Edit: Haru (oHaruka)
Sau khi về nhà, Tống Lai Yên vẫn luôn thất thần, thầm oán trách chính mình quá mức thận trọng. Ba mẹ đến giờ còn chưa về, đáng lẽ ra cô còn có thể ở cùng Mạc Nhiên thêm chút nữa, nói không chừng việc làm thêm một lần nữa là hoàn toàn khả thi.
Khi tắm, cô tách tiểu huyệt ra, bên trong vẫn còn dính nhớp, cửa huyệt cũng có chút tê mỏi, nhưng hiện tại nơi đó đã khô ráo trở lại, miệng huyệt cũng khép lại, giống như chưa từng bị xâm nhập. Trước đó khi ra ngoài đường, cảm giác ngại ngùng vẫn luôn đeo bám cô, nhưng hiện tại xem ra cảm xúc đã cân bằng trở lại.
"Cậu và Mạc Nhiên đã... Làm chuyện đó rồi hả?" Phương Tiêu Tiêu hỏi.
Tống Lai Yên chớp chớp mắt, không nói chuyện.
"Thật ra mình đã muốn hỏi cậu từ lâu, ở nhà vệ sinh ngày đó... Có phải hai người bên trong là cậu và Mạc Nhiên không?"
"Nếu mình nói mình đã làʍ t̠ìиɦ cùng anh ấy thì cậu có nghĩ mình là một đứa con gái hư đốn không?" Ánh mắt Tống Lai Yên sáng rỡ, y hệt như chó con đang nằm trong ngực cô lúc này.
"Hai chuyện này có liên quan sao?" Phương Tiêu Tiêu nghiêng đầu: "Còn con chó này, sao cậu còn chưa trả lại cho Mạc Nhiên? Anh ấy không cần hả?"
"Anh ấy đưa lại cho mình nên mình muốn chăm sóc nó thật tốt."
Khoảnh khắc đó Phương Tiêu Tiêu bắt giữ được biến hóa rất nhỏ trên mặt Tống Lai Yên. Lúc ấy khóe miệng cô vô thức vểnh lên, con ngươi vì nhiễm đậm ý cười nên cực kì ôn nhu. Đây ắt hẳn là phản ứng điển hình khi nhắc tới người mình thích.
Trong lòng Phương Tiêu Tiêu đã hiểu tường tận mọi việc. Vì thế cô nàng bắt đầu cảm thán: "Đến khi nào mình mới nắm thóp được Chung Hành đây? So với Mạc Nhiên thì cậu ấy chất phác đến tội nghiệp. Yên Hỏa, mình nói cậu cái này nhé, cái này gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong... Nhìn qua thì giống ánh mắt trời chói lóa nhưng thực tế lại phũ phàng, hóa ra cậu ấy chỉ là một kẻ ngốc."
Tống Lai Yên không biết tại sao Mạc Nhiên lại đến vào lúc này, chỉ biết một điều là hiệu suất làm việc của anh cao kinh người. Giờ ăn cơm giữa trưa, Lý Ngạn Vĩ vừa nói thời gian gần đây Mạc Chỉ Lan lại ra nước ngoài, dự định gửi Mạc Nhiên đến đây ở. Ngay khi nghe được dượng nói, động tác gắp đồ ăn của Tống Lai Yên hơi ngưng lại, theo bản năng quay sang trao đổi ánh mắt với Phương Tiêu Tiêu.
Tô Bội Tình bất mãn "Xí" một tiếng: "Nếu Mạc Nhiên không yêu cầu chuyện này thì ông cũng đừng chủ động nói ra có được không hả?"
"Mạc Nhiên là con trai ruột của tôi nên khi nó đến đây ở thì không phải chúng ta nên đối xử bình đẳng hay sao?"
"Mạc gia bên kia chẳng qua chỉ là đang lợi dụng ông để sinh ra người thừa kế, vậy mà ông còn xung phong gánh lấy trách nhiệm làm ba à?"
"Tôi thiệt tình không hiểu, thằng nhóc chỉ là một học sinh lớp 11 mà thôi, nó đắc tội với bà ở đâu? Sao bà lại không thích nó cơ chứ?"
"Tôi không nói là được chứ gì! Ông muốn cho nó vô đây ở thì tùy ông."
