"Uy, tới nhà rồi, xuống mau lên, nằm gì mà sát rạt lên lưng vậy hả, lợi dụng hả, muốn gãy lưng rồi nè, tuột xuống nhanh để tui còn nghĩ chút?"
"Không được! ta còn đau! Ngươi nhanh lên coi!"
"Ai.!" Hướng nhật buồn bực thở dài, tăng tốc dậm mạnh chân, dép nện xuống nền bạch bạch.
"Tìm đúng chỗ có được không? Nghiêng trái chút.kéo lên trước chút.qua, qua phải chút nữa.sao mạnh tay vậy, muốn chết à!"
"Đổi tư thế ha, mệt muốn chết nè!"
"Không cần đâu! chỉ cần ta thoải mái là được, thân khổ à, có liên quan gì tới ta!"
"Tuyệt tình quá rồi? Hừ hưởng thụ một mình à, mẹ chỉ mình mình khổ?"
"Hắc hắc, nhớ ai tự hào là kỹ thuật siêu lắm mà? Giờ có cơ hội rồi đó, thể hiện đi. ha ha, không ngờ ngươi còn có kỹ thuật này nha, giá mà có ai xem cảnh này.Mà nè, kỹ thuật thuần thục vậy có phải là cõng nhiều em lắm rồi đúng không!"
"Đúng vậy, cô là người thứ 3569!"
"Chết đi! Đúng là chẳng có trâu nào mà chê cỏ, dâʍ đãиɠ!"
"Bộ chỉ trâu mới ăn cỏ hả?"
Sở sở thoải mái ngã xuống giường, gối lên chiếc gối mềm, mắt nhắm lại ra vẻ vô cùng thích thú.
Hướng nhật ngồi kế bên, tư thế quái dị, vẻ mặt thống khổ, hai tay xoa xoa hai đầu vai Sở sở. Giờ thì khổ chỉ có tự mình chịu thôi. Mà cũng do mỹ nhân ở nhà ăn mặc gợi cảm quá làm gì để mình nảy ý muốn này nọ với người ta, làm bộ như vô tình nói ra mình có tuyệt kỹ xoa bóp. Mà cái cô này cũng không biết hối cải ta, nghe là đề nghị liền, hừ hừ.
Hướng nhật lần đầu tiên vào phòng ngũ của Sở tiểu thư, tâm lý hưng phấn cực kỳ, thằng nhỏ cũng ngóc lên muốn nhìn luôn mới dữ tợn chứ, dạy dỗ không tốt, dạy dỗ không tốt, nó cũng muốn hưởng thụ như thằng chủ nó rồi.nhưng mà, Sở sở lại không hiểu phải phối hợp với da^ʍ ý của hắn thế nào mà cứ theo thói quen mấy lần đi massage, lấy cái mền rộng thùng thình che ½ lưng lại chỉ chừa phần trên với 2 vai, mắt đầy đắc ý cười nói: "Bắt đầu chứ!"
Sau đó - Hướng nhật phát hiện là huề vốn. Cô này ác thiệt mà, dùng cánh tay bị thương uy hϊếp mình không cho chạm vào giường, không cho mở mắt sờ bậy, nếu không nghe thì không cho.Vốn, Lưu manh định thừa thế sờ soạn khắp người, nhưng giờ thì thua rồi, bó toàn bộ, thằng ku cũng bó lun rồi.
Hướng nhật vô thức mà làm, hai tròng mắt thẳng tắp nhìn mông Sở sở. Dù sao thì mền cũng không che hết, một nữa thôi mà. Cô này hình như cũng không phát hiện, vẫn chăm chú đọc sách, có khi phê quá rên lên mấy tiếng mẹ nó ghẹo người mà, làm cho thằng nhỏ cứ ngọ ngoạy còn thằng lớn nuốt nước miếng liên tục.
Mẹ nó ra là mặt trắng! Hướng nhật thầm khẳng định. Đúng là con gái nhà giàu mà, da mịn mà trắng mông thì nở. Mỗi lần nhúc nhích thì từ phía sau nhìn vào chiếc quần ngắn thấy đươc một mảng trăng trắng loáng thoáng.
"Tiểu thư, da cô rất mịn đó nha!" Hướng nhật thầm nuốt nước miếng.
"Cần ngươi nói à! ta không tự biết sao?" Sở sở quay đầu, phát hiện tên lưu manh đang nhìn bộ vị đó của mình, lập tức gắt giọng: "Đồ lưu manh! Làm gì đó! Ta muốn móc mắt ngươi!"
