Tòa nhà Phó Thị, văn phòng tổng giám đốc.
Sau khi Phó Hàn Tranh cúp điện thoại, Từ Khôn tò mò hỏi: “Boss, để Tiểu Đường Đậu cho cô Mộ có đáng tin không? Ba năm nay, mặc dù bảo vệ thông tin của Tiểu Đường Đậu khá tốt, nhưng vẫn có không ít người muốn bắt cóc Tiểu Đường Đậu để đe dọa sếp...”
Sắc mặt người đàn ông ngồi trên ghế vô cùng bình tĩnh, những ngón tay thon dài đan vào nhau đặt trên mặt bàn, đôi mắt lóe lên một tia sáng: “Nhân cơ hội này để xem mục đích của cô ấy là gì, rốt cuộc là vì tiền, hay thực sự không biết gì."
Trong KFC, Tiểu Đường Đậu đã ăn no, phưỡn bụng ợ một cái.
Mộ Vi Lan lấy khăn giấy và lau miệng cho cô bé: “Ăn no rồi chứ? Vậy chúng ta đi thôi?"
Mộ Vi Lan đang chuẩn bị đứng dậy, chuông điện thoại reo lên, người gọi đến là Phó Hàn Tranh.
Cô nghe điện thoại, giọng nam bên đầu dây kia rõ ràng và trầm ấm, rất dễ nghe
“Hai người đang ở đâu?"
Mộ Vi Lan liếc nhìn xung quanh và nói: “Chúng tôi ở phía KFC bên cạnh khu trung tâm thương mại bách hóa."
Người đàn ông trả lời một cách thờ ơ: “Tôi lập tức qua đó."
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Vi Lan nói: “Đường Đậu, bố con sắp đến rồi, chúng ta ra ngoài đợi đi."
Nhìn thấy cô bé không nói một lời, đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn chằm chằm vào ly coca trước mặt cô, Mộ Vi Lan nhìn ly coca rồi mỉm cười: “Con còn muốn uống coca à?"
Vừa nãy trong combo của trẻ em có nước ép, nhưng có vẻ như cô bé muốn uống coca?
Hai bàn tay nhỏ của cô bé đặt lên bàn, chiếc cằm nhỏ đè lên cánh tay, chu mỏ và nói: “Bố không bao giờ cho Đường Đậu uống coca, con muốn uống thử. Tiểu Minh nói coca rất ngon."
Mộ Vi Lan cười ra tiếng, tại sao Phó Hàn Tranh cái này cũng không cho cô bé ăn, cái kia cũng không cho phép. Mặc dù những thứ đó không tốt cho sức khỏe của trẻ nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi ăn một miếng cũng không được chứ?
“Vậy con ngồi đây đợi cô, cô đi mua một ly khác cho con."
Mộ Vi Lan xếp hàng, thỉnh thoảng liếc nhìn cô bé, sợ cô bé bị kẻ buôn người bắt đi. Đợi đến khi mua được cốc coca trở lại, cô bé vui vẻ nhảy xuống ghế: “Mộ Mộ, cô đối với con thật là tốt quá đi!"
Mộ Vi Lan đưa cốc coca cho cô bé: “Nhưng mà không được uống nhiều đâu nhé. Con vừa mới ăn nó, uống nhiều quá sẽ không thoải mái."
“Vâng, con chỉ uống một ngụm."
Mộ Vi Lan đưa Tiểu Đường Đậu ra ngoài đứng một lúc, một chiếc Range Rover dừng trước mặt họ.
Cửa xe Range Rover mở ra, một phụ nữ trẻ mang túi Chanel đi xuống. Mộ Vi Lan ngẩng đầu lên nhìn, người phụ nữ đó không phải là ai khác mà chính là con gái của mẹ kế cô, Thẩm Uyển Yêu.
"Thật không gặp lại gặp cô ở đây. Trước đây nghe A Triết nói cô trở về rồi, tôi còn khá ngạc nhiên. Sao vậy, ở bên ngoài không sống được nữa nên lại trở về Bắc Thành à?"
Thẩm Uyển Yêu cố tình sờ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô: “A Triết đã cầu hôn tôi mấy ngày trước. Tôi và A Triết tháng sau sẽ cử hành hôn lễ."
Giản Triết xuống xe, ôm vai Thẩm Uyển Yêu và nói: “Vi Lan, hy vọng cô có thể đến tham gia hôn lễ của chúng tôi, dù sao cô cũng là chị của Uyển Yêu.”
Mộ Vi Lan lạnh lùng nói: “Cô ta họ Thẩm, tôi họ Mộ, sao tôi lại có quan hệ với cô ta được chứ? Hai người nếu không có chuyện gì khác nữa, thì tôi đi trước đây."
Mộ Vi Lan nằm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Đường Đậu, chuẩn bị bước đi, Thẩm Uyển Yêu rút ra một tấm thiệp mời từ trong chiếc túi Chanel và đưa cho cô, cười khẩy khoe khoang: "Tôi và A Triết đến trung tâm mua sắm để mua đồ kết hôn. Nếu đã gặp cô ở đây thì tôi cũng không cần phải đến tìm cô để đưa thiệp mời nữa. Chị gái, tôi hy vọng cô có thể đến dự hôn lễ của tôi và A Triết, xem tôi hạnh phúc như thế nào."