Không khí chuyển biến quá bất ngờ nên Tống Lai Yên không tiện xen vào nói. Thấy thế, Phương Tiêu Tiêu liền nhanh nhảu đứng ra giảng hòa: "Dì ơi, thật ra con thấy có anh trai cũng là chuyện tốt mà, không phải Lai Yên vẫn luôn muốn có bạn sao ạ?"
Mạc Nhiên muốn tới thì tới muốn đi thì đi, một mặt anh là con trai bảo bối của Lý Ngạn Vĩ, nhưng một mặt khác, một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, đồng thời cũng chính là nguyên nhân căn bản khiến hai vợ chồng Tô Bội Tình thường xuyên cãi nhau, đó là... căn biệt thự này nằm dưới danh nghĩa của Mạc Nhiên. Bà luôn hối thúc chồng mình xử lí chuyện này nhưng đến nay vẫn không có tiến triển. Cho nên Mạc Nhiên đối với bà là một mối uy hϊếp.
Xe dừng trong khuôn viên, hành lí lớn bé đều được dọn lên lầu, ngay cả dương cầm cũng mang tới, xem ra Mạc Nhiên tính toán ở đây lâu dài.
Tống Lai Yên vô cùng hạnh phúc, dù rất muốn nhào lên ôm anh nhưng cô vẫn cố nhịn xuống, ra vẻ bình tĩnh theo chân mọi người dọn dẹp sắp xếp. Tài xế cười tủm tỉm, lịch sự lấy lại chồng hành lí trên tay cô: "Cô chủ không cần làm những việc lặt vặt này đâu, ở đây đã có tôi rồi." Nhưng cô vẫn nhất quyết cầm lên một món đồ rồi "Lộc cộc" đi lên trên lầu.
"Nè nè nè!" Tô Bội Tình kêu hẳn ba tiếng: "Thứ con đang cầm không phải của Mạc Nhiên đâu, đó là đồ trong vườn hoa đó."
Tống Lai Yên vội chạy ngược xuống lầu, Lông Tròn ham vui nên cũng chạy theo cô chủ. Mọi người từ trong ra ngoài đều đi đi lại lại không ngừng, việc dọn phòng cũng trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Trong phòng ngủ ở lầu 4, Mạc Nhiên đang mặc trên mình một bộ đồ thường ngày thoải mái. Vì vén tay áo lên để sắp xếp lại đồ vật nên cánh tay săn chắc vô tình lộ ra.
Tóc mái rơi lòa xòa trước trán. Vẻ ngoài sắc bén ban đầu bị ánh chiều tà của buổi hoàng hôn dung hòa, mạ lên một màu vàng kim nên giờ phút này anh có vẻ ấm áp hơn mọi ngày, giống hệt như thiên sứ trong Kinh Thánh. Rõ ràng khi xưa, hễ nhắc tới anh thì đó là một điều gì đó vô cùng xa xôi, nhưng hiện tại thiên sứ ấy đang ở ngay cạnh cô, chỉ cần giơ tay ra là có thể với tới. Tống Lai Yên hoàn toàn không ý thức được bản thân đang si ngốc, nhìn say sưa đã được một lúc lâu.
Anh nghiêng người, ánh mắt dừng trên người cô.
Cô bước nhẹ nhàng đến bên anh, trong tay cầm một chậu cây xanh: "Nè, em cho anh cây này để không khí trong phòng trong lành hơn."
Anh đang chuẩn bị nhận lấy thì cô bé tinh ranh này đột nhiên nhón mũi chân, nghiêng mình về phía trước.
Môi cô cọ nhẹ như lông chim, sau đó nhanh chóng rút về, rồi hồi hộp thám thính phía cầu thang xem có ai hay không.
"Đêm nay anh phụ đạo cho em nha." Thấy không có ai, lá gan của cô cũng lớn hơn, duỗi tay bắt lấy đầu ngón tay anh.
"Được, nhưng anh muốn thu phí."
"Ồ, ý anh là phí gì?" Cô tò mò hỏi: "E hèm, em ra giá 500 nhân dân tệ cho một buổi dạy kèm được không?"
Anh không nhanh không chậm hỏi lại: "Anh bao em một giờ một ngàn được không nào? Em chỉ cần ngồi trên người anh thôi."
