Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Nửa khắc sau, Nhật thực.
Băng tuyết che phủ Bí cảnh Cô Hồng bị hòa tan trong phút chốc, hóa thành nước đá ồ ạt tràn về bốn phía.
Tu sĩ bên cạnh sôi nổi khởi động kết giới hộ thân, đỡ cho bị nước cuốn trôi, nhưng có vẻ năm nay nước mạnh hơn mấy năm trước rất nhiều, vài tu sĩ tu vi thấp trong lúc nhất thời không chống trả được, đành phải tung mình bay lên giữa không trung, khó khăn lắm mới tránh thoát đợt tập kích của dòng nước lạnh thấu xương kia.
Thẩm Cố Dung cầm ô, chỉ nhẹ vung tay lên, dòng nước sóng trào trước mặt trong nháy mắt tách thành hai, xuyên qua hai bên hai người, không bắn lên một giọt nước nào.
Một lát sau, ánh sáng nơi chân trời quay về, "Chiếc miệng to như bồn máu" trước mắt cũng dần dần mở ra, một đợt linh lực mát lạnh ập tới từ trong bí cảnh, thổi tung một lọn tóc bạc của Thẩm Cố Dung.
Một cảm giác quen thuộc không tên đột nhiên nảy lên trong lòng.
Thẩm Cố Dung hơi nhướng mày, còn chưa kịp nghĩ kỹ, Mục Trích đã nói: "Sư tôn, chúng ta đi vào trước đi."
Thẩm Cố Dung gật đầu, cầm ô thong thả ung dung đi vào.
Cơ duyên đầu tiên của Bí cảnh Cô Hồng đến tám chín phần là dành cho người đầu tiên tiến vào bí cảnh, cho nên vô số người sóng sau xô sóng trước muốn bước vào bí cảnh đầu tiên.
Tuy rằng động tác của Thẩm Cố Dung rất chậm, nhưng thắng ở khoảng cách cực gần cửa vào của mình, rất nhanh liền ném lại đám người bị nước cuốn lung tung lộn xộn phía sau.
Ngay khi y sắp bước vào cửa đá bí cảnh, phía sau đột nhiên vang lên tiếng Giao Long rít gào, Thẩm Cố Dung không chút suy nghĩ vọt vào, một trận cuồng phong che trời mà đến, một chiếc đuôi màu đen vung lên, đánh bay tất cả các tu sĩ vất vả lắm mới xông được đến cửa ra xa tám trượng, giành trước Thẩm Cố Dung một bước nhảy vào trong bí cảnh.
Sau khi bóng đen rơi xuống đất liền hóa thành người mặc áo đen, Triều Cửu Tiêu nhìn Thẩm Cố Dung đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Ta tới trước."
Thẩm Cố Dung: "......"
[ Ấu trĩ. ]
‹Thẩm Cố Dung chín chắn› khẽ sờ lên tay, phóng một luồng linh lực quét qua chân Triều Cửu Tiêu, làm ‹Triều Cửu Tiêu ấu trĩ› lảo đảo một cái, ngã gục trên mặt đất.
Thẩm Cố Dung: [ Ha, ha, ha, ha! ]
Mục Trích: "......"
Ngài còn ấu trĩ hơn.
Triều Cửu Tiêu nổi giận đùng đùng bò dậy, miệng phun lời tàn nhẫn: "Chờ xem! Chờ ta từ bí cảnh hóa rồng ra thì ngươi chết chắc rồi Thẩm Thập Nhất!"
Thẩm Cố Dung đang định nói chuyện, chợt nghe thấy tu sĩ bị Triều Cửu Tiêu quét một đuôi phát khùng nói: "Vừa rồi là thú gì vậy?! Cũng quá cuồng vọng rồi!"
Có người 'ái ui' một tiếng, gian nan bò dậy, nói: "Sao ta nhìn như Giao Long?"
"Xì! Không phải trong Tam giới chỉ còn lại một con Giao Long sao? Chuẩn là Ly Nhân......"
