Edit: Haru
Tống Lai Yên vòng tay qua lưng Mạc Nhiên.
Nằm dưới thân anh, được anh ôm trong ngực, cô nguyện ý giao toàn bộ bản thân cho anh.
Hai thân thể ngập tràn hơi thở thanh xuân quấn lấy nhau không kẽ hở.
"A... A..." Tiếng rêи ɾỉ yếu ớt vang lên trong phòng, giọng nói Tống Lai Yên run lên vì tìиɧ ɖu͙©, âm cuối cất cao nghe càng kiều diễm.
Mạc Nhiên thong thả ra vào thân thể của cô, có lẽ vì đã một khoảng thời gian không làm nên huyệt đạo càng có vẻ trơn trượt, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ào ạt ra nhiều hơn trước.
Tiếng nước "Bạch bạch" trong căn phòng yên tĩnh vang lên đặc biệt rõ ràng.
Cơ thể cô đã hoàn toàn trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất của người đàn bà dưới thân anh.
"A... Sâu quá..." Bên trong bị anh đâm sâu, mới có một thời gian không làm mà cảm giác vẫn vẹn nguyên như đêm đầu.
"Em đau không?" Mạc Nhiên quan tâm đến cảm thụ của cô, trước kia là thế và bây giờ vẫn vậy.
"Một chút cũng không." Cô ra sức lắc đầu ngay khi anh vừa dứt lời, như thể không muốn Mạc Nhiên hiểu lầm, nhìn có chút đáng yêu.
Cô ôm cổ anh, hôn xương quai xanh và khuôn ngực rắn chắc, trong miệng lẩm bẩm: "Anh hai..."
Cơn sốt vẫn chưa hết nên nhiệt độ cơ thể cô vẫn còn hơi nóng, làm cho âʍ đa͙σ biến thành một bãi nước ấm, lối đi chặt khít không ngừng truyền đến kɧoáı ©ảʍ làm anh không tài nào cự tuyệt được, hận không thể đè cô rồi hung hăng làm.
Lý trí đã bị bào mòn từ lúc nào.
Mạc Nhiên cố gắng duy trì tỉnh táo, chậm rãi rút khỏi thân thể ấm áp của cô. Ngay khi côn ŧᏂịŧ rút ra, một vệt nước dài trong suốt liền dính trên tấm drap giường trắng tinh.
"Để lúc khác đi Yên Hỏa." Anh cúi đầu, trìu mến hôn môi, hôn má cô: "Em còn bệnh, chịu không nổi đâu."
Cô ôm chặt anh, môi mơn trớn trên vòm ngực mướt mồ hôi của anh: "Không sao, em có thể."
Giọng nói khàn khàn của cô là độc dược trí mạng: "Anh, em muốn anh, em muốn..."
Từng tiếng "Em muốn" như muốn phá hủy lí trí anh.
Trong bóng tối, Mạc Nhiên nhắm mắt lại, ôm chặt cô, làm thân hình nhỏ xinh trắng nõn hoàn toàn rơi vào vòng khống chế của anh.
Bụng hai người dán sát, sóng ngầm tìиɧ ɖu͙© âm thầm gào thét.
Dươиɠ ѵậŧ thô to cương cứng vẫn chống ở chân cô, nhất quyết không vào.
Dù khó chịu vì chỉ làm một nửa nhưng anh vẫn dùng toàn bộ lí trí rút ra từ trong nộn huyệt.
Dường như Tống Lai Yên đã hiểu được một chút, nếu một người đàn ông nguyện ý vì bạn chịu đựng loại du͙© vọиɠ nguyên thủy thì anh ta nhất định vô cùng yêu bạn, ít nhất yêu bạn hơn cả bản thân anh ấy. Vì bảo vệ cô... đã trở thành bản năng của anh.
Mà thời điểm này, Tống Lai Yên chỉ có một ý nghĩ duy nhất, cô hy vọng anh có thể phóng thích chính mình, không cần phải khổ sở chịu đựng.
Nghĩ thế, cô dùng bàn tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ rồi cọ xát lên xuống, chờ đến khi tiếng thở dốc của Mạc Nhiên trở nên nặng nề, cô liền di chuyển đôi môi đến thân dưới của anh, mở ra, sau đó ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ.