Dáng ngồi trong miệng anh khiến cô liên tưởng đến những chuyện cấm trẻ em dưới 18, váy dài đồng phục có thể gãi đúng chỗ ngứa, che khuất nơi giao hợp của hai người. Cô theo bản năng cắn nhẹ môi dưới.
Anh giơ tay, lòng bàn tay cọ nhẹ qua môi cô. Cô không cam lòng yếu thế nên trở mặt ngậm lấy ngón tay của Mạc Nhiên. Đầu lưỡi ướt linh hoạt cuốn lấy và mυ'ŧ đầu ngón tay anh. Trong khi làm hành động sắc tình này, đôi mắt thanh thuần động lòng người của cô lại vô tội mà nhìn anh.
"Gâu gâu... Gâu gâu..." Ngoài cửa, Lông Tròn đột ngột sủa to, tiếng động này không khác nào là hồi chuông cảnh báo hai người đang có người đang đi lên đây.
Tống Lai Yên ôm lấy chó con chạy thục mạng xuống cầu thang. Trên cổ Lông Tròn có đeo lục lạc kêu đinh đang, kết hợp cùng tiếng cười khúc khích của cô vẽ nên một bức tranh đầy sức sống. Mỗi khi nhìn thấy cảnh này, Tô Bội Tình đều phải trách cứ một câu: "Con đi chậm một chút, nếu không trượt tay quăng ngã Lông Tròn bây giờ đó."
Qua một lúc sau, trán Tống Lai Yên đầm đìa mồ hôi. Thấy vậy, Mạc Nhiên liền tốt bụng chuyền khăn giấy cho cô. Cô tự nhiên tiếp nhận rồi cảm ơn anh. Hình ảnh hài hòa giữa hai anh em khiến Lý Ngạn Vĩ cảm thấy ấm áp, rồi ông lạc quan nghĩ không chừng con gái mình còn có thể cải thiện tính cách u ám của Mạc Nhiên. Nhưng đáng tiếc là vừa đến buổi tối, việc mà ông và Tô Bội Tình nhìn không thấu đang bí mật diễn ra.
Tống Lai Yên lật sách đến trang đánh dấu, hỏi bằng giọng ngọt ngào: "Anh ơi, đề này giải như thế nào vậy?" Đây nghiễm nhiên là bộ dáng của một học sinh chăm ngoan hiếu học.
Anh đập đập tay lên ghế bên cạnh, cô hiểu ý, sau đó ngoan ngoãn cởi giày đi đến nơi được chỉ định.
Cô ngồi kế bên anh, vừa tắm xong nên mùi thơm cơ thể thoang thoảng trong không khí.
Tiếng lật sách nghe "Phần phật", cô chỉ cho anh xem: "Bài này nè anh."
Ánh mắt anh dời xuống, nhưng hiển nhiên không phải dừng trên những trang vở nhạt nhẽo, mà là phía dưới cổ áo của cô. Hai vυ' của thiếu nữ không có áo ngực che đậy nên thỉnh thoảng vì động tác của chủ nhân mà lộ ra một mảng trắng nõn mượt mà.
Một tay anh vòng qua từ sườn eo, rồi đẩy cô vào trong ngực khiến hô hấp ấm nóng của cô phất nhẹ lên môi anh.
Đột nhiên, vυ' trái bị anh bất chợt nắm lấy, Tống Lai Yên chỉ kịp kêu lên một tiếng ngắn ngủi "A!". Tiếp đến, cúi đầu xuống thì cô thấy váy ngủ bên dưới, một bên thỏ trắng vì nằm trọn trong nắm tay của anh mà hiện ra hình dạng mê người, đầṳ ѵú kề sát vải dệt, lộ ra màu hồng ái muội.
Cô đặt tay lên cổ tay anh, nhỏ giọng lên án: "Lời hứa nghiêm túc dạy em của anh bay đi đâu mất rồi?"
"Em thật sự muốn học à ?"
Tống Lai Yên ngây thơ cho rằng chỉ cần nói vậy anh sẽ buông tha, kết quả ngay sau đó, đầṳ ѵú của chính mình lại bị đầu ngón tay anh vân vê, xoa nắn.
"Ưm, anh..." Cô vội vàng giữ chặt anh: "Đừng mà..."