Thẩm Cố Dung vừa thấy Triều Cửu Tiêu chọc họa, lập tức cao giọng nói: "Triều Tiểu Ngũ Tuế Hàn Thành! Ta chờ ngươi đến gϊếŧ ta!"
Triều Tiểu Ngũ: "......"
Tu sĩ phía sau khe khẽ nói nhỏ.
"Tuế Hàn Thành? Thế thì tám phần không phải con Giao Long ở Ly Nhân Phong kia, hẳn chỉ là yêu tu thôi."
"Ừ, cũng đúng."
"Chẹp, nghe nói lần này Thành chủ Tuế Hàn Thành cũng tới, hắn thật đúng là không biết cách quản giáo thủ hạ mà."
Kính Chu Trần đang ngồi trên cỗ kiệu cách đó không xa phe phẩy cây quạt: "......"
Triều Cửu Tiêu tức giận chết khϊếp, bất lực phẫn nộ điên cuồng một lúc lâu, mới lạnh lùng 'hừ' một tiếng, xoay người hóa Giao Long bay vào bí cảnh.
Hắn dự định dùng hành động thực tế chứng minh chuyện đầu tiên mình làm sau khi hóa rồng chính là tẩn chết sư đệ.
Thẩm Cố Dung giải quyết xong nguy cơ Chưởng giáo sư huynh liên tục dặn dò, cũng cùng Mục Trích cất bước tiến lên.
Tầng đầu tiên bên ngoài Bí cảnh Cô Hồng chính là Hỗn Độn Chi Cảnh, sương mù trắng xóa bao phủ, duỗi tay không thấy năm ngón, sau khi Thẩm Cố Dung và Mục Trích sóng vai tiến vào, không lâu sau người bên cạnh liền biến mất.
Thẩm Cố Dung đã làm tốt công tác chuẩn bị, chỉ lo niệm Tĩnh Tâm Chú đi về phía trước, mặc kệ phương hướng có đúng hay không.
Những tu sĩ khác cũng lục tục tiến vào Hỗn Độn Chi Cảnh, một lát sau từ những phương hướng khác nhau hoàn toàn tiến vào trong bí cảnh.
Mới ra khỏi sương mù dày đặc, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, vô số hung thú chờ đợi đã lâu ở rừng cây bỗng rít gào dữ tợn xông lên, tu sĩ không có kinh nghiệm suýt nữa bị một ngoạm cắn đứt cổ, chỉ có thể giãy giụa một đường chạy như điên.
Thẩm Cố Dung nghe thấy tiếng kêu thê lương dần dần rõ ràng bên tai, nghĩ thầm: "Không phải ta tiến Hỗn Độn Chi Cảnh đầu tiên sao? Sao giờ lại có người vào trước cả ta?"
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một lý do.
Người khác đều đi đường thẳng, chỉ có y đi chín khúc mười tám cong.
Thẩm Cố Dung lần theo âm thanh đi một lát, trước mắt đột nhiên tỏa sáng, cuối cùng y cũng ra khỏi Hỗn Độn Chi Cảnh.
Giống như những người khác, nghênh đón y vẫn là hung thú như hổ rình mồi.
Thẩm Cố Dung hơi nhíu mày, sống ở thế giới này lâu như vậy, y đã sớm không còn giống lúc mới đến sợ hãi la thảm, một chút việc nhỏ như thế này không đủ khiến y sợ tới mức nhảy dựng ba thước.
Y thong thả ung dung gập ô trong tay, bấm tay bắn ra, ô cán trúc thoắt cái hóa thành một mũi kiếm sắc bén.
Nhưng vào lúc này, những hung thú vẻ ngoài dữ tợn đó chợt run bắn người, giống như nhìn thấy thứ đáng sợ nào đó, trợn mắt co rụt, run rẩy nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn chúng nó, nghĩ thầm: Không nhào lên sao?
Thẩm Cố Dung vốn không phải người sẽ chủ động đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối phương, chỉ khi người khác gây ra uy hϊếp với y, y mới bất đắc dĩ phải ra tay.
