Edit: Mei, Haru (oHaruka)
Trong lúc đang thấp thỏm chờ đợi, Tống Lai Yên đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, có lẽ Mạc Nhiên sẽ tới muộn, có lẽ mình sẽ mất công chờ cả một đêm, lại có thể là anh chẳng hề quan tâm. Nhưng dù thế nào cô cũng chưa từng nghĩ rằng anh sẽ đến đây với một người khác.
Lúc cánh cửa được mở ra, Tống Lai Yên nghe được một giọng nữ rất dễ nghe: "Này, thứ 7 được không? Buổi tối tôi rảnh, còn cậu?"
"Đến lúc đó rồi nói." Ngữ khí của Mạc Nhiên vẫn như ngày thường, vẫn không dễ tiếp cận như vậy. Nhưng nữ sinh kia cũng không chút để ý, giống như đã quen với tính cách của cậu: "Cậu muốn tôi phải trả lời mẹ cậu như thế nào đây?"
Mạc Nhiên cũng không nói gì nữa, cứ thế đi thẳng đến ngăn tủ rồi lấy ra một hộp thuốc lá.
Nữ sinh kia đi theo sau anh, Tống Lai Yên nhìn thoáng qua cô ấy, mái tóc đen dài ngang eo, bên tai còn kẹp một cái kẹp tóc rất xinh đẹp.
"Dì Mạc bận xong vụ này nhất định sẽ tìm cậu, Mạc Nhiên, cậu trốn không thoát đâu."
Tống Lai Yên gắt gao nhìn về chỗ rẽ bên kia, tiếng bước chân càng gần thì trái tim lại càng thêm khẩn trương. Bây giờ cô đang căng thẳng gần chết, có nghĩ thế nào cô cũng không dám nghĩ sẽ có người ngoài vào đây. Vậy phải làm sao bây giờ? May mắn thay, Mạc Nhiên vừa đóng lại cửa tủ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tiểu Yên Nhi ngồi ở sau kệ sách.
Anh hơi khựng lại một chút, ngón tay kẹp thuốc lá cũng dừng lại ở giữa không trung.
Tống Lai Yên dùng sức nhìn anh, hy vọng anh có thể đọc hiểu ánh mắt của mình.
Bầu không khí trong phòng chợt yên lặng vài giây, đối với Tống Lai Yên mà nói thì chẳng khác nào ngàn cân treo sợi tóc.
Mạc Nhiên hơi nghiêng đầu nói với nữ sinh kia: "Ly Hạ, không được đi vào."
Bước chân của nữ sinh ngừng lại, nghi ngờ hỏi: "Cậu sao thế? Vừa nãy vẫn còn bình thường mà?"
"Tôi không thích người ngoài đi vào."
"Làm ơn đi, chẳng lẽ cậu còn coi tôi là người ngoài? Mồm miệng cũng độc quá rồi đó!"
"Ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình." Thái độ của Mạc Nhiên càng thêm lãnh đạm. Anh nghiêng người, nhìn thì giống như đang dựa vào cánh tủ nhưng thực chất là đang cản lại tầm nhìn của Ly Hạ.
"Cậu..." Ly Hạ cố tình ép sát vài bước: "Cậu bị bệnh à? Tính tình kì quái vừa phải thôi chứ?"
Biểu tình của Mạc Nhiên nhạt nhẽo, hoàn toàn không để ý mấy lời chỉ trích của cô ấy.
Mọi việc đã tiến triển đến mức này thì chuyện bị người ngoài phát hiện đã được giải trừ. Tống Lai Yên tin anh có thể ứng phó với nữ sinh tên Ly Hạ kia, nhưng trong lòng cô lại có một cảm giác khác, theo bản năng mà suy nghĩ về quan hệ của Mạc Nhiên và Ly Hạ. Hai người có vẻ thân thiết, nghe qua cách nói chuyện thì có thể đoán ra hai người này quen nhau từ nhỏ, nếu không sao có thể quen được mẹ của Mạc Nhiên.
"Bịch" tiếng đóng cửa bỗng nhiên vang lên cũng đánh gãy suy nghĩ của Tống Lai Yên. Bây giờ trong phòng này chỉ còn lại mỗi cô và Mạc Nhiên, nếu không phải nghe nhầm thì sau khi đóng cửa lại cô còn nghe "cạch" một tiếng, đó là tiếng khoá trái cửa lại.
Cô cúi đầu ôm chặt quyển sách trước ngực. Trang sách lạnh lẽo dán lên da thịt mềm mại khiến cô hơi run rẩy.
