Yên Hoả Dục Nhiên

Chương 28: Tham hoan (3)

Edit: Haru

"Yên Hỏa, hôm nay em kẹp chặt quá..."

Giọng suyễn khàn khàn gợi cảm dán lên vành tai mẫn cảm của cô.

Được anh âu yếm nên kɧoáı ©ảʍ giữa hai chân không ngừng gia tăng, thân thể mê người của cô rung động dữ dội, môi đỏ khẽ nhếch phát ra tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ.

Ở trong ngực anh, cô chỉ còn biết tước vũ khí đầu hàng, hơn nữa đa số thời gian cô căn bản không có khả năng cự tuyệt anh.

Trực giác nói cho cô đêm nay có gì đó không ổn, hiện giờ đáng lẽ ra cô nên ngoan ngoãn không làm xằng làm bậy, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh mà luân hãm trong tay anh.

Tìиɧ ɖu͙© quả thật làm con người ta phát nghiện. Một cô gái như Tống Lai Yên vốn dĩ sẽ vẫn mãi là một thiên sứ thánh khiết vĩnh viễn không màng đến khói lửa trần tục, nhưng cô hiện tại hoàn toàn đã không còn quan tâm đến nguy hiểm đang rình rập, cam tâm tình nguyện lén nếm thử trái cấm cùng anh.

"Em mở rộng ra một chút đi." Anh dùng lòng bàn tay tách hai bắp đùi cô ra, khẽ cắn vành tai đỏ hồng: "Anh muốn nhìn."

"Anh, nơi đó ngứa quá... Ưʍ..." Giọng mũi mềm nhũn bày tỏ sự khó chịu, tiếng khóc nức nở mê người như dụ dỗ anh lún vào hố sâu du͙© vọиɠ.

Đơn giản chỉ là thưởng thức hạ thể trơn mềm ấm áp, rồi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng phác họa nếp gấp mềm yếu, làm dâʍ ŧᏂủy̠ ướt dầm dề chảy xuôi xuống lòng bàn tay cũng đã đủ để anh trướng đến phát đau, anh buộc phải liều mạng khống chế ham muốn vùi sâu trong cơ thể cô. Nghĩ vậy, anh liền nắm lấy tay nhỏ của cô kéo xuống phía thân dưới làm cho cô phải vuốt ve côn ŧᏂịŧ cương cứng.

Côn ŧᏂịŧ của anh hai trên lý thuyết đã không còn xa lạ, nhưng khi chạm trực tiếp, cô vẫn không áp chế được cảm xúc sợ hãi khi tiếp xúc với trạng thái cương cứng của nó, vừa to vừa dài, khi nắm lấy cô còn cảm nhận rất rõ mạch máu nhảy lên thình thịch.

"Còn phải làm trong bao lâu nữa vậy anh? Em sợ quá..." Cô mở to đôi mắt ướt dầm dề hỏi anh, đã không thể phân rõ đây là hơi nước tràn vào hay là nước mắt do sợ hãi.

Vừa hôn cằm và cổ cô, anh vừa kéo phăng áo ngực cô đang mặc ra.

Dưới ánh đèn mông lung, hai luồng nhũ thịt no đủ bị hơi nước thấm vào, đầṳ ѵú đỏ hồng càng có vẻ trắng nõn, yếu ớt, run rẩy bại lô dưới ánh nhìn mãnh liệt của anh.

Từ mặt bên, anh nhẹ nhàng nắm lấy nhưng vẫn khó mà nắm trọn được vì ngực cô quá trơn mịn, giống như thỏ con đang chạy trốn. Vì thế, Mạc Nhiên mở hai bàn tay ra, tà ác bao trọn lấy hai chú thỏ trắng từ phía chính diện, nhũ thịt mềm mại lộ ra từ khe hở ngón tay anh, đầṳ ѵú tiếp xúc với lòng bàn tay nóng cháy của anh nên rất nhanh đã cương cứng.

Vυ' thiếu nữ đang trong thời kì phát dục nên cực kì co dãn. Mỗi khi xoa bóp đều có thể dễ dàng cảm nhận được hai khỏa no căng đó bắn ngược lại.

Tống Lai Yên mặt đỏ tai hồng không dám nhìn anh xoa hai ngực mình, đồng thời không tự giác được mà ưỡn ngực về phía trước làm anh lấy đi càng nhiều.

Mặt đối mặt hôn môi, cơ thể dính sát nhau an ủi bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của đối phương.

Cách lớp kính mờ, có thể lờ mờ nhìn thấy hai bóng hình một cao một thấp kề sát nhau, thân mật cùng nhau, giống hệt cả hai đã hòa làm một.

Cô leo lên bả vai của Mạc Nhiên, cơ thể bị anh đỉnh nhập nên không nhịn được mà đong đưa lên xuống.

Cô đã hoàn toàn nằm trọn trong tay anh, nửa người trên mảnh khảnh dễ dàng bị anh khống chế.

