Vợ Yêu Của Tổng Tài

Chương 164: Cô nam quả nữa ở chung một nhà, cô nghĩ chúng tôi đã làm gì?

"Tôi làm sao?"

Thẩm Uyển Yêu lúc này mới nhớ ra, tối hôm qua cô ta đem bức ảnh Mộ Vi Lan ở cùng Kỳ Ngạn Lễ gửi cho Phó Hàn Tranh, thấy Mộ Vi Lan nổi giận nhìn chằm chằm cô ta, cô ta lại hùng hồn nói, "Cô dám làm, mà vẫn sơ tôi lật tẩy bộ mặt thật của cô sao? Cô vừa quyến rũ Phó Hàn Tranh, vừa bám lấy anh Ngạn Lễ, Mộ Vi Lan, cô thật là lắng lơ vô liêm si!" “Cô nói đủ chưa?" "Sao nào, cô dám làm, mà còn không để tôi nói sao?"

Mộ Vi Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, đến nỗi khiến cho Thẩm Uyển Yêu có chút sợ hãi, "Cô và mẹ cô lấy đi tiền cứu mạng của bố tôi, tôi còn chưa tìm có báo thù thì thôi, cô lại còn tự xông đến cửa trước à!"

Nghe xong, Thẩm Uyển Yêu có chút tức cười, "Mộ Vi Lan, với tình trạng bây giờ của cô, Phó Hàn Tranh vẫn sẽ yêu chiều cô sao? Tôi bây giờ là con gái của bác Kỳ, sau lưng là nhà họ Kỳ, càng huống hồ, anh Ngan Lễ chắc chắn sẽ giúp tôi! Cô nghĩ rằng cô có thể đầu lại tôi sao?"

Mộ Vi Lan cười khinh một tiếng, "Vậy chúng ta cứ chờ mà xem."

Vứt lại câu nói đó, Mộ Vi Lan gio chân định rời đi, thì bị Thẩm Uyển Yêu chặn lại, "Tối hôm qua cô và anh Ngạn lễ rốt cuộc đã làm gì ở trong biệt thự rồi!" "Cô nghĩ sao? Cô nam quả nữ ở chung một nhà, còn cần tôi phải kế tỉ mỉ với cô, tối hôm qua tôi và anh trai Ngạn Lễ của cô đã làm gì sao?"

Thẩm Uyến Yêu cần chặt răng: "Mộ Vi Lan! Cô thật hèn hạ!” "Cũng như nhau thôi, Thẩm Uyển Yêu, cô trước kia chẳng phải cũng dùng thủ đoạn này để cướp đi Giản Triết sao?"

Sau khi Mộ Vi Lan rời khỏi sân thượng, Thẩm Uyển Yêu lấy ra chiếc bút ghi âm trong túi, ấn vào nút tạm dừng, đôi môi đỏ nhech lên, ảnh mất loẻ lên vẻ nguy hiểm.

Nếu như đoạn ghi âm này, bị Phó Hàn Tranh nghe thấy, Mộ

Vi Lan e là sẽ phải chịu không ít khổ đây!

Phó Hàn Tranh kể cả có thích cô, Mộ Vi Lan chí ít cũng từng làm người phụ nữ của anh, người đàn ông có địa vị đứng trên đỉnh kim tự tháp giống như Phó Hàn Tranh, sao có thể sẽ chấp nhận người phụ nữ của minh lén lút với người đàn ông khác sau lưng mình chứ?

Mộ Vi Lan làʍ t̠ìиɦ nhân của người khác, đến cả chút tự giác cũng không có, đáng đời Phó Hàn Tranh ruồng bỏ cô!

Đến buổi chiều, Thẩm Uyển Yêu đến văn phòng tổng thanh tra xin nghi, rồi xách túi đắc ý rời đi. Người của bộ phận thiết kế đều bàn tán sôi nổi. "Thẩm Uyển Yêu đây có phải là đến làm việc đầu, rõ ràng là đến để chơi, thật ngưỡng mộ cô ấy!" "Người ta là một nửa của người nhà họ Kỳ đấy, mẹ cô ấy bây giờ là vợ của chủ tịch tập đoàn Kỳ thi, đến Ả Hoa làm việc, đa phần là để chơi mà thôi!”...