Nhìn thấy đám hung thú như sói đói đó sợ đến tứ chi run như cầy sấy, Thẩm Cố Dung đành phải chĩa kiếm xuống, nhàn nhạt nói: "Không tới sao?"
Những lời này của y như là một tín hiệu, đám hung thú vốn đang cứng còng bất động tại chỗ tựa hồ nhớ tới chuyện gì cực kỳ đáng sợ, đột nhiên "Grào" một tiếng, xoay mình vắt chân chạy —— mấy con khác hình như mềm chân, khi chạy trốn còn suýt nữa bện chéo tứ chi nhũn như chi chi vào nhau.
Trong nháy mắt, tất cả hung thú xung quanh chạy sạch ráo.
Thẩm Cố Dung: "?"
Thẩm Cố Dung tràn đầy nghi hoặc, nhưng không có hung thú tới cắn y, y càng mừng rỡ tự tại, rất nghe lời ngồi đợi tại chỗ, cầm ô làm ra dáng vẻ thế ngoại cao nhân, ngoan ngoãn chờ đồ đệ tới tìm mình.
Mục Trích ra sớm hơn Thẩm Cố Dung mười lăm phút, đã lưu loát dọn dẹp xong đám hung thú tập kích hắn, lúc này đang lần tìm theo "Đệ Tử Khế" đi về phía trước.
Trong Bí cảnh Cô Hồng nhiều nhất chính là hung thú, dọc đường gϊếŧ mãi không hết, Mục Trích cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn.
"Ta chỉ muốn đến bên cạnh sư tôn mà thôi." Mục Trích lạnh lùng nghĩ thầm: "Vì sao trên đời này luôn có nhiều thứ không cần thiết tồn tại như vậy?"
Tỷ như hung thú.
Cũng tỷ như... đạo lữ kia.
Cửu Tức đã gấp không chờ nổi mà lao ra, một đường xẹt qua, thay Mục Trích nuốt sạch từng bầy hung thú vào bụng.
Tạm thời dọn sạch xong hung thú xung quanh, Cửu Tức hóa thành hình người xuất hiện bên cạnh Mục Trích.
Bốn năm nay không biết Cửu Tức đi theo Mục Trích ăn thứ gì, thân hình đã trở nên cao gầy, khuôn mặt hiện tại là của một thanh niên, nhưng khi hắn cười rộ lên vẫn không mất đi tính trẻ con.
"Mục Trích ơi Mục Trích." Cửu Tức đứng đối diện Mục Trích, lui về bên cạnh cười ngâm ngâm nói: "Ta cảm thấy ngươi không cần phải đi tìm cơ duyên đâu, một nửa nội đan Đại Thừa Kỳ trong đan điền ngươi chính là cơ duyên cao cấp nhất khắp Tam giới rồi. Có thứ này, ngươi thậm chí không cần phải tu luyện tâm cảnh, chỉ cần dựa vào vô số linh lực cũng có thể một bước nhảy lên Đại Thừa Kỳ. Chẹp chẹp, thật muốn ăn nguyên đan của ngươi mà."
Mục Trích lạnh lùng nói: "Ngươi cản đường Đệ Tử Khế của ta."
Cửu Tức đành phải né qua một bên, xoay người nhắm mắt theo đuôi hắn.
Hắn nhìn chằm chằm Đệ Tử Khế màu đỏ kia một lúc lâu, nói: "Ta vẫn thấy rất kỳ lạ, Đệ Tử Khế nhà người khác không phải đều màu đen sao? Vì cớ gì của ngươi lại khác với người khác?"
Mục Trích không chút để ý nói: "Hẳn là bởi vì nửa viên nguyên đan kia."
Lần nào Mục Trích cũng lấy lý do này, Cửu Tức đành phải bĩu môi, không hỏi lại nữa.