"Uy, uy, nè nè, giúp cô xoa bóp lâu vậy, chưa trả thù lao còn đòi móc mắt hả? coi một chút có mất miếng thịt nào đâu!" Hướng nhật bất mãn nói.
"Không cho nhìn!" Sở sở nắm ống quần kéo xuống thấp chút che lại phần qυầи ɭóŧ lộ ra.
"Tính toán à! ta quyết định đình công - không làm nữa!" Hướng nhật hung hăng nói, đồng thời đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
"Đứng lại!" Sở sở thét lên chói tai.
"Làm gì! muốn giữ lại hả? nói cho cô biết dù giờ cô cởi sạch quần áo ra.ta lập tức.không đi nữa."
"Đồ lưu manh, ngươi sao không chết đi! Đầu óc toàn thứ da^ʍ tà.ta chỉ muốn hỏi ngươi, chiều nay không có tiết, ngươi đi ra ngoài với ta không?"
"Ra ngoài hả? ở nhà không phải tốt hơn sao? tại sao phải rời phòng? lãng phí tiền bạc lại không vệ sinh, hay là cô thích ở bên ngoài." Hướng nhật vẫn chưa nói xong, Sở sở đã cầm cuốn sách trong tay chạy tới giơ lên muốn đánh.
"Ta rũ ngươi ra ngoài mua quần áo, ngươi nghĩ gì vậy hả? tên da^ʍ tặc, ta hận ngươi chết được! mặc kệ dù gì thì ngươi nhất định phải đi."
"Cô mua đồ thôi mà! cũng không phải là mua cho ta, không đi!" Coi ta là khuân vác hả, mơ đi?
"Mua cho ngươi mà. Ngươi quên rồi hả? mai tới nhà của ta mà, không thể ăn mặc tùy tiện.".
"Vậy thì tuỳ tiện để ta sờ ngực đi."
Đông thành khu được xưng là khu thương mại đệ nhất ở thành phố Bắc Hải, tất nhiên không thiếu cửa hiệu lớn. Sở sở con nhà có tiền mà nên chọn ngay một của hiệu có tiếng bước vào.
"Đừng chơi ta đó, mua vài bộ quần áo thôi mà, không cần chọn nhiều như vậy chứ?" Hướng nhật bất đắc dĩ nhìn Sở sở phía trước vẫn đang hăng hái xông chỗ này vọt tới chỗ kia lựa chọn, không khỏi hoài nghi nàng tới giúp tự mình mua đồ hay là bắt dẫn đi dạo phố đây.
"Hừ, không biết người ta đang chọn đồ cho ngươi à, chọn nhiều mới ra được bộ thích hợp chứ! ". Sở sở quay đầu lại lườm hắn một cái, tiếp tục bới tung lên.
"A, tìm được rồi, là chỗ này!" Sở sở đột nhiên vui mừng lẫn sợ hãi kêu lên, "Hướng quỳ, ngươi mau tới đây."
"Biết rồi, biết rồi." Hướng nhật cười khổ, đây cũng là vài lần rồi, hy vọng đây là lần cuối cùng. Vội vàng bước theo nàng, tiến vào trong cửa hàng. ARMANI? cô này đúng là biết chọn chỗ ta.
Trong cửa hàng có vài nữ nhân viên xinh đẹp, thấy khách tới, trong đó một người mỉm cười tiến lên bắt chuyện.
"Hai vị cần gì không? chúng tôi có một số kiểu mốt nhất năm nay, nam nữ đều có."
"Có thể mang ra cho tôi xem một chút không?" Sở sở nghe được hai mắt tỏa sáng.
"Lối này, xin mời!" Nữ nhân viên mỉm cười đưa tay chào.
Sở sở hưng phấn theo sát nữ phục vụ viên hình như quên mất tên lưu manh phía sau rồi.
"Tiểu thư, quần áo này rất thích hợp với cô, mặc vào khẳng định có thể làm điên đảo hết đàn ông, đặc biệt là vị tiên sinh phía sau." Nữ phục vụ viên thấy nàng nhìn chằm chằm vào bộ quần áo màu xanh đang trưng bày, hình như là thích lắm nên mở miệng thuyết phục, giúp nàng hạ quyết tâm mua
"Thật sao? Để thử xem." Sở sở miệng cười như hoa, ánh mắt đắc ý liếc liếc tên lưu manh rồi nhận bộ đồ vào phòng thử.
"Có lẽ không nên săm soi cái mông của nàng, mẹ nó sai rồi." Thấy mình hoàn toàn bị ném qua một bên, Hướng Nhật tự đánh giá lại hành động của mình coi làm sai bước nào.