Anh cúi đầu chuẩn xác phủ lấy môi cô. Vì quá nhanh nên cô không kịp tránh đi, cánh môi hệt như thạch trái cây bị anh ngậm trong miệng.
Nụ hôn này cũng không kịch liệt, càng giống như khúc nhạc dạo tình yêu lưu luyến triền miên hơn. Hẳn anh đã dự liệu trước, kiên nhẫn từng bước dụ cô vào tròng, từng bước nuốt vào đôi môi ngọt ngào của cô. Và không ngoài dự tính, cô đã bắt đầu không tự giác trao đổi nước bọt, theo hướng dẫn của người thầy là anh, đầu lưỡi khiêu vũ theo biên độ nhỏ, đôi tay thì nắm chặt vạt áo trước ngực anh.
Khi Mạc Nhiên buông cô ra, đôi môi no đủ của cô còn nhẹ nhàng run rẩy.
Ở cùng người trong lòng, giả sử không hôn môi thì trước sau gì cô cũng không ức chế được cảm giác muốn kề cận.
"Anh vừa mới dạy em đó, tất cả em đã nhớ kĩ chưa?"
Cô mặt đỏ tai hồng lắc đầu nguầy nguậy: "Mới không phải là cái này..."
Du͙© vọиɠ của anh, trước nay đều không biểu hiện ở việc động tác có bao nhiêu gấp gáp, mà thước đo biểu hiện ở chỗ lực đạo giam cầm cô, sẽ càng ngày càng mạnh mẽ khiến cô không phản kháng được, và cuối cùng giơ tay chịu trói. Giống như thời khắc này, một mặt anh hôn cô, mặt khác anh lại ôm sát eo cô, tư thế này thì ngay cả khi cô cựa quậy nhẹ cũng không có cách nào thoát khỏi gông cùm xiềng xích mà anh đã giăng sẵn.
Anh dùng lực lớn trực tiếp ôm cô đặt lên đùi mình.
"A... Không..." Cô rêи ɾỉ, giọng nói như cũ vẫn luôn tinh tế, âm cuối ngân vang thánh thót, càng giống như không chịu nổi tìиɧ ɖu͙© dày vò.
Nụ hôn anh vụn vặt rơi xuống cổ cô, xương quai xanh, bàn tay bên dưới làn váy cũng phối hợp tiến quân lên phía trên.
Hai bắp đùi trắng nõn khép lại, kẹp ra một bóng ma tam giác.
Qυầи ɭóŧ nhỏ màu lam nhạt, gắt gao bao lấy nơi mềm yếu của cô.
Tay anh cực kì tinh xảo, thon dài thẳng tắp, nhìn không ra hình dạng khớp xương.
Năm ngón tay ưu nhã dùng để đánh đàn, giờ đây lại đang ở trên đùi cô mà du tẩu, sắc tình vuốt ve.
Tay trái của anh hầu như chưa từng rời đi vυ' cô, hoặc là bao lấy, hoặc là nắm, nhũ hoa bị anh tùy ý xoa nắn thành muôn vàn hình dáng.
Không lâu trước đây, cô vừa bị anh phá thân, nhưng giờ âʍ đa͙σ vẫn như xử nữ, vẫn chật hẹp, bên trong còn có dâʍ ŧᏂủy̠ róc rách chảy ra. Loại cảm giác khô nóng này khiến cô khép hai chân lại, nhưng bắp đùi lại vô ý thức cọ xát với nhau.
Anh chen tay vào giữa hai chân cô, hoa huyệt phấn nộn bị tách ra nên bại lộ trong không khí.
"Anh" Cô run run gọi anh, trong ánh mắt như có nước tràn ra: "Em còn sợ..."
Tô Bội Tình và Lý Ngạn Vĩ đều đang rửa xe dưới nhà. Mà lầu 4 nơi cô và anh đang đứng lại đang mở cửa sổ, nên bên dưới hoàn toàn có thể nghe được động tĩnh trên này.
"Em đã đáp ứng anh, chỉ cần anh về là mỗi đêm đều có thể ngủ với em rồi mà. Em quên rồi sao, Lai Yên?"
Mỗi đêm, lượng từ này quả thật quá khủng khϊếp rồi.