"A, phía trước lại có hung thú kìa." Cửu Tức như đứa trẻ trông thấy kẹo, không chờ Mục Trích đáp đã vui mừng hớn hở vọt lên.
Cách đó không xa vang lên một loạt tiếng kêu rên của hung thú, chờ khi Mục Trích tới nơi đã phát hiện Cửu Tức đang trò chuyện với hai thiếu nữ.
Mục Trích nhìn lướt qua, mặt lập tức sa sầm xuống.
"Cửu Tức, trở về."
Cửu Tức quay đầu lại nhìn hắn, cười nói: "Mục Trích, mau xem nè! Người quen cũ của ngươi đó."
Người quen cũ trong miệng Cửu Tức chính là Túc Phương Ý tỷ thí với Mục Trích và Diệu Khinh Phong đánh Ngu Tinh Hà chạy khắp lôi đài tại Đại hội Xiển Vi năm đó.
Hai người kết bạn cùng đi, lúc này có chút chật vật, trên vạt áo loang lổ vết máu.
Mục Trích thu tầm mắt về, không chút hứng thú với việc ôn chuyện, hắn lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
Túc Phương Ý nắm kiếm trong tay, hơi cắn răng nhìn Mục Trích.
"Ngươi...... đã tiến vào Hóa Thần Cảnh?"
Mục Trích cũng không muốn đáp lời, túm bím tóc Cửu Tức xoay người rời đi, không chút lưu tình.
"Mục Trích!" Túc Phương Ý gọi hắn.
Mục Trích không kiên nhẫn nhìn nàng một cái: "Chuyện gì? Có chuyện mau nói."
Không thể làm sư tôn chờ đến quá sốt ruột.
Túc Phương Ý do dự hồi lâu, mới lúng ta lúng túng nói: "Đa tạ ngươi đã cứu chúng ta."
Người bốn năm trước cùng trình độ với mình đã từ Kim Đan Kỳ vọt lên Hóa Thần Cảnh, mà bọn họ chỉ vừa mới tiến vào Nguyên Anh.
Loại chênh lệch này, nơi nào có thể so sánh được?
Túc Phương Ý nhớ lại lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ năm đó của mình ở Đại hội Xiển Vi, mặt thoáng cái đỏ lên.
Những năm tháng tuổi trẻ niên thiếu quả là ngông cuồng.
Aaaa, xấu hổ giận dữ chết đi được.
Mục Trích cũng không để bụng chuyện cứu các nàng, chỉ do Cửu Tức ham ăn mà thôi, cho nên hắn cũng không ôm công lao này: "Không liên quan đến chuyện của ta, ngươi cảm tạ kiếm của ta là được rồi."
Túc Phương Ý: "......"
Diệu Khinh Phong: "......"
Mục Trích nói xong liền quay đầu rời đi.
Túc Phương Ý sắp rơi nước mắt, Diệu Khinh Phong yên lặng một lúc, mới không quá thành thạo an ủi nàng: "Hắn... cô đừng đau lòng."
Túc Phương Ý "Oa" một tiếng khóc lên, nàng nức nở nói: "Thật quá đáng! Sao hắn luôn quá mức như vậy? Chẳng lẽ hắn chưa bao giờ nói tiếng người sao?"
Diệu Khinh Phong: "......"
Diệu Khinh Phong nhẹ giọng nói: "Có lẽ hắn sợ cô dây dưa với hắn."
Trên mặt Túc Phương Ý tràn đầy nước mắt, mờ mịt nói: "Có ý gì?"
Diệu Khinh Phong do dự một lát, mới nói: "Mới vừa rồi thứ ở bên người hắn chính là Đạo Lữ Khế."
Túc Phương Ý sửng sốt, ngay cả khóc cũng quên mất.
"Hắn đã có đạo lữ, tất nhiên sẽ không dây dưa quá nhiều với nữ nhân khác."
Túc Phương Ý ngẩn ra một lúc, mới nghiêng đầu lẩm bẩm nói: "Vậy thì hắn đúng là một nam nhân tốt."
Diệu Khinh Phong: "?"