Đèn phòng không bật nên Tống Lai Yên dần trở nên bình tĩnh hơn. Nương theo ánh sáng mỏng manh từ bên ngoài chiếu vào, cô nhìn côn ŧᏂịŧ bị mình liếʍ mυ'ŧ.
Cô tự nguyện khẩu giao, dùng chính môi lưỡi của bản thân đến cảm nhận hình dạng và nhiệt độ của anh. So với quá khứ, lần này cô luôn nuốt sâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt cũng bị cô nuốt vào, nhưng vì quá nhiều nên một dòng dịch trắng nhờn trào ra từ khóe môi.
Cô cố gắng phun ra nuốt vào, nhưng hình như cũng không sâu được lâu vì vốn dĩ cô không thành thạo chuyện này, thậm chí lực liếʍ mυ'ŧ cũng không được đều, không tránh khỏi có chút trúc trắc.
Có lẽ bị răng nhỏ của Tống Lai Yên cà đau nên Mạc Nhiên duỗi tay ra xoa xoa đầu cô, rồi kéo cô ra.
Cô thở phì phò, nghi hoặc hỏi anh: "Anh không thích sao?"
Anh cười nhưng do trong bóng tối nên cô không thấy rõ đó là nụ cười nào.
"Để anh tới." Anh ôm lấy eo Tống Lai Yên làm vị trí hai người đối diện nhau, sau đó hạ người xuống, động tác thong thả cẩn thận như đối đãi với món bảo vật.
Tống Lai Yên cúi đầu, không chớp mắt đánh giá Mạc Nhiên từ trên xuống dưới.
Vừa nãy bị anh tiến vào âʍ đa͙σ, dâʍ ŧᏂủy̠ còn lưu lại nên lối đi vẫn còn lầy lội, còn chưa bị môi lưỡi anh xâm nhập thì bên trong đã bắt đầu tuôn trào.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh hai tự mình khẩu giao, cô đã nhanh chóng động tình.
Anh ngậm lấy hoa hạch làm cả người cô run lên, ái dịch tuôn ra xối xả.
Rồi anh liếʍ mυ'ŧ nó bằng đầu lưỡi mềm mại ấm áp.
Kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt tiết ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠. Khi đầu lưỡi Mạc Nhiên tiến vào nộn huyệt, cô cảm thấy lối đi bên trong phun nước ào ào ra.
"A!" Bỗng nhiên cô nắm chặt khăn giường, không nhịn được mà thét chói tai.
Sau đó cơ thể dần an tĩnh lại, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc.
Mạc Nhiên đứng dậy tự cởi cúc áo của mình, ánh mắt anh trong bóng tối cực kì thâm thúy, dễ dàng làm người khác sinh ra ảo giác đó là thâm tình.
Thâm tình đến nỗi làm gương mặt Tống Lai Yên phải nóng lên.
"Anh..." Cô luôn gọi tên anh theo bản năng, giọng nói lưu luyến triền miên, biểu cảm mê ly.
Mạc Nhiên nâng mặt cô lên, cuồng loạn hôn cô.
Phối hợp với anh, cô cởi đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình ra, làm cho anh hôn cổ và xương quai xanh dễ dàng hơn. Ngay khi Mạc Nhiên ngậm lấy đầṳ ѵú, Tống Lai Yên liền khó chịu rêи ɾỉ.
Tay phải Mạc Nhiên từ bộ ngực căng tròn di chuyển xuống dưới, cảm nhận mỗi tấc da thịt ấm áp mượt mà của cô rồi cuối cùng dừng lại ở eo. Anh cực kì thích vòng eo cô, nhỏ nhắn dễ ôm nên dù cô mặc quần áo gì cũng đều đẹp, cởϊ qυầи áo ra thì càng đẹp hơn.
Anh yêu thích không buông mà vuốt ve, thỉnh thoảng còn bóp mạnh.
Dưới sự âu yếm của anh, tìиɧ ɖu͙© trong Tống Lai Yên trào dâng, cô không tự giác mà lắc lư vòng eo, cọ xát anh.
Hạ thể cô đã ướt đẫm, đã sẵn sàng nghênh đón một sự xâm nhập.
Anh xoa nắn môi âʍ ɦộ, ngón tay đẩy hai bên thịt hồng hào ra, sờ nhẹ khe hở mê người kia.
Mạc Nhiên còn chưa đi vào thì Tống Lai Yên đã động tình, hô hấp dồn dập hỗn loạn.