Cô trơ mắt nhìn qυầи ɭóŧ bị anh cởi ra, cởi đến giữa đùi thì qυầи ɭóŧ đã trở thành một mảnh vải nhỏ xoắn lại vào nhau.
Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của thiếu nữ đa phần không có lông, qυầи ɭóŧ cởi ra nên nguyên hình đều lõα ɭồ trong tầm mắt anh, môi âʍ ɦộ mập mạp có màu hồng thanh thuần nhưng cũng đồng thời cực kì da^ʍ mị.
Chỉ cần anh đẩy ra lớp thịt hồng nhạt này thì bên trong chính là du͙© vọиɠ đỏ thẫm.
Thì ra nơi riêng tư của bản thân chính là bộ dáng này, thoạt nhìn khá non nớt, khi làʍ t̠ìиɦ thì cảm giác phạm tội càng thêm tăng lên. Cô không dám nhìn nhiều, hoảng loạn dời tầm mắt sang chỗ khác, chỉ để lại cho anh một bên sườn mặt. Anh triền miên hôn cô. Cùng lúc đó, một tay vòng qua eo, chụp lấy vυ' cô, một tay khác thì ở dưới thân đẩy ra hai hoa môi dính nhớp đang khép lại.
"Ư..." Tiếng rêи ɾỉ của cô bắt đầu cất cao lên: A... Ha....a..." nhưng vẫn rất dịu dàng, tiếng thở đứt quãng hỗn loạn sốt ruột đối với anh không thể nghi ngờ là liều thuốc thôi tình trí mạng.
"Làm gì có anh trai nào mà.... Mỗi đêm về nhà.... Để ngủ với em gái cơ chứ?"
Anh trầm giọng đáp: "Làm gì có em gái nào từ lúc đầu đã câu dẫn anh trai đâu nào?"
Ngón tay cắm thẳng vào khe hở giữa hoa huyệt, anh tà ác cào mạnh một cái lên mị thịt ướt nhẹp yếu ớt bên trong khiến cô "A" lên một tiếng, bắp đùi theo đó cũng mở rộng ra hơn một chút, mật môi đỏ thẫm và ngón tay với màu sắc bất đồng đang thọc vào rút ra, vỗ về chơi đùa.
Đầṳ ѵú co rúm lại, ở vải dệt mỏng tang, điểm hồng càng lộ ra rõ hơn. Cô đã không phân rõ đây là tác phẩm của anh, hay là do hạ thể bị kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa.
Dâʍ ŧᏂủy̠ từ nơi riêng tư biến thành sợi mỏng, dính ở cửa huyệt đang mấp máy.
Tiểu huyệt bị một ngón tay anh cắm vào, dường như chịu không nổi nên cô khó chịu vặn eo: "Ô... Ưʍ..." Thiếu nữ với chiếc váy nửa hở nửa kín tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, dường như nằm trọn trong lòng ngực anh. Cô kề sát ngực anh, hơi thở ướt nóng phun nhẹ lên xương quai xanh.
Dâʍ ŧᏂủy̠ nhuộm đầy ngón tay anh, nhờ cổ nước nhờn đó mà động tác cũng trơn tru hơn, dễ dàng đâm sâu vào địa phương phía trong.
Thần kinh căng chặt và run rẩy yếu ớt của cô khiến du͙© vọиɠ bên trong anh bừng bừng phấn chấn. Ngay sau đó, Mạc Nhiên cho ngón tay vào sâu hơn, và cuối cùng nguyên ngón đã hoàn toàn xâm nhập vào cửa huyệt chặt hẹp.
Cô "A" một tiếng, thân mình run lên, một dòng nước theo sau đó cũng phun ra, xối ướt ngón tay đang vùi sâu trong cơ thể. Nhưng lượng nước tương đối nhiều nên có một số ít chảy xuôi xuống làm ướt hết toàn bộ lòng bàn tay anh.
Nhờ phúc của cô nên lối đi cũng đã đủ trơn ẩm, vì thế nên hạ thân trướng đau của anh rốt cuộc cũng được giải thoát.
Đối với thể chất mẫn cảm của mình, Tống Lai Yên cũng mờ mịt, cô vẫn còn mông lung thứ nước phun ra vừa rồi là gì? Nướ© ŧıểυ chăng? Không đợi cô hỏi ra nghi vấn, Mạc Nhiên đã nhanh tay đặt cô ngồi lên bàn sách.