Lần đưa đẩy này anh tương đối thong thả, nhưng lực đạo vẫn dũng mãnh như cũ, mỗi lần vào đều cắm vào rất sâu làm tinh hoàn dán sát mông cô.

Tiếng thở dốc thô nặng của anh dường như đang cật lực nhẫn nại, cũng giống như đang phóng thích thứ gì đó. Cô không hề biết mức độ làʍ t̠ìиɦ này đối với anh chung quy vẫn là không đủ, cũng như cô không hề biết được một đêm này, Tô Bội Tình không chợp mắt được đang âm thầm đi lên lầu.

Việc Tống Lai Yên sợ hãi nhất đang diễn ra.

Đối với người tinh tế như Mạc Nhiên thì tàn thuốc nho nhỏ đó làm sao qua mắt được anh, đơn giản là chỉ vì chính anh đang muốn lưu lại manh mối mà thôi.

Không sai, mục đích của anh chính là muốn cho Tô Bội Tình nhìn thấy.

Đây là sự cực đoan khắc sâu trong xương cốt anh, người Mạc gia trời sinh kiêu căng, so với nhẫn nại không bằng hành động cho thống khoái một lần, xem ai ác hơn ai. Trong tay Mạc Nhiên có lợi thế, hơn nữa anh cho rằng đối phó với Tô Bội Tình bấy nhiêu cũng đã đủ rồi.

Sau khi phát hiện ra sự thật, ba bốn tiếng sau đó thật sự là một khoảng thời gian gian nan đối với Tô Bội Tình, nó mang đến cho bà đủ cung bậc cảm xúc, đầu tiên bà vô cùng tức giận, nhưng vừa nghĩ đến lần tranh chấp trước đó đã mang đến thương tổn lớn cho con gái, bà liền liều mạng khắc chế cơn thịnh nộ đang chực trào sôi. Tiếp đến, bà nghĩ đến rất nhiều khả năng. Có lẽ Tống Lai Yên bị một người bạn xấu rủ rê hút thuốc chẳng hạn? Hay biết đâu Lý Ngạn Vĩ đi lên hút thuốc xong rồi lười ném vào thùng rác? Có lẽ... Bà quả thực bị bức điên tới nơi rồi!

Là Mạc Nhiên, nhất định là nó! Trong đầu vang lên giọng nói. Có điều khả năng này cũng quá đáng sợ rồi. Thời điểm muốn hùng hổ đi vạch trần, Tô Bội Tình lại bắt đầu cảm thấy khϊếp sợ.

Nếu con gái bảo bối của bà bị Mạc Nhiên làm bẩn thì suốt đời này, bà thề không bao giờ đội trời chung với Mạc gia!

Khi phẫn nộ và kinh hoàng đạt đến một trình độ nhất định, cộng thêm việc mọi chuyện cứ mơ mơ hồ hồ, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để bà sợ đến phát run.

Đèn lầu 3 đã tắt, mới đầu cũng không nghe được bất kì âm thanh nào, cho đến khi bà đi đến gần hơn thì nghe được cún con ngủ ở một góc đang phát ra tiếng ngáy khò khò, mà đối diện là cửa phòng ngủ, bà quan sát chặt chẽ nhưng dường như cũng không có gì bất thường.

Bà nắm lấy nắm cửa lạnh lẽo, bà phát hiện bản thân đang run rẩy.

"Kẽo kẹt!", cửa bị mở ra, ánh trăng mờ ảo chiếu vào trong nhà, mơ hồ thấy được một bóng người đắp chăn trên giường, hẳn là Tống Lai Yên đang ngoan ngoãn nằm trong đó.

Khoảnh khắc đó Tô Bội Tình tưởng như đã thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng đang dần yên ổn trở lại thì bỗng nhiên bà nghe được tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, dịu dàng như nước, giống như mèo con đang kêu to trong đêm.

"A...A... Trướng quá!"

Vừa lên thiên đàng, ngay sau đó bà như bị đẩy vào hầm băng, có sự lạnh lẽo đáng sợ đang nhảy vọt từ lòng bàn chân bà.

Bà cố gắng chống đỡ bàn chân đã cứng đờ đi từng bước gian nan đến nhà tắm, mỗi khi đến gần thì âm thanh đó càng rõ hơn, rõ đến nỗi làm đau màng nhĩ của bà.

.

Hành lang u ám, nguồn sáng duy nhất là hình ảnh lập lòe bên trong lớp kính mờ.

Cảnh tượng anh em lén nếm thử trái cấm thật hương diễm làm sao, hai thân thể đang trong độ tuổi thanh xuân phơi phới dán chặt vào nhau. Không cần nhìn rõ nữa, bà đã phát điên tới nơi rồi!

Tô Bội Tình cảm thấy có một mùi tanh đang trào lên từ cổ họng, bà biết đó là gì nên liền cắn chặt răng nuốt nó trở về, hai bàn tay bấu chặt đến độ toàn bộ gân xanh đều nổi lên.

