"Ngươi còn bò về được à!" Sở sở nhiếc tên lưu manh mới ló đầu vào cửa.
"Hị hị, trong nhà có đại mỹ nhân chờ mà, thiệt tình là muốn về từ lâu rồi mà bị bạn học kéo lại dữ quá, được yêu mến cũng khổ thiệt!" Hướng nhật chai mặt rồi, chửi làm sao thấm nữa.
"Phải vậy không? nhiệt tình tới nổi cởi luôn quần áo ra luôn à?" Sở sở mặt lạnh như băng nhìn hắn.
"Đây là.để chút nữa rồi nói, trước hết để ta vào phòng đã.đổi dép cái đã." Hướng nhật tìm ngay ý do, nhanh chóng chui vào phòng mình.
"Lưu manh, ngươi quay lại đây, ta còn chưa nói xong."
Hướng nhật đóng cửa nhanh lại, đi tới đầu giường kéo vali ra, xốc lên lôi ra cái đống áo thun 3 lỗ rộng thùng thình, lấy chỗ để nhét cuộn giấy và giấu 2 khẩu Desert eagle.
Tập tài liệu nghiên cứu chiết xuất A8 nhét xuống đáy vali, lượm được mồi lớn rồi đây. Còn hai khẩu desert eagle, thành thật mà nói đúng là khó tìm được chỗ dấu, nhét xuống giường không chừng sau này đem nhỏ kia lên giường, lỡ mệt mỏi quá không để ý, nhỏ lục lung tung lỡ mà nhìn thấy rồi tưởng là đồ chơi lấy đi, vậy thảm luôn!
Chẳng lẻ mỗi ngày mang theo? Quên đi! Ông mày trên người đã một cây súng bách chiến bách thắng rồi, mang theo hai khẩu nữa còn ra cái giống gì?
"Bang, bang, bang." một loạt tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
"Làm gì đó!" Hướng nhật đang thấy khó giải quyết, không thèm khách khí quát lên.
"Quá đáng! Tự nhiên quát ta? mau mở cửa ra cho ta!" Sở sở tức giận nói.
"Chờ chút, ta còn đang thay qυầи ɭóŧ." Hướng nhật tùy ý phun một câu.
"Cái gì! ngươi còn phải đổi.ngươi rốt cuộc đã làm cái gì! ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!" Sở sở giọng ngày càng tức giận hơn.
"Nói nhảm!" Hướng nhật vội vàng đổi đôi dép, nhét súng xuống dưới giường, chạy đi mở cửa.
"Ghê tởm!" Sở sở đẩy lưu manh ra chạy ào vào phòng, gắt gao nhìn xung quanh như đang nhìn hiện trường án mạng.
"Uy, cô kia, đây là phòng ngủ của ta." Hướng nhật khó chịu nhìn nàng.
"Phòng ngủ của ngươi thì sao? Đây còn là nhà của ta! địa bàn của ta thì làm chủ, ta muốn thế nào thì làm cái đó, ý kiến à!" Sở sở lớn tiếng cự lại, không hề nhân nhượng.
"Uh vậy đi, cô nói sao thì cứ vậy đi, nhưng cũng đã 11 giờ hơn rồi, ta còn muốn đi ngũ." Hướng nhật trườn lên giường.
"Không được! ngươi mới vừa rồi ở trong lâu vậy, ta nhất định phải kiểm tra rõ ràng, lỡ ngươi mang đồ nguy hiểm về thì sao?" Sở sở vẫn đầy bất mãn, thậm chí chuẩn bị lục soát chỗ khả nghi, coi coi có thể tìm ra chứng cớ có lợi không.
"Cô tìm đi, ta ngủ trước, ra nhớ khóa cửa kỹ đó." Hướng nhật thích thú nhắm mắt lại, cô nàng này giác quan thứ 6 thiệt là mạnh mẽ mà, ngay cả chuyện mình đem đồ nguy hiểm về cũng biết.
"Ngươi đứng lên cho ta!" Sở sở tìm kiếm khắp nơi, lật tung hết lên mà không có kết quả, cuối cùng chú ý tới cái giường.
"Không dậy nổi!" Hướng nhật miễn cưỡng đáp lại.
"Hừ, hừ, ta biết mà, ngươi chắc chắn là đem đồ giấu trên giường rồi, còn lừa ta nói thay..., ngươi quá đáng!" Sở sở lật một bên ra giường lên nhưng cũng không thu hoạch được gì.
"Cô đó, rốt cuộc muốn làm gì! Muốn ta kêu lên không." Hướng nhật hai tay chống lên gối, dựa vào đó ngồi dậy.
"Chết đi! y, bỏ tay ngươi ra, ta phải kiểm tra gối." Sở sở thấy lưu manh tay nắm chặt gối, hai mắt sáng ngời.
"Dưới gối không có cái gì hết, thật sự là không có, thiệt mà, quả thật không có, ta mà gạt cô ta không phải là người!" thì là thần! Hướng nhật giả bộ ra vẻ khẩn trương.
"Ngươi nhận tội đi thì ta không xét nữa?" Sở sở híp mắt nhìn hắn.