Tiếng bước chân của Mạc Nhiên tới gần, cô cũng chậm rãi ngẩng đầu.
"Sao em lại ở đây?" Anh bình tĩnh hỏi, trong giọng nói cũng không có bao nhiêu dịu dàng, đương nhiên cũng không có nhiều lạnh lẽo. Chỉ là ngữ điệu đạm mạc như bình thường, giống như đang nói chuyện với người khác.
Tống Lai Yên chịu đựng cảm giác mất mát trong lòng: "Em... Em đang đợi anh." Giọng điệu ấm ức như lên án, trong đó còn trộn lẫn cả giọng mũi.
"Không phải bảo em đừng chờ rồi sao?"
"Anh" Tống Lai Yên gấp gáp lên tiếng nhưng ánh mắt lại rất mềm mại: "Tối hôm qua là em không đúng, không nên bỏ anh như vậy... Anh đừng giận em có được không?" Giọng nói cũng ngày một nhỏ đi, dù sao da mặt của nữ sinh cũng rất mỏng. Tống Lai Yên đã lấy hết can đảm nói ra những gì cần nói, cô biết anh có thể hiểu mình muốn nói đến chuyện gì.
Vì thế anh nói: "Không có."
"Vậy chúng ta cùng nhau về nhà được không? Em vẫn luôn đợi anh."
Mạc Nhiên im lặng, con ngươi hơi rũ, ánh mắt dừng ở đốm lửa trên điếu thuốc, sáng sáng tôi tối giống như ánh mắt thâm trầm của anh.
"Tống Lai Yên, rốt cuộc là em muốn làm gì?"
Cô bị câu hỏi của anh làm cho giật mình.
Hầu kết của anh lăn lộn, nhìn chằm chằm gương mặt cô: "Em có biết thế nào gọi là câu dẫn không?"
"Hả? Em..." Miệng nhỏ của cô hơi nhếch, đối với những câu anh nói thì cái hiểu cái không.
Anh giơ tay giật nhẹ cổ áo, cảm nhận được khí nóng quen thuộc lại ập tới.
Quyển sách cô để che đậy kia thật ra là nhật kí, cho nên quyển sách đó rất lớn. Mà cô lại nhỏ xinh, cho nên vừa thấy cũng không có cách nào nhìn ra manh mối. Nhưng Mạc Nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng. Xuyên qua gầm bàn, anh mơ hồ nhìn thấy một đoạn vòng eo trắng nõn của cô đang lộ ra.
Anh đi tới gần, ánh mắt từ trên gương mặt đang ửng đỏ rơi xuống trước ngực cô.
Đương nhiên là cô phát hiện ra cái nhìn chăm chú của anh, trái tim đập loạn kinh hoàng, cô lại càng dùng sức ôm chặt quyển sách kia. Trang sách đè ép bầu vυ' tròn trịa tạo ra một cái rãnh thật sâu.
Mạc Nhiên đứng ở trước mặt cô, đối diện với ánh mắt của cô, hơi thở mãnh liệt quấn lấy nhau, cảnh tượng trước mắt giống hệt như buổi tối đầy ý loạn tình mê ngày hôm qua.
Anh nắm lấy cổ tay của cô, cô kinh hoàng "A" lên một tiếng, cánh tay kia bị anh nâng lên một chút rồi mở ra.
Mới đầu cô theo phản xạ có điều kiện mà chống cự một chút, nhưng sức lực của Mạc Nhiên quá mạnh, cô vốn không phải đối thủ của anh.
Áo ngực màu tím nhạt, xương quai xanh tinh tế. Dưới lớp áσ ɭóŧ mỏng manh là bộ ngực sữa trắng nõn của thiếu nữ.
Anh mím môi, hít sâu một hơi, một tay quăng quyển nhật kí trong tay cô sang một bên, tiếng "Bộp" phát ra thật to, điếu thuốc cũng tránh không khỏi số phận, rơi xuống mặt đất, tạo ra một bụi lửa rất nhỏ.
Cho đến tận giờ phút này, Tống Lai Yên mới nhận ra rằng đồ vật mình lung tung cầm để che chắn thế nhưng lại là quyển nhật kí quan trọng của anh, mặt trên đó có viết một câu, hình như là ghi tên cô.
Trong giây phút Tống Lai Yên thất thần thì không biết từ lúc nào Mạc Nhiên đã ấn đôi tay trên lưng ghế.
"Nói cho anh biết là em tự nguyện."