Phó Hàn Tranh đang định đi họp, thì Từ Khôn đẩy cửa bước vào. "Boss, Thẩm Uyển Yêu đến rồi, nói muốn gặp anh."

Thẩm Uyển Yêu?

Phó Hàn Tranh chau mày, bữa tiệc lần đó, anh ép cô ta xuống hồ bơi, mà cô ta còn dám đến tìm anh sao? “Hừ, tôi không rảnh, đuổi cô ta đi đi”

Phó Hàn Tranh hôm nay tâm trạng cực kì tệ, vốn dĩ không có tâm trạng để ứng phó với Thẩm Uyển Yêu.

Từ Khôn chau mày chần chừ, nói: "Nhưng mà... Thẩm Uyển Yêu nói chính xác là, trong tay cô ta có chuyện Boss muốn biết, nếu như Boss không gặp cô ta, chắc chắn sẽ hối hận. Là chuyện liên quan đến... cô Mộ."

Phó Hàn Tranh càng cau mày chặt hơn, ánh mắt hiện lên vẻ hung dữ, "Cho cô ta vào."

Sau khi Thẩm Uyển Yêu bước vào văn phòng, nhìn về phía người đàn ông anh tuấn đang ngồi trên chiếc ghế to màu đen, ngay lập tức liền sững sờ vì bị thu hút.

Chẳng trách người đàn ông này tính tình kém như vậy, Bắc thành còn có nhiều phụ nữ theo đuổi bám víu lấy anh như thế, cô ta mấy lần trước đều không quan sát kĩ Phó Hàn Tranh, bây giờ nhìn, Phó Hàn Tranh còn phải khiến người ta kinh ngạc hơn là Kỳ Ngạn Lễ.

Vào lúc Thẩm Uyển Yêu sững sờ, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông vang lên, "Cô tốt nhất là nên có chuyện quan trọng!"

Phó Hàn Tranh tuy khí lạnh lùng đáng sợ, nhưng Uyển Yêu cô cũng không phải loại người ăn chay, cô ta bước tới nở nụ cười, “Tổng giám đốc Phó, tôi biết anh là người bận rộn trăm công nghin việc, tôi sẽ không làm lỡ thời gian của anh đầu, tôi đến, là để tặng cho anh một món

Thẩm Uyển Yêu từ trong chiếc túi Hermes bản giới hạn, lấy ra một chiếc bút ghi âm, đặt lên trên bàn làm việc, đẩy đến trước mặt Phó Hàn "Đây là cái gì?" "Tổng giám đốc Phó nghe xong sẽ biết."

Phó Hàn Tranh lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, ngón tay thon dài xuống nút phát của chiếc bút ghi âm, trong bút ghi truyền đến giọng nói đối thoại của hai người con gái.

Một giọng là của Thẩm Uyển Yêu, còn một giọng, là giọng nói anh không thế quen thuộc hơn nữa - Mộ Vi Lan. "Tối hôm qua cô và anh Ngạn lễ rốt cuộc đã làm gì ở trong biệt thự rồi!" "Cô nghĩ sao? Cô nam quả nữ ở chung một nhà, còn cần tôi phải kể tỉ mỉ với cô, toi hôm qua tôi và anh trai Ngạn Lễ của cô đã làm gì sao?"

Thẩm Uyển Yêu can chặt răng: "Mộ Vị Lan! Cô thật hèn hạ!” "Cũng như nhau thôi, Thẩm Uyển Yêu, cô trước kia chẳng phải cũng dùng thủ đoạn này để cướp đi Giản Triết sao?"

Sau khi Phó Hàn Tranh nghe xong nội dung trong chiếc bút ghi âm, khuôn mặt liền tối sầm lại, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Thẩm Uyển Yêu thậm chí còn cảm giác không khí của xung quanh như bị đóng băng!

