Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 140: Sau này bị làm gì

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Thẩm Cố Dung cầm đôi 'công cụ' da^ʍ tà kia trốn trong phòng nghiên cứu, càng tìm tòi càng khϊếp sợ, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao những năm nay Tứ sư huynh huynh y luôn sa vào mấy thứ này.

Y làm ổ trong phòng nửa ngày, mãi tới đêm khuya, Mục Trích mới tới gọi y.

Bởi vì Thẩm Vọng Lan và Thẩm Tịch Vụ tới rồi.

Thẩm Cố Dung nghe vậy lập tức quăng nhẫn trữ vật, thay y phục chỉnh tề, dáng vẻ đoan trang đến cực điểm đi gặp cháu trai nhỏ cùng muội muội —— giống như người vừa rồi lười biếng nằm dài trên gối nghiên cứu Miến Linh 缅铃 (ảnh minh họa cuối chương) kia chỉ là một ảo ảnh.

Mục Trích biết Thẩm Cố Dung vẫn luôn nhớ nhung Thẩm Vọng Lan và Thẩm Tịch Vụ nên đã để người dẫn cả hai tới.

Thẩm Cố Dung vừa xuống lầu các liền nhìn thấy Thẩm Vọng Lan đang nắm tay Thẩm Tịch Vụ, bi bô non nớt nói gì đó.

Thấy Thẩm Cố Dung xuống, ánh mắt Thẩm Vọng Lan sáng lên, lập tức chạy tới lao thẳng vào lòng y.

"Cha!"

Ngay cả 'cha hai' cũng lược bớt, trực tiếp gọi cha.

Thẩm Cố Dung ôm lấy hắn, ước lượng cân nặng, cười nói: "Sau này con có thể gọi ta là thúc thúc."

Thẩm Vọng Lan nghiêng đầu nhìn y: "Thúc thúc?"

Thẩm Cố Dung gật đầu, giơ tay vẫy vẫy Thẩm Tịch Vụ, gọi: "Tịch Vụ tới đây."

Thẩm Tịch Vụ nhảy nhót chạy tới, thân mật ôm cánh tay huynh trưởng.

Thẩm Cố Dung xoa đầu nàng, nói: "Tịch Vụ, đây là..... cháu trai nhỏ của muội, phải gọi muội là cô cô."

Thẩm Tịch Vụ: "......"

Gương mặt thiếu nữ mười hai mười ba tuổi trở nên ngơ ngác, chưa từng nghĩ tới mình mới tuổi này đã có cháu trai nhỏ.

Nàng ngẩn ngơ nhìn Thẩm Vọng Lan, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Diện mạo của Thẩm Vọng Lan rất giống Thẩm Cố Dung, đặc biệt là cặp mắt hoa đào kia, khi khẽ cong lên cực kỳ giống thần thái của Thẩm Cố Dung, Thẩm Tịch Vụ có một loại hảo cảm không tên với Thẩm Vọng Lan, chỉ hơi quay cuồng một lát liền tiếp nhận sự thật này.

"Ta là cô cô nha." Thẩm Tịch Vụ vui vẻ tặng con rắn mình yêu quý như bảo bối nhất cho Thẩm Vọng Lan.

Thẩm Vọng Lan "Oa" một tiếng, đôi mắt sáng lên, vui vui vẻ vẻ cùng cô cô nghịch rắn.

Cũng coi như tâm đầu ý hợp.

Thẩm Cố Dung xoa xoa hai bánh trôi nhỏ một hồi, mới như chợt nhớ tới gì, hỏi Mục Trích: "Hai đứa có chỗ ở chưa?"

Mục Trích nói: "Ta đã tìm người tới chăm sóc bọn họ, ngài không cần phải lo lắng những việc này."

Thẩm Cố Dung gật đầu, Mục Trích làm việc luôn luôn rất ổn thỏa, so với đại đồ đệ kia của y không biết tốt hơn bao nhiêu.

Thẩm Tịch Vụ chỉ được Mục Trích tiện đường cho đi ké, nàng còn phải về Ly Nhân Phong theo Tố Tẩy Nghiên học trận pháp, không thể ở lại lâu.

Thẩm Cố Dung nhìn Thẩm Vọng Lan cả người tản ra quỷ khí, như suy tư gì.

Người như Vọng Lan.

Thân mang quỷ khí, sau khi lớn lên tám phần cũng sẽ giống Thẩm Tịch Vụ tu quỷ đạo, mà người tu quỷ đạo đạt thành tựu trong Tam giới lại không nhiều. Tố Tẩy Nghiên có thể dạy Thẩm Tịch Vụ, nhưng đối với Vọng Lan thân quỷ hồn chuyển sang kiếp khác này khả năng cao là không có biện pháp.