Vì mông xê dịch nên nước chảy ra từ hoa huyệt lưu lại một vũng lớn trên mặt bàn sẫm màu.
Anh áp người về phía trước làm chân tay cô luống cuống, chỉ biết ôm chặt cổ anh: "Anh làm nhẹ nhàng thôi nhé..."
Côn ŧᏂịŧ cương cứng đặt trước cửa huyệt. Môi âʍ ɦộ đang có dâʍ ŧᏂủy̠ ẩm ướt cuồn cuộn phun ra bao lấy qυყ đầυ cực lớn, như đang chủ động mời anh tiến vào.
Anh ôm vòng eo mảnh khảnh của cô và thỏ thẻ: "Em nhớ thả lỏng."
Cô chưa kịp đáp lại thì bỗng côn ŧᏂịŧ đã dứt khoát, lưu loát thọc vào. Tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng vừa thốt ra vì hành động bất ngờ của anh đã đổi lại thành một tiếng kêu bất lực "Anh!"
Rốt cuộc cũng do cô quá thích Mạc Nhiên, một phần cũng vì thân thể của hai người trời sinh phù hợp nên mỗi lần anh cắm vào, dù dùng sức nhưng vẫn vô cùng săn sóc. Đau đớn trong chớp mắt tiêu tan, tiện đà biến thành dòng điện tê dại và kɧoáı ©ảʍ điên cuồng. Buổi sáng hôm đó là lần đầu tiên nên hiển nhiên có chút đau, nhưng buổi tối lần này lại khác, dường như đau đớn đều không có. Ngược lại, cảm nhận rõ ràng nhất chính là nơi tư mật thẹn thùng bên dưới đang bị anh ra vào mà căng ra từng chút một.
Thật trướng !
Hay tay anh dời xuống, mười ngón tay đặt ở cái mông trắng nõn của cô rồi bóp mạnh.
"Đừng nhanh quá... Em... Em chịu không nổi..." Mỗi lần anh ra vào là từng đó lần mông cô chu cao lên. Hai chân cũng không tự giác giơ lên, hai bàn chân nhỏ xinh bắt chéo sau thắt lưng anh, tựa như hai lá cây trắng như tuyết bị anh thổi quét nên không ngừng đung đưa.
"Lần đầu em vào phòng ngủ của anh, rồi nhảy vào ngực anh, lúc đó anh đã muốn làm em ngay tại chỗ rồi."
Đó là đêm có sét đánh đinh tai nhức óc, đêm mà vì tìm kiếm cảm giác an toàn nên cô đã gắt gao ôm lấy anh. Cô vẫn còn nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó cô bị anh hôn đúng ba lần, anh hôn dâʍ ŧᏂủy̠ chảy tràn lan dưới hạ thể khiến kinh nguyệt cũng tràn ra.
Cô mở to đôi mắt ngấn nước, nhìn anh tiến vào.
Du͙© vọиɠ anh bành trướng đến điểm cao nhất, gần như từng cái va chạm đều vô cùng dũng mãnh, tàn bạo.
Cô banh hai chân hết cỡ, mông lở lửng trên không trung, nếu cô hạ cổ xuống một chút là có thể nhìn thấy côn ŧᏂịŧ sưng to đang chăm sóc hoa huyệt tận tình như thế nào.
Động tác mạnh bạo vội vàng không đồng nghĩa với việc Mạc Nhiên đã chìm trong cơn sóng tình. Anh vẫn như cũ, vẫn ổn trọng, hoàn toàn không giống như thanh thiếu niên mới lớn nóng nảy bộp chộp, nhưng một điều không thể phủ nhận là, lực đạo càng ngày càng dọa người, sau khi rút ra côn ŧᏂịŧ lại hung hăng đi vào, sâu đến không thể tưởng tượng được, khiến cô có cảm giác bụng mình có khi nào sẽ bị xuyên thủng hay không.
"Anh... Nhẹ chút... Cầu xin anh..." Cô sợ âm thanh làʍ t̠ìиɦ "Bạch bạch" bị nghe được nên tiếng rên cũng bị kiềm nén lại.