Mộ Vi Lan nhếch môi, nhận lấy tấm thiệp mời và xé nát nó, đôi mắt lạnh lùng nhìn đôi nam nữ cặn bạ, mỉm cười nói: “Em gái, lần này em kết hôn chị không đến tham dự nữa. Nhưng đợi lần sau em kết hôn, chị nhất định sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho em."
Sắc mặt Thẩm Uyển Yêu tối ngay tại chỗ, dậm chân và nói: “A Triết, cô ta đang nói cái quái gì vậy!"
Giản Triết xoa dịu Thẩm Uyển Yêu: “Đừng so đo với cô ta, cô ta bây giờ đâu có hạnh phúc như em."
Lúc này, Tiểu Đường Đậu đứng bên cạnh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đột nhiên mở lời: “Mẹ ơi, bố đã đến chưa?"
Mộ Vi Lan khẽ run rẩy: "....sắp đến rồi."
Cô bé không biết làm sao lại nũng nịu: “Mẹ ơi, ôm con."
Mộ Vi Lan sững sờ bởi cô bé, bất giác ngồi xổm xuống, ôm Tiểu Đường Đậu vào trong lòng.
Giản Triết và Thẩm Uyển Yêu đứng bên cạnh nhìn muốn lòi con mắt, Mộ Vi Lan đã kết hôn từ khi nào vậy? Còn có đứa con gái lớn như vậy nữa chứ?!
Giản Triết không nhịn được, chất vấn cô: “Mộ Vi Lan, cô kết hôn khi nào vậy?!"
Cô ôm Tiểu Đường Đậu và mỉm cười nói: “Tôi kết hôn khi nào có cần thiết phải nói cho anh biết không?"
Thẩm Uyển Yêu kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Chắc không phải cô đã cặp bồ khi còn hẹn hò với A Triết chứ? Nhìn tuổi của đứa bé cũng phải ba tuổi rồi. Mộ Vi Lan, cô thật
không biết xấu hổ!”
“Tôi không biết xấu hổ? Cô cướp bạn trai của tôi, còn cùng với người mẹ của cô cướp lấy hết nhà và tài sản của nhà hộ Mộ, còn khoe khoang thì có thể diện rồi sao?"
Thẩm Uyển Yêu nói không lại cô, giơ tay nắm lấy cánh tay cô, định ra tay. Tiểu Đường Đậu liếc nhìn, thấy chiếc Maybach màu đen quen thuộc, giơ tay chỉ và hét lên đầy phấn khích: “Bố đến rồi!"
Tiểu Đường Đậu hét lên, ánh mắt của ba người lớn đều nhìn về chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn đỗ bên lề đường.
Đôi mắt của Thẩm Uyển yêu nheo lại, chiếc Maybach này ít nhất cũng phải 18 tỷ, thậm chí còn hơn thế, Mộ Vi Lan đã kết hôn với một người giàu có từ khi nào thế?!
Nhưng mà, sợ rằng là một lão già tồi tệ chứ gì!
Thẩm Uyển Yêu ôm một tâm thế xem trò cười, nhưng khi cánh cửa xe của chiếc Maybach được mở ra, một đôi chân dài bước ra khỏi xe. Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu đen tinh xảo, chiếc quần âu đen với viền đen. Viền áo sơ mi được nhét vào giữa eo. Vai rộng mộng nở, dáng người cao ráo, khí chất cao quý mạnh mẽ. Đặc biệt là khuôn mặt lạnh lùng còn đẹp trai hơn cả diễn viên nam.
Đây đâu phải là một lão già, rõ ràng là một người đàn ông kim cương! Phó Hàn Tranh sải bước đôi chân dài về phía Mộ
Vi Lan và Tiểu Đường Đậu. Tiểu Đường Đậu chỉ vào Thẩm Uyển Yêu và Giản triết, bĩu môi chỉ trích: “Bố, có người bắt nạt Mộ Mộ!”
Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông khi nhìn sang Giản Triết và Thẩm Uyển Yêu còn lạnh lùng hơn.
"Phó, tổng giám đốc Phó?"
Giản Triết và Thẩm Uyển Yêu nhìn nhau, chồng của Mộ Vi Lan lại là Phó Hàn Tranh, tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị!
Thẩm Uyển Yêu chế giễu: “Mộ Vi Lan, cô lừa chúng tôi phải không? Tổng giám đốc Phó chưa hề kết hôn, có phải cô nằm mơ giữa ban ngày nhiều quá
rồi?"
Mộ Vi Lan nhìn hai con người xấu xa, thực sự muốn trả thù, nhưng sợ rằng Phó Hàn Tranh sẽ phủ nhận mối quan hệ của hai người. Khóe môi cô cong lên, một tay ôm Tiểu Đường Đậu, một tay chủ động khoác lấy cánh tay của Phó Hàn Tranh, khi nhìn Phó Hàn Tranh, đôi mắt long lanh mỉm cười xinh đẹp, lóe lên một tia sáng: "Chồng ơi, chúng ta về nhà đi, em thực sự không muốn tiếp chuyện hai người này."