Thu xếp xong cho hai người, thời điểm Thẩm Cố Dung cùng Mục Trích về lầu các vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.

Cuối cùng tới khi cởi y phục tắm gội, Thẩm Cố Dung đột nhiên nói: "Chờ Vọng Lan thành niên, ta sẽ cho nó theo Lục sư huynh của ta tu quỷ đạo."

Mục Trích đang len lén nhìn vùng cổ tràn đầy dấu đỏ của Thẩm Cố Dung, mặt đỏ bừng, nghe vậy thoáng sửng sốt, mới gật đầu: "Như vậy cũng tốt."

Tuy rằng vì cơ duyên nên Lâm Thúc Hòa mới tu quỷ đạo, nhưng cũng xem như người hiếm hoi có thành tựu trong nghiên cứu quỷ đạo ở Tam giới.

Giải quyết xong chuyện của Vọng Lan, Thẩm Cố Dung thần thanh khí sảng, thoải mái dựa vào thành suối nước nóng khép hờ đôi mắt.

Mục Trích nhìn chằm chằm thân thể y, do dự hồi lâu mới to gan lớn mật đi tới, vươn tay thăm dò bên hông Thẩm Cố Dung.

Tính cảnh giác của Thẩm Cố Dung cực cao, Mục Trích còn chưa đυ.ng tới đã bị y lật tay kẹp ngược cổ tay, quay đầu lại nhìn hắn bằng con ngươi thất thần.

"Sao vậy?"

Đôi mắt của Thẩm Cố Dung đã có chút khởi sắc, nhưng rời băng tiêu vẫn không nhìn rõ người lắm, y híp nửa con mắt theo bản năng, lông mi được hơi nước tẩm ướt càng tăng sắc đen nhánh.

Mục Trích dời mắt xuống, thấp giọng nói: "Sư tôn, vết thương của ta...... nếu không chữa trị tốt, chỉ sợ sẽ xuất hiện di chứng linh lực đình trệ."

Thẩm Cố Dung hoảng hốt, đang định lên tiếng, Mục Trích lại nhẹ nhàng bước về phía trước, giữ chặt cổ tay y, giọng hơi tủi thân: "Đây là Tứ sư bá nói."

"Kính Chu Trần?" Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Hắn thật sự biết y thuật? Vậy hắn có nói làm thế nào mới loại bỏ được di chứng không? Kê đơn thuốc cho ngươi?"

Mục Trích: "......"

Kê đơn thì kê thật, chẳng qua không phải kê đơn thuốc.

Mục Trích cúi thấp đầu xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Hắn nói....... xì xào xì xào, xì xào."

Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Lớn như vậy rồi sao vẫn còn tật xấu này? Nói chuyện cho cẩn thận, đọc từng chữ rõ ràng chút."

Mục Trích đành phải câu chữ rõ ràng, gằn từng chữ một mà nói: "Tứ sư bá nói, song tu có thể giải."

Thẩm Cố Dung: "......"

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Cố Dung vậy mà lại là thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm: [ Quả nhiên ta đoán không sai, trong đầu óc Kính Chu Trần kia chỉ biết mỗi song tu, lấy đâu ra y thuật gì. ]

Nhưng lời này còn chưa nghĩ hết, y mới chậm chạp phát hiện ý tứ của chúng.

"Song tu?!"

Thẩm Cố Dung ngạc nhiên nói: "Loại chuyện giữa đạo lữ này? Ngươi chắc chắn?"

Mục Trích gật đầu.

Thẩm Cố Dung rơi vào trầm tư

Toàn bộ suối nước nóng chỉ còn tiếng nước rơi xuống suối, không biết qua bao lâu, Thẩm Cố Dung mới nghiêm mặt nói: "Được, ta biết rồi."

Mục Trích vui vẻ.

Thẩm Cố Dung xoa mặt hắn, giả bộ bình tĩnh nói: "Đêm nay sẽ song tu, ngươi đi chuẩn bị một chút."

Mưu kế của Mục Trích thực hiện thành công, vội mừng vui phấn khởi lau khô thân thể, khoác áo choàng trở về phòng ngủ chuẩn bị.

Thẩm Cố Dung tri kỷ dành cho đồ đệ thời gian chuẩn bị, mười lăm phút sau y mới khoác trường bào đỏ tươi, theo linh điệp phấn khích lạ thường về tới phòng ngủ.

Mà giường đã được buông xuống, cửa sổ cũng đóng lại, dạ minh châu chiếu sáng kia bị che đi, chỉ có hai ngọn nến trên bàn nhỏ cạnh giường.

Ánh nến hắt lên bóng dáng mơ hồ của Mục Trích phía sau màn giường.