Anh cúi người tới gần cô: "Em kêu ra đi, kêu cho anh nghe."
"A...A..." Điểm mềm mại bên trong bị anh cọ sát nên kɧoáı ©ảʍ từ chỗ giao hợp liền như thủy triều mà phân tán khắp cơ thể, âʍ đa͙σ ngày càng ướt, ngày càng co rút, tiếng nước giao hợp cũng vang lên ngày một to rõ. Âm thanh này như tín hiệu cho thấy bị anh dày vò nên kɧoáı ©ảʍ trong cô đang dâng cao, hoa tâm chỗ sâu nhất đều phải vì anh mà nở rộ.
Một dòng điện thật lớn xỏ xuyên qua thân thể. "A!", cô thét chói tai, phần lưng thấm đẫm mồ hôi trong nháy mắt banh thẳng tắp.
Anh liếʍ mồ hôi đọng lại trên cổ cô: "Thật hư, em không chờ anh cùng nhau lêи đỉиɦ, có phải anh nên phạt em không, hửm?" Loại thời điểm này, giọng anh vẫn đều đều như vậy, nhưng vẫn có lại gợi cảm khàn khàn như muốn hút đi linh hồn cô.
Anh chôn phân thân trong mị thịt đang mãnh liệt co rút, vùi nó vào chỗ sâu nhất, sau đó dùng sức. Dù thọc vào rút ra mấy chục lần, nhưng hành động đó nhìn vẫn cực kì tao nhã, không chút nào ướŧ áŧ bẩn thỉu, tần suất dày đặc đến nỗi cả người cô bủn rủn, nước mắt giàn giụa, dâʍ ŧᏂủy̠ róc rách.
Tống Lai Yên cảm thấy cơ thể giờ đây nằm ngoài vòng kiểm soát của cô, mọi thứ đều đã hoàn toàn bị khống chế. Động tác của anh, lực đạo của anh, mỗi một thứ đều có thể dễ dàng phá hủy cô, nhưng đồng thời cũng mang đến kɧoáı ©ảʍ cực hạn. Giống như cơ thể đang trôi nổi tại tầng mây vυ't cao trập trùng nguy hiểm, và người duy nhất nâng cô lên chính là anh.
Cô nhắm mắt lại, mọi thần kinh đều tụ tập dưới thân. Âʍ đa͙σ co rút bao chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, thịt non liều mạng co rút rồi lại mấp máy, không hề có lý trí mà khát khao liếʍ mυ'ŧ kẻ xâm chiếm tràn đầy nguy hiểm đến tận tử ©υиɠ.
"A...! Không được... Đủ rồi..." Cô run rẩy khóc nức nở.
Thông đạo ướt dầm dề cực kì co dãn, cũng vô cùng thít chặt khiến anh rất sảng khoái. Anh kiềm chế xúc động muốn bắn tinh, âm thầm dùng thở dốc nặng nề xua tan đi lực chú ý, nhưng quả thật, đã đi đến bước này nên lí trí khó mà chống đỡ được đến cuối cùng.
Cô nâng một chân đặt lên vai anh khiến côn ŧᏂịŧ xuyên xỏ tiểu huyệt lại nhanh gấp đôi so với lúc nãy.
Hoa huyệt rung động thật mạnh, chất nhầy chỗ giao hợp bị đánh thành bọt trắng.
"Anh hai" Toàn thân cô loạng choạng, không ngừng thút thít: "Tiểu huyệt sẽ hỏng mất..."
Vũng bùn tình yêu đã hoàn toàn cắn mất lý trí của Mạc Nhiên.
Cả người cô vô lực lảo đảo về phía sau. Thấy thế Mạc Nhiên liền ôm chặt cô, tránh cho cô nện đau ở trên bàn.
Thân thể trắng nõn mềm mại nằm trọn trong ngực anh co rút vài giây, tiện theo đó xụi lơ.
Hoa huyệt đỏ thẫm giữa hai chân tuyết trắng không có cách nào khép lại, vì bị cọ xát nhiều lần nên dâʍ ŧᏂủy̠ cũng nóng lên, róc rách chảy ra.
Trên bàn sách, một mảng lớn chất nhầy đọng lại.
Nhưng mà... chuyện càng khó xử lí chính là áo mưa đang đựng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.