"Anh... Đừng, đừng niết chỗ đó..." Cơn kí©ɧ ŧìиɧ đã trôi qua, cơ thể Tống Lai Yên đã sớm tê dại, giờ phút này lại bị Mạc Nhiên xoa âm đế, kɧoáı ©ảʍ như hàng tá cơn sóng triều nhấn chìm cô, chỉ cần anh nhẹ nhàng vân vê, cô sẽ bật ra tiếng kêu suyễn dịu dàng ngọt ngào: "A... A... Đừng mà..."

Tất cả đều nằm trong tầm khống chế của Mạc Nhiên. Cô bị tìиɧ ɖu͙© bao phủ nên tầm nhìn bị bịt kín bởi một tầng hơi nước, cho nên cô không thấy rõ được xung quanh. Về phía Mạc Nhiên, thỉnh thoảng anh lơ đãng mà hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn về phía ngoài cửa.

Chợt đôi tay anh nhấc bổng mông cô lên làm nửa người dưới của cô treo trên không trung.

Anh rút côn ŧᏂịŧ ra một chút, ngay sau đó đột ngột cắm sâu vào.

"Nhóp nhép", là tiếng nước từ nộn huyệt ham ăn của cô phát ra.

"A...Haaa... Ư...."

Nếu không tận mắt nhìn thấy, dù thế nào Tô Bội Tình cũng không tin tiếng kêu tràn đầy mị ý kia lại đến từ một thiếu nữ chỉ mưới mười lăm tuổi, mà thiếu nữ đó còn là đứa con gái bà đứt ruột sinh ra! Từng tiếng từng tiếng phát ra đều mang theo âm rung pha lẫn tiếng khóc nức nở, nhưng rõ ràng đó là do kɧoáı ©ảʍ và vui thích mang đến, không hề bao hàm thống khổ và bị ép buộc.

Rõ ràng là cô tự mình sa vào!

Bi thương và khổ sở như cuồng phong kéo tới, nháy mắt thay thế cơn giận dữ trong lòng bà.

Bà cảm thấy trời đất quay cuồng, cơ thể cũng đứng không vững, đôi bàn tay run lẩy bẩy miễn cưỡng chống đỡ bức tường mới không ngất xỉu.

Ánh mắt rơi trên mặt đất, tầm nhìn chỉ còn lại một màu đen u ám, giờ đây bà như bị nhấn chìm trong nước, hít thở không thông.

"Hà...hà..." Bà khó khăn hít từng ngụm không khí, mọi giác quan gần như tê liệt, nhưng tiếng rên rĩ kiều mị kia vẫn cứ vô tư truyền đến tai bà, quả thật chẳng khác nào đang đòi mạng, như một thanh đao khoét đi một miếng thịt trên trái tim bà.

Bà nếm được vị rỉ sắt trong miệng, đầu lưỡi bị hàm răng cắn nát. Bà gần như hốt hoảng mà rời đi nơi này, bước chân còn vướng ngã một bồn hoa, nhưng tiếng vang đinh tai nhức óc này vẫn không thể vớt bà ra từ cảm giác chết đuối hít thở không thông.

Cần phải rời đi, tránh xa nơi này.

Tiếng "Loảng choảng" kia đã thành công dọa sợ Tống Lai Yên, du͙© vọиɠ sắp đạt tới đỉnh điểm phút chốc đều tan thành mây khói.

"Sao lại thế này?" Cô hoảng sợ trừng lớn đôi mắt.

Ngược lại Mạc Nhiên vẫn có vẻ trấn định, thong thả rút ra từ trong cơ thể cô.

"Anh đi ra ngoài nhìn xem sao."

Anh gỡ áo mưa đặc sệt xuống, giây lát đã mặc quần áo xong.

Tống Lai Yên run bần bật, bưng kín miệng.

Tiếng vang vừa rồi rất lớn, rõ ràng là có người đã tới đây, hơn nữa e là đυ.ng ngã thứ gì đó.

Chẳng lẽ... Bị phát hiện rồi sao?

Thật đáng sợ.

Nhưng một lát sau Mạc Nhiên đã trở về, duỗi tay ôm cô vào trong ngực.

"Đừng sợ, là Lông Tròn đυ.ng phải bồn hoa mà thôi."

Cô không tin, run giọng hỏi: "Thật... Thật vậy sao anh? Không phải có người đi lên ư?"

"Giờ này ai đi lên được chứ. Là Lông Tròn tỉnh ngủ đang làm ầm ĩ mà thôi."

Giọng điệu Mạc Nhiên cực kì chắc chắn, nhưng trong lòng cô vẫn không an ổn, vừa rồi khẩn trương đến nỗi dạ dày cũng xoắn đau.

Cô bắt lấy góc áo anh, bị anh ôm ra ngoài.

"Em xem." Giọng nói Mạc Nhiên vững vàng, thậm chí mang theo cảm giác vi diệu nào đó, cô căn bản không phát hiện ra cảm giác sung sướиɠ ẩn giấu trong đó.

Hành lang nối liền bồn tắm có một chậu cây trầu đã bị dập nát, mà Lông Tròn thì đang vòng tới vòng lui, lông tóc tuyết trắng dính đất.