Thẩm Cố Dung tu đạo nhiều năm như vậy, rất ít khi y không khống chế được du͙© vọиɠ. Đây là lần đầu tiên y chỉ cần nhìn thấy một bóng dáng mà đã có chút không ngăn được tâm tư tán loạn.

Thẩm Cố Dung đè lại xao động của chính mình, ra vẻ bình tĩnh vén màn giường lên.

Mục Trích xõa tóc ngồi trên giường, ánh nến theo khe hở giường màn trút vào, chiếu sáng nửa khuôn mặt có vết bớt của hắn, trong tay hắn đang cầm một quyển sách, mặt không đổi sắc lật đọc.

Dưới nến ngắm mỹ nhân, Thẩm Cố Dung càng ngắm càng vừa lòng.

Tư thế của Mục Trích thanh bình ưu nhã, ngón tay như ngọc nhẹ lật giở từng trang sách ố vàng, thần thái kia giống như đang xem một cuốn sách phong nhã, nhưng khi tầm mắt Thẩm Cố Dung rơi xuống bìa sách《 Kèn Hỉ, Thế Thân, Tiếng Ve 》kia, tư thế mờ sương tựa tiên nhân này lại lập tức tiêu tan không còn tăm hơi.

Khóe môi Thẩm Cố Dung giật giật, không thể tin đồ đệ luôn ôn tồn lễ độ kia của y thế mà lại có thể sử dụng biểu cảm đứng đắn này đi xem thứ Xuân Cung Đồ thấy thẹn không chịu nổi đó.

Mục Trích thấy y tới, nghiêng đầu cười, nhẹ giọng nói: "Sư tôn, ta chuẩn bị xong rồi."

Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng, đạp rơi giày, nỗ lực khiến động tác của mình tự nhiên như ngày thường.

Y nhấc tay vuốt ve khuôn mặt Mục Trích, cảm thấy bước đầu tiên hẳn là hôn môi.

Nghĩ như vậy, y liền kề môi lên, động tác cực kỳ mềm nhẹ, tựa như đang trấn an, không có lấy nửa phần ý chiếm đoạt.

Đồng tử Mục Trích co rụt lại, ném sách sang một bên, vươn tay giữ lấy sau gáy Thẩm Cố Dung, kéo y về hướng mình, vững vàng tặng y một nụ hôn sâu.

Không biết có phải Thẩm Cố Dung bị những tra tấn khi nhập đạo trong quá khứ ảnh hưởng đến hay không, thân thể còn mẫn cảm hơn cả người thường, chỉ nhẹ nhàng chạm vào một cái liền run rẩy không ngừng.

Y vốn muốn khống chế quyền chủ động, nhưng mơ mơ màng màng đã bị Mục Trích hôn đến thần hồn điên đảo, chờ đến khi phản ứng lại lần nữa, Mục Trích đã đặt y lên giường.

Thẩm Cố Dung hoàn hồn chậm nửa nhịp, ho khan thật mạnh một tiếng, lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, cố gắng hết sức kéo về uy nghiêm sư tôn của chính mình, y chống tay đứng dậy, nhướng mày nói: "Ngươi nên nằm."

Mục Trích thoáng sửng sốt, lúc này mới phát hiện hình như sư tôn hắn đang hiểu lầm gì đó, nhưng hắn cũng không giải thích nhiều, nghe lời nằm xuống.

Thẩm Cố Dung lộ ra chút vui mừng, vui mừng phấn khởi vươn tay cởi y phục Mục Trích.

Nhưng khi vừa cởi được một nút đai lưng, băng tiêu trên mắt y lại bị Mục Trích trực tiếp kéo ra.

Băng tiêu vừa biến mất, Thẩm Cố Dung lại chìm trong một vùng sương trắng, chỉ có thể nhìn được loáng thoáng dáng hình Mục Trích dưới thân.

Y cảm thấy hơi lo lắng, túm lấy vạt áo Mục Trích, lạnh mặt nói: "Trả băng tiêu cho ta."

Mục Trích giữ chặt cánh tay quơ loạn của y, nhàn nhạt cười nói: "Ta đã chuẩn bị xong, sư tôn không cần làm thêm gì."

Thẩm Cố Dung mơ hồ nhận ra có chút sai sai, nhưng vẫn thuận theo bản năng hỏi: "Vừa rồi ngươi chuẩn bị gì?"

Mục Trích nói đúng sự thật: "Tìm bản vẽ tư thế phía trên không đau, cùng với......"

Bên tai Thẩm Cố Dung bỗng vang lên một tiếng động khe khẽ, giống như tiếng lục lạc, nghe có chút quen thuộc.

Thẩm Cố Dung hơi luống cuống: "Đó tiếng gì?"

Mục Trích nói: "Sư tôn nghiên cứu nửa ngày trời, chẳng lẽ không nhớ rõ sao?"