"Không được!" Túc Phương Ý lau khô nước mắt trên mặt, 'hừ' một tiếng, nói: "Ta muốn theo sau nhìn thử xem đạo lữ hắn là thần thánh phương nào. Liệu hắn có ác ngôn không nói tiếng người với đạo lữ mình không?"
Trên mặt Diệu Khinh Phong lộ ra vẻ khó xử: "Không, không được đi."
Túc Phương Ý một phát giữ chặt tay Diệu Khinh Phong, hùng hổ đuổi theo: "Không, phải đi."
Diệu Khinh Phong: "......"
Mục Trích không nói tiếng người đi được một lát, phát hiện đằng sau có người đi theo, hắn cũng không để ý, vẫn lo đi theo "Đệ Tử Khế" về phía trước.
Cửu Tức phụ trách ở bên cạnh gặm hung thú, gặm một đường răng vẫn chắc khỏe như cũ.
Đi nửa ngày, Túc Phương Ý và Diệu Khinh Phong cuối cùng cũng đuổi kịp Mục Trích.
Hung thú phía trước có hơi nhiều, Cửu Tức gặm mãi không xong, Mục Trích lười ra tay, đành phải đứng ở tại chỗ chờ, nhẹ nhàng nâng ngón tay lên, để con bướm màu đỏ đậu lên ngón trỏ hắn, nhìn chằm chằm khế ước kỳ quái kia không rời.
Khi còn bé hắn từng nhìn thấy Đệ Tử Khế của Ôn Lưu Băng, đó là con bướm màu như vẩy mực, hình dáng cực kỳ giống với con này, nhưng màu sắc lại khác xa một trời một vực.
Ban đầu Mục Trích cho rằng màu sắc Đệ Tử Khế của mỗi người không giống nhau, nhưng sau khi vô tình nhìn thấy Đệ Tử Khế của người khác cũng tựa màu mực như của Ôn Lưu Băng, hắn mới cảm thấy hơi ngờ ngợ.
Có điều Đệ Tử Khế của hắn vẫn liên lạc được với sư tôn, dường như không khác gì Đệ Tử Khế của những người khác, nên Mục Trích đành phải quy về nửa nguyên đan của sư tôn trong thân thể hắn.
Nhưng Cửu Tức cứ luôn nói mãi không ngừng bên tai hắn, nói đến mức Mục Trích nhất thời không quá dám chắc.
Hơn nữa, hôm qua khi hắn xâm nhập linh thuyền vào phòng sư tôn, khế ước kia vẫn luôn xao động lạ thường, khiến Mục Trích như bị thứ gì đè lên, cảm thấy sư tôn trên giường có sức hấp dẫn khó tả với mình, nếu hắn không ra tay thì chính là vi phạm Thiên Đạo.
Cho nên Mục Trích liền thuận theo Thiên Đạo, mặt không đổi sắc làm ra chuyện đại nghịch bất đạo với sư tôn.
Quá kỳ quái.
Mục Trích nghĩ thầm, khế ước này thật sự quá kỳ quái.
Có Cửu Tức mở đường, dọc trên con đường này Túc Phương Ý và Diệu Khinh Phong chưa từng gặp phải hung thú nào, dễ chịu hơn trước rất nhiều.
Đi suốt một đường, Túc Phương Ý vốn đang bừng bừng sát khí cũng đã thu hết mũi nhọn, cảm thấy các nàng đi ké sự 'hộ tống' của Mục Trích cả quãng đường, lại cứ lạnh mặt thì quá thất lễ.
Túc Phương Ý vừa rồi còn ồn ào gọi Mục Trích là đồ không nói tiếng người, lúc này nhìn thấy Cửu Tức mở đường không khác biệt lắm, nàng mới phát hiện có lẽ lúc nãy Mục Trích vốn không định cứu các nàng, chỉ là tiện đường đi qua mà thôi.
Câu 'cảm tạ kiếm của ta' kia cũng không phải cố ý vũ nhục.
