Ái Sinh Ái Nhục

Phiên Ngoại 14: Đột nhiên hiểu ra

"Em đi đây!"

Đường Nhã Khiết phấn khởi đeo ba lo sau lưng, tay linh hoạt mở cửa xe bước xuống. Từ đầu đến cuối trên khuôn mặt chỉ toàn là ý cười, không khỏi khiến Âu Dương Vũ Tình nắm chặt tay lái nhíu mày. Vì cái gì mà từ sau đêm đó, thái độ đứa nhỏ tuy bề ngoài thật giống với trước kia, kỳ thực lại bất đồng rất lớn. Cảm giác này ăn mòn nàng đã nhiều ngày, bất quá là vô phương mở miệng truy hỏi.

Nàng ngồi trong xe âm thầm thở dài, con mắt dõi theo bóng dáng nho nhỏ kia cho đến khi khuất bóng mới chậm rãi thu hồi đường nhìn. Bốn năm rồi, phương thức ở chung âu đã đi vào quỹ đạo. Đường Nhã Khiết dù sao đi nữa cũng 27 tuổi rồi, làm sao không giấu cho mình một bí mật nào đó. Chỉ là dù suy nghĩ thoáng ra sao, trong lòng nàng vẫn khó chịu.

Chiếc xe màu bạc chậm rãi ly khai khỏi khuôn viên trường, mang theo cả nụ cười của Đường Nhã Khiết vẫn âm thầm đứng nhìn từ lâu. Hai bàn tay gầy nhỏ nắm chặt rồi lại buông lơi như cách nàng trấn an chính mình. Mặc dù giữa hai chân vẫn ẩn ẩn truyền đến cơn đau nhắc nhở, Đường Nhã Khiết tình nguyện giấu nhẹm khổ sở đi.

Đêm đó, Âu Dương Vũ Tình không khác gì con thú bị thương. Sự khẩn cầu trong mắt chị ấy đem nàng hãm sâu trong tình yêu vô vọng, Đường Nhã Khiết không có cách nào từ chối, mà bản thân nàng tựa hồ nhất sương tình nguyện hiến dâng.

Cơn gió mùa xuân dịu dàng mơn trớn gò má nàng, khiến giọt nước mắt mới đó còn vô thức rơi xuống lập tức bị cuốn phăng biệt tăm. Đường Nhã Khiết bật cười giễu cợt chính mình ngốc nghếch, lơ đãng dùng hai tay ôm lấy cơ thể thật chặt. Sau đó xoay người hướng toà nhà học viện đi tới.

"Đường tỷ!!!! Đường tỷ!!!!!"

Còn chưa kịp cất bước thì phía xa đã truyền đến giọng nói gấp gáp của tiểu Lý, thư kí hội chị em bạn dì của nàng. Trên tay tiểu Lý là sấp giấy tờ cao ngất, đợi khi chạy đến gần Đường Nhã Khiết đã túa mồ hôi thở hồng hộc.

Nàng vội vàng đỡ phụ sấp giấy tờ, từ trong balo rút ra khăn giấy "tương trợ". Tiểu Lý tính tình trẻ con không thua gì hài tử cao trung, cái miệng nhỏ liền vểnh lên cáo trạng.

"Chị nhất định phải giúp em!!! Cái tên bạn trai đáng ghét dám đi lăng nhăng, em hiện tại phải đi xử lí hắn!!!!!"

Trong khi Đường Nhã Khiết chưa kịp phản ứng, thân ảnh tiểu Lưu đã mất dạng nơi nào. Nàng đành cười trừ cảm thán, tính tình qua bao nhiêu năm vẫn không chịu lớn lên. Bất quá ẩn ẩn đâu đó, Đường Nhã Khiết càng khao khát có thể hồn nhiên như tiểu Lý.

Nhưng là tiểu thiên hạ còn chưa nói phải đem của nợ đi nơi nào, Đường Nhã Khiết đột nhiên nhăn mặt khó xử. Nhìn kĩ chẳng qua là sấp tuyên truyền lối sống lành mành, chắc sẽ đưa về phòng y tế để phát đi.