"Ta biết Sở tiểu thư xinh đẹp thông minh, nhất định sẽ tin tưởng ta." Hướng nhật nghiêm mặt nói.
"Ta đếm tới mười, không buông ra ta sẽ, ta sẽ.không để ý tới ngươi nữa!" Sở sở gườm gườm hắn uy hϊếp.
"Vậy đi, Cô tự nhìn đi, không bằng ta nói cho cô nghe." Hướng nhật cố ý thở dài.
"Hy vọng ngươi nói thật!" Sở sở trừng mắt với hắn.
"Thật ra, thật ra cũng không có gì, chỉ có hai cái bαo ©αo sυ và vài viên thuốc kí©ɧ ɖụ© và tránh thai thôi." Hướng nhật giọng vô cùng bình thản.
"Ngươi, ngươi.ngươi sao lại có loại.đồ này? Ngươi hạ lưu mà! vô sỉ mà!" Sở sở tức giận mắng to.
"Nói đến hạ lưu vô sỉ, ta sao có thể sánh với anh cô, anh cô không phải nói rồi sao? Kêu chúng ta chú ý một chút, tìиɧ ɖu͙© an toàn, đề phòng có thai, nhất định phải dùng mỗi khi quan hệ."
"Lưu manh xấu xa!" Sở sở không dám nghe nữa, mắc cở chạy ra khỏi phòng mặt đỏ bừng bừng.
"Y, chạy làm gì, cô còn nhớ đã đáp ứng cho ta sờ ngực mà, chẳng lẻ muốn quỵt?" Hướng nhật rốt cục nhớ lại còn có chuyện tốt vậy chờ mình, lập tức phóng xuống giường đuổi theo.
Thấy Sở mỹ nhân đã ngồi trên salon xem TV, Hướng nhật ngồi xuống bên cạnh nàng, nhắc nhở: "Cô đó, không giữ lời hứa! hứa hẹn mà không làm, người khác sẽ coi thường cô cho coi."
"Ta không cần đánh giá!" Sở sở vẫn nhìn chằm chằm vào TV.
"Nói vậy là không muốn đã nhờ vả gì rồi?" Hướng nhật không hảo ý nhìn nàng.
"Hừ!" Sở sở tiếp tục dán mắt vào TV, không nhìn tên lưu manh kế bên.
"Ta nhớ ai đó nói ngày nào tháng nào tới nhà người đó một chuyến, gặp ông già của người ta, giờ hình như bị nghễnh ngãng rồi, không nhớ gì nữa, không biết có ai nhờ mình nữa không ta, mà muốn nhờ thì thế nào giờ ta?" Hướng nhật giống như đang bị thôi miên, tự mình lẩm bẩm.
"Ngươi uy hϊếp ta à?" Sở sở nhỏm lên như mèo bị đạp trúng đuôi.
"Có sao? Ta chỉ muốn ứng trước một chút thù lao thôi!" Hướng nhật giọng bình thản.
"Lưu manh! lần này thôi, sau này không có nữa!" Sở sở ủy khuất cắn môi.
"Ta đổi ý, muốn sờ Pussy *" được nước thì lấn tới thôi
"Quá quắt!"
"Không chịu thì thôi, quỵt nợ.!" Bản chất lưu manh của hắn lại được dịp phá mộ mà lên
"Hừm nhanh lên một chút." Sở sở run rẫy nói
"Nhanh lên một chút đi, kéo áo lên, kéo quần xuống chút, uhm.uhm..., nhếch lên chút, nâng mông của cô lên, từ từ cũng không sao, ta đợi được!" Hướng nhật kêu lên mập mờ, mỗi lần đều nói không có lần sau, còn không phải bị ta ôm rồi lại ôm sao.
"Không muốn! ngươi tự mình lại đây.là được." thanh âm Sở sở không tới 40 Decibenz( tương đương tiếng một con muỗi bay qua ).
"Thật là làm phiền người ta quá mà! cô không hiểu là phải phối hợp một chút sao?" Hướng nhật luồn một tay vào giữa hai chân Sở sở, vừa khều vừa đẩy, theo đó cặp mông nhỏ nhắn cũng nhẹ nhàng nâng lên nhấp nhô.
Sở sở toàn thân run lên, cực độ phẫn nộ nhìn chằm chằm lưu manh, hận hai mắt không phun ra Lục Mạch Thần Kiếm** đem tên đê tiện trước mặt xạ thành 368 khúc.
** Tuyệt chiêu của Đoàn Dự Trong Thiên Long Bát bộ
"Cô thật là, cách một lớp quần, không có cảm giác gì hết, có thể kéo qυầи ɭóŧ xuống không." Hướng nhật được nước thì phải tiến thêm một thước nữa, trả lời hắn là một cái đá.
"Ngươi đi chết đi!"
"Y, cô độc ác quá mà, ta phải kiện cô mưu sát chồng!" Hướng nhật từ đất lồm cồm bò dậy.
"Ta đã thực hiện lời hứa rồi! bây giờ chúng ta không ai nợ ai!" Sở sở lạnh lùng nói.