Tưởng tượng như vậy, tức giận u oán trong lòng Túc Phương Ý mới chậm rãi tiêu tan.
Nàng ho khan một tiếng, nhẹ cất bước đi lên trước, biết Mục Trích có đạo lữ không thích dây dưa với nữ nhân khác, nàng còn cố ý cách xa một chút, nói: "Vừa rồi hiểu lầm ngươi, xin lỗi."
Mục Trích nhíu mày, nghiêng đầu nhìn nàng: "Hiểu lầm ta cái gì?"
Túc Phương Ý nói: "Hiểu lầm ngươi máu lạnh vô tình, không nói tiếng người."
Mục Trích: "......"
Mục Trích nhìn nàng đầy kỳ quái, cảm thấy nữ nhân này không được bình thường, mới vừa rồi còn mắng mỏ sau lưng hắn, hiện tại lại làm trò mắng thẳng vào mặt hắn.
Đúng lúc này, Cửu Tức đã mở đường xong, Mục Trích khẽ nhấc ngón tay, "Đệ Tử Khế" tiếp tục đập cánh bay về phía trước, nghiêng ngả dẫn đường.
Mục Trích cất bước đuổi theo, Túc Phương Ý cũng theo qua, thuận miệng hỏi: "Đạo lữ ngươi cũng tới Bí cảnh Cô Hồng à?"
Mục Trích không để ý lắm, tiếp tục đi về phía trước, nhưng vừa đi được ba bước, bước chân hắn đột nhiên dừng lại, ngẩn ngơ nhìn Túc Phương Ý.
"Ngươi nói... cái gì?"
Túc Phương Ý nhìn hắn bằng vẻ mặt kỳ quái, chỉ vào Đạo Lữ Khế bay tới bay lui trước mặt: "Đây chẳng phải Đạo Lữ Khế sao?"
Đầu óc Mục Trích bỗng trống rỗng, lần đầu tiên trong cuộc đời trên mặt hắn viết đầy chữ mờ mịt: "Đạo lữ cái gì?"
Túc Phương Ý: "Đạo Lữ Khế."
Mục Trích: "Cái gì khế?"
Túc Phương Ý: "......"
Mặt Túc Phương Ý đỏ lên, trách mắng: "Ngươi nhìn xem, ngươi lại bắt đầu không nói tiếng người rồi! Chơi xỏ ta sao? Ta muốn thu hồi lời xin lỗi lúc vừa rồi!"
Mục Trích: "......"
Đạo Lữ......
Khế?
...........................................................
⇒ Trầm Yên giải đáp thắc mắc:
- Giờ chắc tôi phải up chương theo kiểu giật cục như hôm nay mới ngăn được sự ngang ngược của đám người re-up kia quá:).
Thật sự xin lỗi độc giả vì sự bất tiện của chương 91. Đây là lần đầu tiên tôi đặt quá nhiều tâm huyết vào việc dịch một bộ truyện, nên tôi muốn đứa con tinh thần này được hoàn thành một cách chỉn chu nhất. Tôi không thích việc người ta vì đọc phải những lỗi của bản thân khi hoa mắt chưa kịp nghĩ ra mà có hiểu lầm không đáng có về Cố Dung, A Trích hay bất cứ ai khác trong tác phẩm của Tùng Âm.
- Phục bút trong truyện rất nhiều, thường những độc giả của bộ này sau khi đọc xong lần 1 đều phải lộn ngược lại đọc tiếp lần 2 để ngẫm từng chi tiết. Do vậy, nếu bạn chưa đọc full bộ, vui lòng không phán xét bất cứ điều gì và thêm câu 'dù chưa đọc hết', không ổn chút nào.
- Truyện có tổng cộng 145 chương chính văn và 8 phiên ngoại, nơi nào chú thích đã full mà chưa đủ chừng này thì là hàng pha kè không phải của tôi.
- Truyện được update duy nhất tại (tất nhiên mọi bên khác đều là re-up): https://truyenyy.vip/truyen/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/