Thẩm Cố Dung liều mạng nhớ lại xem rốt cuộc mình đã nghiên cứu cái gì, cuối cùng cũng nghĩ ra, ngạc nhiên nhìn xuống Mục Trích dưới thân.

Mục Trích nhướng mày nhìn y.

Thẩm Cố Dung yên lặng hồi lâu, mới nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đây là lần đầu tiên của ngươi, không nên chơi...... đồ vật như vậy."

Mục Trích cười cười, nói: "Nhưng rõ ràng sư tôn rất thích mà."

Mặt Thẩm Cố Dung đỏ lên, y chỉ thấy hơi tò mò mà thôi.

Mục Trích thấy y có chút thẹn thùng, cũng không vạch trần y, bàn tay lặng lẽ sờ lên vòng eo Thẩm Cố Dung, chậm rãi vuốt ve, Thẩm Cố Dung nhất thời không nhịn được, cả người đều mềm xuống.

Mục Trích lẩm bẩm: "Ta cũng rất thích sư tôn ở trên."

Thẩm Cố Dung tự động lý giải những lời này thành Mục Trích tự nguyện nằm dưới, sau khi thở hổn hển vài tiếng liền lần tìm tới đôi môi Mục Trích, hôn nhẹ khóe môi hắn, thấp giọng khen: "Ngoan."

Mục Trích khẽ cười.

Một lát sau, lông mi Thẩm Cố Dung đọng nước mắt, một bên cắn vạt áo một bên trầm eo xuống, lúc này mới nhận ra, cơ thể trong tư thế ở trên cũng không đại diện cho thế công sẽ ở trên.

Mục Trích dịu dàng xoa eo y, nói: "Sư tôn, mở mắt."

Bên tai Thẩm Cố Dung ù ù, trong lúc nhất thời không nghe rõ những lời này, y túm lấy vạt áo Mục Trích, nghẹn ngào nói không rõ ràng: "Ta đã......."

Mục Trích dở khóc dở cười, vươn tay lau nước mắt đọng tại khóe mắt cho y, nói: "Ta đang nói, muốn người nhìn ta."

Lúc này Thẩm Cố Dung mới hiểu được, có chút tủi thân mở mắt ra, nói: "Ta không nhìn thấy. Ngươi gạt ta."

Hồng y mỏng nhẹ kia vẫn khoác trên người Thẩm Cố Dung, có điều lúc này đã chẳng kém tác dụng trang trí là bao, nơi cần che lại hoàn toàn không che, viền mắt Thẩm Cố Dung đỏ lên, nước mắt tí tách rơi xuống, nhìn vô cùng oan ức, nhưng vẫn gian nan giữ tự tôn của sư tôn, không chịu mở miệng xin tha.

Mục Trích nói: "Ta không hề gạt ngài."

Thẩm Cố Dung lại nức nở thêm một tiếng, khó khăn nói: "Đừng...... Đừng gọi 'ngài’!"

Quá thẹn.

Rốt cuộc vì sao y lại biến thành người không những bị đồ đệ mạo phạm, còn bị đối phương bắt nghe từng tiếng 'Ngài', 'Sư tôn' như hiện tại?

Thẩm Cố Dung cảm thấy cho dù bản thân trong tình thế bây giờ cũng cần có uy nghiêm, tư thế bên trên không có quyền chủ động, nhưng khí thế bên trên lại không thể thua.

"Nhãi ranh ngươi dám gạt ta." Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Chờ xuống giường rồi, ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng buông tha cho ngươi sao?"

Y tự cho rằng bản thân cường thế, uy nghiêm hiển hách, nhưng trong mắt Mục Trích lại thành sư tôn y đây rõ ràng đã không chịu nổi, còn cố giả vờ bình tĩnh, quyến rũ hắn bằng giọng nói hàm chứa tiếng nức nở, vừa cấm dục vừa sắc tình.

Mục Trích thích chứ.

Một khi Mục Trích đã thích, khắp người đều trở nên phấn khởi, ngay cả vết bớt trên mặt cũng biết mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại sự gấp gáp muốn ăn sạch sẽ Thẩm Cố Dung vào miệng.

Trong khoảnh khắc Thẩm Cố Dung bị khống chế hoàn toàn kia, y đột nhiên nhớ lại sự khác thường của Hề Cô Hành lúc sắp đi.

Thẩm Cố Dung mê mê hoặc hoặc suy nghĩ, y nên nghe lời sư huynh nói, mở rộng nhãn lực hơn.

...........................................................

⁕Trầm Yên: Đây là Miến Linh, có tác dụng trợ hứng, còn dùng như thế nào thì...... [nhìn những thứ vừa tra được, yên lặng nhét lại bông vào mũi] chư vị có thể tự tưởng tượng: