Nhật nghe xong, bắt đầu " quăng lựu đạn" " Sai rồi, thật ra tao chỉ học ba năm"

"Ba năm.?" Tóc đuôi ngựa ko nói gì hết, nhưng trên mặt của hắn đồng dạng với tất cả mọi người ở đây: KO TIN.

"Tao biết mày ko tin" Hướng Nhật cười cười, sau đó giở giọng thần bí ra nói: "Chỉ là quốc gia của tao có từ rất lâu, lịch sử ngàn năm, mày nên biết, thời gian lâu như vậy đương nhiên phải truyền lại một ít tuyệt kỹ cho hậu thế"

"Các hạ ý nói là " Nội Công"?" Đương nhiên thằng này làm sao nhìn ra vẻ mặt trào phúng của lưu manh, chăm chú nhìn hắn nói: "Ta đã xem qua các tiểu thuyết võ thuật của các ngươi, " Nội Công" bên trong, chẳng lẽ có người đã luyện được, có thể đả thương người từ khoảng cách rất xa. Chẳng lẽ thứ các hạ học được chính là " Nội Công "?"

"Ko sai " Hướng Nhật thẳng thắn trả lời làm mọi người bất ngờ.Quá hoang đường.riêng chỉ có Tiểu Thanh vẫn tiếp tục tin tưởng.

Hướng Nhật tiếp tục "Nổ" thêm vài trái C4: "Sự thật là.tao chỉ cần đứng đây cũng có thể đập mày " Lời này nói ra đối với mọi người như sét đánh ngang tai.

"Ta đây muốn chứng kiến một lần " Tóc đuôi ngựa lại chăm chú nói.Hắn có thật sự tin tưởng ko.điều này chỉ có mình hắn biết.who else.

"Sẽ có cơ hội " Hướng Nhật mỉm cười đầy thâm ý " Chúng ta bắt đầu ngay bây giờ?" Thật ra thì.Hướng Nhật cũng ko định test thử " xì kill " mới này, bởi vì hắn sợ chết người. Mặc dù " Phách Không Quyền" ko chứa nhiều sức mạnh của bản thân, nhưng đấm thẳng để lại một lổ sâu trên tường, người bình thường có khả năng đỡ nổi chăng? Vì đối phương tùy tiện biểu diễn này nọ như vậy, cũng xác định được tên kia ko phải người bình thường, cho nên Hướng Nhật mới dám làm liều.

"Xa như vậy, các hạ có nắm chắc ko?" Tóc đuôi ngựa lấy tay ra so khoảng cách của song phương.

"Có thể!" Hướng Nhật phỏng chừng khoảng cách giữa hai người đại khái cỡ năm mét, mà khoảng này mình đã thử qua, thật sự ko có vấn đề gì " Mày nên cẩn thận, tao bắt đầu đây."

"Các hạ có thể bắt đầu " Tóc đuôi ngựa vẫn đứng yên bất động, bởi vì hắn thật sự ko tin rằng trên đời có cái gọi là " Nội Công", cho nên hắn muốn nhìn cho rõ đối phương sẽ làm gì.

"Cẩn thận" Thấy đối phương chẳng có cái gì gọi là tư thế chuẩn bị, Hướng Nhật phải lên tiếng nhắc nhở lần hai, thật ra thì.hắn ko tốt như vậy, chỉ bởi vì hắn sợ rằng sẽ có người chết trong trường.Tóc đuôi ngựa khi nãy đã lộ thực lực, nếu hắn có thể chuẩn bị, một quyền xem ra ko quá khó, nhưng nhìn hắn bây giờ ko có lấy một chút phòng bị.nếu ăn trúng.chắc chắn kết quả chỉ có chết với chết.

Tóc đuôi ngựa cũng bắt đầu chú ý, nhận thấy vẻ mặt đối phương ko có chút đùa giỡn, thu hồi tâm lý ko có gì lại, bắt đầu chăm chú nhìn đối phương.

"Tao tới đây" Hướng Nhật xiết chặt nắm tay lại.Mọi người xung quanh đều nín thở.căng mắt ra.và chờ. Đột nhiên, hắn hét lớn một tiếng " Lão tử gϊếŧ ngươi " rồi xuất ra một quyền.

"Ầm " một tiếng.

Tóc đuôi ngựa đang đứng yên nãy giờ, tự nhiên giống như bị xe tải đυ.ng trúng, bay ngược ra sau, và lơ lửng trên ko trung trong 2s, sau đó " Rầm".tiếp đất rất đẹp.

"Hự." hắn phun ra một ngụm máu, sau đó đứng dậy đầy khó khăn, trên mặt bây giờ chỉ còn duy nhất một cái gọi là " Sợ hãi" " Thì ra.trên đời này.có." Nội Công" " Nói xong té cái đùng xuống sàn.

Những người đứng xem giống như đã chết lặng trong lúc thằng kia bị đánh bay đi. Bọn họ mở to hai tròng mắt ra, xém tý muốn rớt ra ngoài, cái này so với gặp người ngoài hành tinh chắc còn ghê gớm hơn. Nếu ko tận mắt chứng kiến, bọn họ chắc chắn sẽ ko tin tưởng. Bên cạnh tên tiểu quỷ tử kia ko có một vật thể nào, ko cần nói đến xe tải hay các vật thể to lớn khác, mà hắn cứ như một bao cát bị đấm văng thẳng ra sau rất nhẹ nhàng.

Chẳng lẽ thật sự có Nội Công? Đây chính là suy nghĩ chung của mọi người.

Tinh thần hồi phục, mọi người bắt đầu nhìn về phía lưu manh bất luận nam hay nữ, ánh mắt trở nên nóng bỏng.giống như nhìn thấy một hoa hậu mặc bikini (đối với nam) và một diễn viên điện ảnh điển trai đang quảng cáo đồ lót (đối với nữ).còn xăng pha nhớt thì ko biết nữa.