Ánh mắt anh khóa chặt hình bóng cô vào trong đó, tựa như muốn ăn sạch cô.
"Ư..." Từ xoang mũi bỗng phát ra một âm tiết, tiếng rêи ɾỉ khiến giọng nói run run càng thêm kiều mị.
Anh nhìn chăm chú trước ngực cô, áo ngực tím ren đã tụt xuống, hai vυ' phập phồng lên xuống theo từng nhịp hô hấp, da thịt trắng nõn như tỏa ra một ánh sáng dịu nhẹ, từng tấc da thịt mẫn cảm từ ngực đến cổ bị anh nhìn chăm chú đã nổi lên một màu hồng nhạt ngượng ngùng.
Bỗng nhiên, anh bế thốc cô lên.
Cô chỉ cảm thấy vòng eo bị anh nắm lấy. Sau đó, trong chớp mắt vị trí liền thay đổi, cô ngồi trên đùi anh.
"Anh hai..." Cô nén lại cơn hoảng loạn mà gọi anh.
"Anh sẽ không làm đau em." Anh tạm dừng động tác, yết hầu chậm rãi hoạt động lên xuống, tiếp đến đôi tay lại chậm rãi phủ lên ngực cô.
Xúc cảm mềm mại yếu ớt, nhiệt độ cơ thể ấm áp, cả bầu ngực căng đầy dựng thẳng run rẩy, đều dễ dàng châm lửa cho du͙© vọиɠ đáng sợ bên trong anh. Trong hoàn cảnh này, anh biết bản thân cần phải duy trì sự tỉnh táo, có như vậy dã thú hung tàn mới không phá l*иg giam thoát ra.
Cô nghe được tiếng hô hấp nặng nề và kiềm chế của anh, nhìn thấy được cơ bắp căng chặt trên đôi tay hữu lực đang bao vây mình.
"A!" Đôi tay cô nắm chặt lấy góc áo khiến chúng nhăn nhúm.
Bộ ngực sữa lần đầu tiên nghênh đón sự vuốt ve của người khác phái khiến cô khẩn trương đến nỗi khó mà miêu tả được.
"Anh muốn em cởi sạch." Hơi thở nóng rực phun bên tai mẫn cảm của cô, cả bên gáy anh cũng không buông tha, cả người cô vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà lập tức nhũn ra, có hơi ngưa ngứa.
Cô theo quán tính vặn vẹo thân thể, eo mông kề sát hạ thể của anh, ở đùi của anh, cả ở cơ bụng đều ái muội cọ xát.
"Ưʍ..." Từ chỗ sâu trong yết hầu tràn ra một tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, mỗi một chỗ trên làn da đều bắt đầu nóng lên, hai vυ' cách vải dệt bị anh nắm trong tay dường như đang trương lên.
Vành tai cô bị hơi thở nóng rực của anh vây hãm, sau đó là cảm giác bị khoang miệng ướt nóng bao lấy. Dòng điện tê dại chạy tán loạn trong cơ thể, tất cả đều tụ tập xuống hạ thân khiến cô kiềm lòng không được mà kẹp chặt hai chân lại, bắp đùi dùng sức cọ xát lẫn nhau làm từng giọt dâʍ ŧᏂủy̠ trơn bóng từ tiểu huyệt tràn ra, chảy xuôi xuống bắp đùi.
Anh cúi đầu hôn lấy cô. Quá khẩn trương, cô nắm chặt vạt áo trước ngực anh. Hôn môi ngày càng kịch liệt, âm thanh "Chụt chụt" da^ʍ mĩ vang lên rõ mồn một trong căn phòng yên tĩnh, nước bọt dầm dề tràn ra giữa môi lưỡi hai người.
Anh muốn khắc lên dấu ấn của riêng mình trong khoang miệng cô, muốn xâm phạm thật sâu thật sâu, muốn điên cuồng đoạt lấy, hôn tới khi cô thiếu dưỡng khí mà nức nở đáng thương, tới khi cô mê loạn, anh mới lưu luyến buông tha đôi môi căng mọng ướt đẫm nước của cô.
Anh đặt ngón tay lên nịt ngực của cô, hơi dùng sức đẩy lên trên, cặρ √υ' mềm mại căng tròn như thỏ trắng ngay tức khắc liền nhảy bật ra.