"Anh... Nhanh lên..." Cô chịu thua trước du͙© vọиɠ mãnh liệt: "Tiến vào..."
Mạc Nhiên tách hai chân cô ra, côn ŧᏂịŧ thô cứng để trước cửa huyệt nhỏ hẹp, trước tiên là qυყ đầυ, sau đó là phần thân, từng chút một nghiền nát vách tường non mềm bên trong, đâm đến chỗ sâu nhất.
Tống Lai Yên ngừng thở, chờ đến khi dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn lọt thỏm, cô mới bắt đầu thở đều lại, cảm nhận từng đợt tấn công sâu cạn của anh.
Trán hai người tì vào nhau, thỉnh thoảng hôn môi.
Động tác của Mạc Nhiên dần nhanh hơn, tiếng va chạm "Bạch bạch" cũng ngày càng rõ hơn.
Tống Lai Yên sa vào lưới tình, đê mê nhắm mắt lại. Cô thích cảm giác này, hưởng thụ cảm giác Mạc Nhiên mang đến cho cô.
Cô và anh ôm nhau, như hòa làm một.
Cả người Tống Lai Yên đều là mồ hôi, gương mặt ửng đỏ.
"Anh... Em rất thích anh..." Cảm xúc cô trào dâng cùng cơn sóng tình: "Anh dẫn em rời đi vĩnh viễn, được không..."
Cô bị tình triều nóng bỏng đánh sâu vào, đầu óc không còn tỉnh táo, vẫn cố chấp hỏi anh: "Tụi mình cùng nhau biến mất, được không anh..."
Đôi con ngươi lãnh đạm của Mạc Nhiên bị du͙© vọиɠ ăn mòn dần trở nên xâm lược làm người ta sợ hãi.
Anh thở dốc, nhìn thân dưới của Tống Lai Yên. Anh không trả lời, chỉ hôn cô.
Thời khắc cao trào, Tống Lai Yên ôm chầm Mạc Nhiên, đôi môi ướŧ áŧ mở ra, nhưng không có tiếng thét chói tai nào, chỉ có tiếng hít thở dồn dập. Khi Mạc Nhiên sắp bắn tinh, tất nhiên anh sẽ ra ngoài, nhưng Tống Lai Yên lại không chịu, mở hai chân ra quấn chặt lấy eo Mạc Nhiên, làm mạnh đến nỗi phần bên trong đùi co rút từng đợt.
Cô muốn anh chôn vùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong cơ thể cô.
Cô yêu anh, không màng tất cả, nguyện vì yêu mà điên loạn.
Mạc Nhiên vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô sang một bên, vuốt ve gương mặt nóng hổi của cô.
"Anh sẽ trách em ư?" Giọng nói cô run rẩy, dường như đang khóc nức nở: "Chỉ có như vậy... Em mới cảm nhận được sự tồn tại của anh."
Mạc Nhiên vẫn im lặng, in từng dấu hôn lên vầng trán trơn bóng của cô.
Hai người không ai lên tiếng nữa.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Nhiên đem thuốc tránh thai tới.
Cô nhìn chằm chằm, không duỗi tay nhận lấy.
Thấy vậy, anh đích thân đưa đến bên miệng cô, buộc cô phải uống thuốc, sau đó vẫn nhìn cô không nói tiếng nào.
Cô khao khát điều gì, anh biết rõ, nhưng điều đó quá hoang đường, thậm chí ngoài sức tưởng tượng.
Còn anh, anh phải chống đỡ dụ hoặc của cô như thế nào đây? Thật ra anh biết rõ bản thân mình là kẻ điên đang trong tình trạng nguy kịch, mà cô, bây giờ cũng đã bị anh đồng hóa. Chẳng lẽ, hai người thật sự chỉ còn cách cùng nhau xuống địa ngục thôi sao?
Mạc Nhiên cảm thấy trong lòng như có ngọn lửa đang cháy, thiêu đốt đến nỗi làm anh khát khô khó nhịn.
Ngay sau đó, cô và anh lại tiếp tục hôn môi, làm một lần nữa.
Mạc Nhiên mất khống chế, thọc vào rút ra nộn huyệt của cô, mạnh bạo tiến vào rồi lại rút ra, cuối cùng rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt đến chỗ sâu nhất bên trong cô.