Phòng y tế... Bác sĩ Khuất Lạc Giang. Cái tên bất giác hiện lên trong tâm trí nàng. Sở dĩ ấn tượng sâu đậm như vậy cũng vì có liên quan tới Âu Dương Vũ Tình.

Kể từ sau cái đêm hai người tái ngộ, tâm tình chị ấy liền thập phần bất ổn. Mặc dù biêt Khuất Lạc Giang là người quen, nhưng nàng lại vô phương truy hỏi ngọn nguồn. Bất quá ở ngũ quan tĩnh lặng của Khuất Lạc Giang, Đường Nhã Khiết tìm thấy cái gọi là vững vàng của nữ nhân từng trải đời. Không rõ đoạn quá khứ đó ra sao, nhưng chỉ cần nhìn vào dư âm để lại trên người Âu Dương Vũ Tình và Khuất Lạc Giang, dùng ngón chân cũng dễ dàng đoán ra nó không hề tốt đẹp.

Suy nghĩ lung tung hồi lâu, Đường Nhã Khiết phát hiện đã đi đến phòng y tế từ lúc nào. Cánh cửa chỉ khép hờ hắt ra ánh nắng ấm áp của ngày mới, không hiểu vì sao nàng cảm thấy có chút căng thẳng.

Đẩy nhẹ cửa bước vào, khung cảnh căn phòng vẫn như lần trước rời khỏi, chỉ là phảng phất đâu đó mảng tĩnh lặng không thể bị bất kì nhiễu loạn nào ảnh hưởng. Đường Nhã Khiết đặt giấy tuyên truyền lên bàn, con mắt đảo quanh hồi lâu mới nhỏ giọng lên tiếng.

"Có ai không?"

Đáp lại thủy chung là mảnh tĩnh lặng. Lần này nàng vòng qua bàn làm việc đi vào gian trong có giường bệnh thăm dò, cư nhiên chứng kiến cảnh Khuất Lạc Giang thẫn thờ bên khung ảnh nhỏ nhắn, ngón tay nhẹ nhàng vân vê lên từng đường nét của dung nhan kia. Rõ ràng là hành động giản dị vậy thôi, cớ sao nàng lại cảm thấy quặn thắt lòng.

Bởi vì tình yêu mãnh liệt từ phía Khuất Lạc Giang có thể chạm đến đáy lòng nàng sao? Hay vì ánh mắt vô hạn yêu thương của nàng ta dành cho nữ nhân trong ảnh là thứ Đường Nhã Khiết từng khao khát?

Một người đứng ngắm một người, cứ như vậy trôi qua không biết bao lâu. Đến lúc Khuất Lạc Giang cẩn thận cất vào khung ảnh đi ra ngoài, ánh mắt hai người liền chạm nhau. Tựa hồ có loại xấu hổ cùng kinh ngạc đồng thời dâng lên, Đường Nhã Khiết theo quán tính hạ mi, hơi thở trở nên khẩn cấp.

"Bác sĩ... Bác sĩ Khuất, em...em mang đến giấy tuyên truyền cho chị."

Có lẽ vì cúi đầu, Đường Nhã Khiết cũng không phát hiện được bối rối nho nhỏ trên mặt Khuất Lạc Giang.

Bất quá rất nhanh Khuất Lạc Giang liền thu hồi phần thất thố để lấy lại bộ dáng điềm tĩnh. Nàng nhận ra người tới, chính là "em gái" của Âu Dương Vũ Tình. Vì thế Khuất Lạc Giang chọn cách thấp giọng đáp lại.

"Được rồi, cảm ơn em."

Một trước một sau bước khỏi gian trong, Khuất Lạc Giang một mực giữ im lặng tuyệt đối. Có lẽ nàng cảm thấy không khí xung quanh không thích hợp để lên tiếng, hay vì bóng lưng đối phương nhuốm màu sắc cô tịch hệt như Âu Dương Vũ Tình khiến nàng thẫn thờ.