"Tiên sinh, bạn gái của ngài thật xinh đẹp!" dù Hướng Nhật ăn mặc cũng không ra cái giống gì, thậm chí so với người bình thường còn quê hơn, nhưng không biết tại sao, nữ nhân viên cũng không hề khi dễ hắn.
"Uhm đẹp thật đó nha, nhưng còn thua cô chút." Hướng nhật đang thấy khó chịu, sẵn có người nói chuyện nên tán chút cho nó đỡ buồn.
"Quý khách, ngài nói thật hay nói giỡn!" Nữ nhân viên vẫn duy trì nụ cười trên môi.
"À cô rảnh không, chọn giúp tôi vài bộ đồ nha." Hướng nhật liếc liếc vào phòng thử đồ, nhỏ này chưa ra thì m.
"Xin hỏi quý khách thích kiểu quần áo thế nào?" Nữ phục vụ lễ phép hỏi.
"Tùy đi, sao cũng được miển là không quá trang trọng là được."
"Vậy tôi sẽ chọn giúp ngài một bộ, bảo đảm quý khách sẽ hài lòng." Nữ phục vụ đề nghị.
"Vậy đi."
"Vậy ngài chờ chút, tôi đi một chút sẽ trở lại." vì bên này gian là trang phụ của nữ, nữ phục vụ phải đi tới gian bên kia mới là gian đồ dành cho nam.
"Hướng Quỳ, ngươi đâu rồi?" Sở sở đi ra khỏi phòng thay đồ, phát hiện không thấy nữ phục vụ, nghi hoặc hỏi.
"Đi chọn giùm tôi vài bộ đồ." Hướng nhật cảm thấy trước mắt sáng ngời, nhìn lại quần áo của Sở sở, thầm khen ánh mắt của nữ nhân viên kia thật là khéo. Tuy là mà xanh nhạt thôi, thường thì chắc mặc vào thấy thường nhưng giờ mặc lại là Sở sở, vốn vóc người cao và thon nên nhìn khắp một lượt thì địa đột nhiên toát lên vẻ quyến rũ mê người. Phần dưới quần lộ ra một đôi chân trắng xinh xắn, khiến cả người nàng thoạt nhìn càng thêm mê người.
"Nga. Thấy sao nào - đẹp không?" Sở tiểu thư xoay vài vòng, đắc ý nhìn hắn.
"Đẹp quá ta, thật là chói mắt!" Hướng nhật ca ngợi không hết lời, nhẹ nhàng ôm lấy nàng đưa tới trước gương.
"Phải không đó?" Sở sở xấu hổ, thẹn thùng, vui sướng không phát hiện trong mắt hắn đầy vẻ bất lương, nhìn hình ảnh mình trong gương cũng cảm thấy hài lòng.
"Đương nhiên là vậy rồi, Sở sở vốn xinh đẹp mà, hơn nữa nhìn qua có ai không cho là tiên nữ hạ phàm, thường nga cũng còn kém so với cô." Hướng nhật tay khoát lên vai nàng lén lút hạ xuống, đến gần mông thì dừng lại.
"Cám ơn.á xấu xa! Bỏ tay ngươi ra chưa?" Sở sở cuối cùng nhận ra được ý đồ của hắn, nũng nịu gạt ra.
"A, đổ oan cho người đàng hoàng rồi. Tay của ta vốn là đặt trên vai mà ai biết khi nào nó trượt xuống sâu vậy đó chớ."
"Sạo quá đi! còn gạt ta? ta mặc kệ, nếu ngươi sờ soạng nữa, vậy mai mốt ta yêu cầu cái gì ngươi không được từ chối." Sở sở căm tức gườm tên lưu manh, đem lòng tốt của mình cho vào thùng rác mà, còn nhân cơ hội sờ soạn, hừ bộ con gái dễ dàng ôm vậy hả.
Hướng nhật còn muốn nói gì nữa, thì bên cạnh vọng tới một giọng nữ vui mừng lẫn sợ hãi: "Sở sở, là em à? Chị thiếu chút nữa không nhận ra em rồi!"
"A, dạ em nè? A - là chị à! Em cũng lâu quá không gặp chị rồi." Sở sở vẻ mặt cũng trở nên vô cùng mừng rỡ.
Hướng nhật quay đầu, phát hiện phía sau có một nam một nữ đang đứng, nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp quyến rũ. Mà hình như là có gặp qua ở đâu rồi.