Hai nhũ thịt trắng như tuyết bị anh nhìn đến, hai đầṳ ѵú nhỏ hồng hồng anh cũng không bỏ qua. Giống như hạ thể, nơi bí mật của thiếu nữ phía trên cứ như vậy lõα ɭồ trước tầm mắt nóng rực của "Anh trai", người đàn ông trưởng thành. Bị cảm giác cấm kị mãnh liệt tác động khiến cô cảm thấy vô cùng thẹn thùng, cả người cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ.
Anh xòe bàn tay ra bao trọn lấy hai bầu ngực cô.
Mười ngón tay thon dài chậm rãi nhào nặn hai nhũ thịt thành đủ hình dạng, đầṳ ѵú mềm mại bị khe hở giữa ngón tay anh kẹp lấy lập tức cương cứng lên. Sau khi chơi đùa đủ, anh từ từ buông ra, nhưng tiếp đó lại tà ác ép hai ngực cô lại tạo thành một khe rãnh thật sâu. Đến lần thứ ba, có cảm giác như mười ngón tay của anh dường như muốn khảm vào da thịt cô.
Vì động tác xoa nắn mạnh bạo của anh mà chỗ áo cuốn đến xương quai xanh bị rơi xuống.
Hai tay của anh che chắn tầm mắt cùng với đó là bộ ngực làm cô không nhìn thấy được một màn xoa nắn tràn đầy sắc dục đang diễn ra.
Nhưng chốc sau, một tay anh liền xốc áo lên đưa đến bên môi cô: "Cắn lấy."
Cô ngây ngốc làm theo, đôi môi run rẩy mở ra, dùng hàm răng cắn chặt lấy vạt áo.
Du͙© vọиɠ ngày càng mãnh liệt, quả thật đã sắp áp đảo lí trí của anh, khiến anh muốn hung hăng tiến vào cơ thể cô.
Cô cảm nhận được anh đang cương cứng, đồ vật dựng đứng kia đang ngang ngạnh để giữa mông cô.
Anh đang có ý định cởϊ qυầи lót của cô ra, nhưng cô không đồng ý, mặt đỏ tai hồng ngăn lại động tác của anh: "Đừng... Kinh nguyệt của em còn chưa hết."
Hành động trong tay thoáng ngập ngừng, anh thở ra một hơi thật mạnh. Cô đang muốn mở miệng nói tiếp thì cơ thể bỗng chốc bị anh bế lên.
Đôi tay cô chống trước mặt trên bàn sách, phần eo cong lên tạo ra một vòng cung hoàn mĩ, cái mông yêu kiều nâng về phía trước cho anh xem.
Hiện giờ, lòng bàn tay nóng bỏng của anh đang vuốt ve eo cô, vuốt ve mông cô, những nơi anh đi qua đều bị châm lên một mồi lửa khiến lòng bàn chân cô như bị thiêu đốt mà nhũn ra, thậm chí nửa người trên dường như sắp nằm sấp xuống.
Rốt cuộc, anh vẫn kiên quyết cởϊ qυầи lót của cô xuống một chút, nhưng vì có lẽ cảm thấy cô đang bất an mà chỉ lúc sau liền dừng lại, qυầи ɭóŧ vì thế mà chưa tháo xuống hoàn toàn, bị cuốn thành một mảnh vải nhỏ treo ở bắp đùi cô.
Cô nghe được tiếng tháo dây nịt, sau đó là tiếng trượt xuống của khóa quần.
Một mùi hương tanh nồng như có như không bắt đầu lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp.
Đó là hơi thở của anh.
Đến thời điểm hiện tại, cô còn chưa nhìn đến côn ŧᏂịŧ của anh, thật lòng mà nói thì chính xác là cô không dám, nhưng dù vậy trong đầu cũng đã mường tượng được hình dáng mơ hồ của vật đó.
Hình dáng, kích cỡ, nhiệt độ... Tất cả những suy nghĩ lớn mật đó đều khiến cô đỏ mặt. Không biết từ lúc nào mà trong lúc cô còn suy nghĩ vẩn vơ, tay anh đã vòng đến phía trước, bao bọc lấy hạ thể của cô.
Hai mảnh môi âʍ ɦộ của thiếu nữ đặc biệt no đủ, gắt gao kẹp lấy âʍ đa͙σ, trong lúc vô tình lộ ra một loại hơi thở hồn nhiên chưa từng bị ai xâm phạm.
Thật may làm sao, trước mặt cô và anh không có gương.
Đồ vật cực lớn cực thô để vào giữa hai chân cô, cảm giác nóng bỏng truyền từ đó khiến đầu tóc cô tê dại đi, cả người nhịn không được liền co rúm lại.