"Cái gì! có lộn không đo? cái này mà cũng tính là xong rồi à? ta còn chưa nhìn thấy!" Hướng nhật khoa trương chỉ vào giữa hai chân nàng kiến nghị.
"Cút ra xa một chút! ta không quen ngươi!" Sở sở dáng vẻ như nhìn thấy địch nhân truyền kiếp.
"Ta biết cô là được!" Hướng nhật hắc hắc cười, lại ngồi xuống bên cạnh nàng, cùng xem hài kịch.
"Ta hỏi ngươi, quần áo ngươi vậy rốt cuộc là có chuyện gì?" Sở sở đột ngột quay đầu lại hỏi.
"Cái này."
"Thành thật đáp nhanh! Đừng mong bịa chuyện gạt ta!" Sở sở kêu lên.
"Ta trên đường về thấy một thằng ăn mày quần áo rách bem, không chút do dự cởϊ áσ ra đưa cho nó, có một cái áo thôi mà giúp được nó ấm một lúc nên có lạnh chút cũng được, cho nên ta đi tới thấy cửa hàng bán quần áo thì mua một bộ mới. Báo cáo xong!" Hướng nhật nói luôn một hơi.
"Nói xong rồi hả, trôi chảy quá ha, dựng kịch bản trước rồi đúng không, lại gạt ta?" Sở sở liếc xéo hắn.
"Không dám, lừa trời, dối đất, gạt thần cũng không dám lừa người vừa xinh đẹp vừa trí tuệ như Sở sở tiểu thư đây!" Hướng nhật vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Hừ, thách ngươi cũng không dám!" Sở sở bị hắn nhét cho một cục kẹo ngọt lịm nhưng toàn thân lại thư sướиɠ, kéo 2 chân gác lên trên đùi hắn, dịu dàng hỏi: "Vậy bạn học ngươi thì sao?"
"Bạn học gì?" Hướng nhật nhìn cô nàng thể hiện phong tình như vậy, nuốt nuốt nước miếng ừng ực
"Nói gì đó? còn giả bộ hả?" Sở sở thiên kiều bá mị liếc hắn một cái.
"A, cô nói là hắn à, bọn ta mấy năm rồi không gặp nên nói chuyện vui lắm, không ngờ quay qua quay lại đã mấy tiếng rồi. Ta giật mình nhớ ra trong nhà còn có đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành chờ ta mình, nên tức tốc phóng về đây, ba bốn người cản còn không kịp."
"Phải vậy không? không phải nói bạn học nhiệt tình lắm sao? Sao không giữ ngươi lại qua đêm?" Sở sở như buộc miệng hỏi một câu.
"Giữ lại chứ, vậy để cô ngũ một mình ở nhà sao, ai mà đành chứ?" Hướng nhật nhìn chằm chằm cặp đùi quang khiết nhu nộn đích, trong lòng không nhịn được lại phát hiện thằng nhỏ lại ngọ ngoậy rồi, hai cái tay lén sờ sờ.
"Coi như ngươi còn có chút xíu lương tâm.Ai, bỏ ra! ta cảnh cáo ngươi, ngàn vạn lần không nên vượt qua chỗ đó, dưới bàn chân thôi cấm không cho vượt qua vớ! Được rồi, vậy bạn học đó so với ta như thế nào?" Sở sở hỏi một câu làm Hướng Nhật ù ù cạc cạc luôn.
"So? So sao đây, tại sao phải so?"
"Ta muốn nói là có.xinh đẹp hơn ta không!"
"A? sao vậy được?" cô nàng này chẳng lẽ là ghen rồi? Hướng nhật đình chỉ động tác mò mẫm dưới bàn chân nàng, kỳ quái đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Bạn học ta là nam mà, so thì sao so với ngươi đây."
"Nam à?" Sở sở kích động giơ chân lên, "ngươi khẳng định không gạt ta?"
"Khẳng định, khẳng định." Hướng nhật vô ý trả lời, hai mắt nhìn thẳng tắp, trừng trừng nhìn giữa hai chân nàng, hai chân mở ra lộ ra cái qυầи ɭóŧ màu trắng bên trong.
"Ngươi nhìn cái gì! Lưu manh!" Sở sở phát hiện, khép hai chân lại, ném cái gối ôm vào mặt hắn. "Ta ngủ đây, ngày mai còn phải đi học." nói xong, trên mặt không dấu được hưng phấn chạy ào vào phòng ngủ.
Hướng nhật nhớ lại tràng cảnh vừa thấy, không biết bên trong nữa thì có bộ phận tuyệt vời thế nào, cảnh tượng chắc tuyệt lắm, đột nhiên nhớ ra sợi lông đen trong phòng tắm, nhất thời toàn thân bốc lửa. Không được, chưa được, phải đợi một thời gian nữa đã. Tiểu hồ ly này không sớm thì muộn cũng sẽ chết thôi.
"Mẹ nó, lửa lớn quá rồi, dội mấy gáo nước lạnh hạ hỏa vậy!"
* Pussy = âʍ ɦộ = trym (từ thông tục)