Nhưng khi cô ta nhìn thấy ngón tay thon dài của Phó Hàn Tranh, ngón tay cầm chiếc bút ghi âm trở nên tái mét, đột nhiên bật cười.

Hừ, Mộ Vi Lan, lần này, Phó Hàn Tranh sẽ không ruồng bỏ có được sao? Thẩm Uyen Yêu quan sát tâm trạng của người đàn ông, có chút đắc ý nói: “Tổng giám đốc Phó, đoạn ghi âm tôi cung cấp, anh có hài lòng không?"

Con mắt của Phó Hàn Tranh trở nên nghiêm nghị, khi nhìn Thẩm Uyển Yêu, toàn thân toả ra hơi lạnh khiến người khác võ cùng sợ hãi, "Nếu như cô lừa tôi, thì có biết hậu quả sẽ là gì không?"

Thẩm Uyển Yêu ngay lập tức run rẩy, nhưng lại mạnh bạo nói: “Muốn điều tra là thật hay giả chẳng phải rất dễ sao? Tổng giám đốc Phó trực tiếp gọi người kỹ thuật đó đến kiểm tra một chút không phải sẽ biết ngay sao? Tôi lại không ngu ngốc đến nỗi lấy chuyện này ra để lừa tổng giám đốc Phó?” "Cút đi."

Thẩm Uyển Yêu đơ người ra, không phản ứng lại.

Giọng của Phó Hàn Tranh nâng lên cao, đột nhiên chửi măng một tiếng, "Cút ra ngoài!" Thẩm Uyển Yêu bị doạ cho hết hồn, người đàn ông này thật là khó chiều! Cô ta đã giúp anh lật tẩy một mặt thật của người phụ nữ hèn hạ Mộ Vi Lan kia! Vậy mà anh lại bảo cô ta cút đi như vậy!

Cút thì cút, gắt gỏng cái gì!

Thẩm Uyển Yêu ôm chặt túi xách, dưới ánh mắt u ám đáng sợ của Phó Hàn Tranh, hoảng loạn chay ra khỏi văn phòng.

Thẩm Uyển Yêu vừa rời đi, Phó Hàn Tranh liên cầm chiếc bút ghi âm trong tay ném mạnh lên tường, chiếc bút ghi âm lạch cạch một tiếng, rơi xuống đất, gãy làm đôi, mà trên tường, còn bị lõm xuống một cái hổ nhỏ.

Khi Từ Khôn bước vào, liền nhìn thấy đồ ở dưới đất, dè dặt mở miệng hỏi: “Boss, lời của người phụ nữ Thẩm Uyển Yêu kia, không đáng tìn."

Lời của Thẩm Uyển Yêu không đáng tin! Nhưng giọng nói thực sự của Mộ Vi Lan ở trong chiếc bút ghi âm còn không đáng tin sao?!

Anh cho cô sự tin tưởng tuyệt đối, nhưng người phụ nữ đó thì sao, hết lần này đến lần khác lời dụng sự tin tưởng của anh, để làm những gi! "Lấy đoạn ghi âm trong chiếc bút đó ra, bảo nhân viên kỹ thuật kiểm tra xem có phải là ghép vào hay không!" "Vâng, Boss."

Năm phút sau, Từ Khôn cầm tấm thẻ nhớ trong chiếc bút ghi âm đó đến.

Phó Hàn Tranh lạnh tiếng hói: "Có tra ra cái gì không?" Từ Khôn mím môi, sắc mặt cứng lại, "Boss, chắc là bên trong có hiểu lầm gì rồi, tôi tin cô Mộ cô ấy.."

Phó Hàn Tranh thắng thắn ngåt lời của anh, "Đoạn ghi âm này là thật, phải không?"

Từ Khôn đơ người ra, đành phải gật đầu, “Vâng, nhân viên kỹ thuật không tra ra được phần bị ghép, là... là thật." Phó Hàn Tranh cầm tấm thẻ nhớ đó, bóp chặt ngón tay lại, trực tiếp làm cho tấm thẻ nhớ đó vỡ vụn!