"Đừng sợ, nó sẽ không làm hư em..." Anh hôn cổ cô, một bàn tay dễ dàng khống chế đươc vòng eo mảnh khảnh.
Thân thể Tống Lai Yên rung lắc dữ dội, ánh mắt nhìn về phía hạ thân. Vật mà hai chân đang kẹp là côn ŧᏂịŧ của anh trai, cây gậy đó đang để bên ngoài âʍ đa͙σ, dọc theo hai mảnh môi âʍ ɦộ đang chuẩn bị xuất quân.
Cô hỗn loạn thở dốc, ngẩng cao cổ nhắm mắt lại, nghĩ thầm dịch thể của anh chắc chắn đã dính lên mặt trên của tiểu huyệt.
Một mùi tanh thoảng thoảng lan ra trong không khí, đã không rõ là của cô hay là của anh.
Kinh nguyệt của cô đã sớm kết thúc, nhưng chung quy vẫn còn rỉ ra một chút, vì thế nên cô sợ làm dơ anh, cố gắng thít chặt bụng nhỏ lại, kết quả lại vô tình làm cho kɧoáı ©ảʍ càng thêm mãnh liệt như cơn đại hồng thủy. Thật ra, cô không hiểu kɧoáı ©ảʍ là gì, chỉ biết rằng loại cảm giác vui sướиɠ và đau đớn đan xen nhau hiện giờ có lẽ được gọi là thú vui làʍ t̠ìиɦ.
Cô cắn chặt môi, góc áo cắn trong miệng đã thấm ướt một mảng lớn.
Anh gạt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của cô sang một bên, từ bên mặt hôn lấy má cô, thấp giọng yêu cầu: "Yên Hỏa, kêu cho anh nghe đi."
"A..." Tiếng rêи ɾỉ thật lớn từ đôi môi cô tràn ra, thân thể bị anh xỏ xuyên không ngừng đung đưa lay động.
Đại não cô trống rỗng, vì thiếu oxy mà thở dốc nhè nhẹ, toàn bộ giác quan đang tận lực cảm nhận đồ vật cứng rắn bên trong đang ra vào càng lúc càng nhanh, thỉnh thoảng còn trực tiếp đâm tới chóp nụ hoa khiến sâu bên trong cơ thể cô rùng mình dữ dội hơn bao giờ hết, bầu vυ' cũng nương theo luật động mà tạo ra từng đợt sóng nhũ, bên trong âʍ đa͙σ thắt chặt co rút lại, chất lỏng dính ướt phun đầy ra tiểu huyệt.
Dươиɠ ѵậŧ cứng rắn bành trướng có lúc cũng sẽ trượt ra ngoài làm cô thấy được một phần nhỏ.
Màu sắc thật tối, kích cỡ cũng thật lớn.
Cô không dám xem lại lần nữa, cảm giác thẹn thùng cùng cấm kị không ngừng dâng lên khiến hạ thể nhanh chóng ướt dầm dề, mà tiếng rêи ɾỉ cùng thở dốc nũng nịu của cô tiếng sau so với tiếng trước càng dồn dập hơn.
Dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp trào ra lại bị đồ vật nóng bỏng kia khóa chặt lại. Vì vậy, chỉ thấy từng giọt nhỏ mắc kẹt lại hoặc dọc theo bắp đùi mà chảy xuống, trộn lẫn trong đó là một chút kinh nguyệt. Trên da thịt trắng nõn kéo ra một vết trắng hồng thật dài.
Giống như... bị phá thân.
Thời điểm anh tiết ra du͙© vọиɠ, cơ thể cô run lắc dữ dội.
Trong khi anh lấy khăn giấy lau khô, cô cẩn thận liếc mắt nhìn một cái, thật sự chưa nhìn được gì thì đôi mắt đã bị tay anh nhanh hơn một bước che lại.
"Đừng nhìn, nó sẽ dọa em sợ."
Kỳ thật, cô đã thấy được một ít, ít nhất là phần đầu của hung thủ gây ra đau đớn cho cô.
Tưởng tượng lại hình ảnh vừa nhìn thấy được, hình như cũng không đến nỗi làm cô sợ hãi như lời cảnh báo của anh.
Bởi vì, có lẽ cây đồ vật kia là của anh nên cảm giác ghê sợ liền không có.
Sau khi kéo qυầи ɭóŧ lên, kinh nguyệt và dâʍ ŧᏂủy̠ toàn bộ đều dính lên tiểu huyệt, cảm giác dính nhớp thật không thoải mái nên cô liền thò tay xuống kéo xuống một tí.