Khuất Lạc Giang đột nhiên xoay người, trên môi hiếm hoi nở nụ cười nhu hoà nói.

"Em còn có việc gì sao?"

Đột nhiên bị nhìn đến, hơn nữa còn bằng biểu cảm dịu dàng đó, Đường Nhã Khiết chỉ kịp bối rối lắc đầu. Mái tóc dài theo động tác trở nên hỗn loạn, rơi vào mắt Khuất Lạc Giang cư nhiên trở nên đáng yêu vô cùng. Chút hoài niệm xưa cũ về phần quá khứ ngây ngô đó, cuối cùng khép lại chỉ bằng hai chữ "đã từng".

Ngay khi nàng chậm rãi cúi thấp đầu trầm mặc, cửa phòng y tế đột nhiên bị mở tung. Tiếp đó là cả đám sinh viên nữ dìu một sinh viên ngất đi hối hả tiến vào.

"Bác sĩ Khuất! Tiểu Lâm ngất rồi!!!"

"Đem vào trong nhanh lên!"

Tốc độ phản ứng của Khuất Lạc Giang khiến Đường Nhã Khiết kinh ngạc. Thân ảnh đối phương linh hoạt lấy hàng loạt thuốc bơm vào ống tiêm, ngay cả băng gạc, nước uống cùng với hòm dụng cụ đều trong một chuyến đi mang theo. Khí thế của Khuất Lạc Giang khiến đám con gái hỗn loạn tự giác tạo lối đi cho nàng ta.

Đường Nhã Khiết thủy chung chỉ là người xem trong suốt quá trình cấp cứu. Nhìn từng động tác chuyên nghiệp nhanh nhẹn kia, nhìn từng giọt mồ hôi kín đáo túa ra trên trán. Trong nhân sinh 27 năm nay, ngoại trừ Âu Dương Vũ Tình thì Khuất Lạc Giang là người đầu tiên thu hút nàng đến vậy.

Đợi nữ sinh viên hồi tỉnh, biểu tình căng thẳng trên mặt Khuất Lạc Giang mới xua đi đôi chút. Bất quá vừa tỉnh, người được gọi tiểu Lâm lại bắt đầu rơi lệ.

"Tiểu Lâm! Tiểu Lâm! Cậu hà tất vì tên con trai đó mà đối đầu với ba mẹ chứ..."

"Tiểu Lâm thật ngốc..."

Đám bạn của tiểu Lâm ai cũng hết lòng an ủi dỗ dành, đại khái là tiểu Lâm yêu một chàng trai không môn đăng hộ đối mà ra bi kịch.

Đường Nhã Khiết chăm chú quan sát Khuất Lạc Giang ôn nhu vén lọn tóc loà xoà cho tiểu Lâm, thanh âm không hề mang theo tia dỗ dành nào, bất quá nghe thập phần quan tâm cùng cảm thông.

"Đừng chỉ ở đây mãi khóc. Nếu yêu, em đi mà nắm lấy nó. Sẽ không có ai giúp chúng ta mang tình yêu tới nếu bản thân ta không chịu vươn tay đâu."

Lời này quả nhiên đánh vào điểm hoang mang nhất của tiểu Lâm, cũng như của Đường Nhã Khiết. Nữ sinh viên kia nghe xong liền khóc to hơn, lần này đã không còn sự tuyệt vọng vào ẩn chứa mà thay vào đó là phát tiết quật cường.

Nội tâm Đường Nhã Khiết bất giác cảm thán bản thân hoang mang bấy lâu vì cái gì? Nàng yêu thích Âu Dương Vũ Tình, vì cái gì lại không dám công khai theo đuổi. Có lẽ thời gian bốn năm qua, Đường Nhã Khiết đã cạn kiệt lí do để lùi bước. Bất luận là thắng hay thua, lần này nàng vẫn quyết tâm kiên định một lần với tín ngưỡng của mình.

Đứng bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn Khuất Lạc Giang nhường lại không gian cho cả đám an ủi tiểu Lâm, rốt cuộc hiểu ra loại thân thiết khi nãy vì sao mà có. Nàng rút trong balo cái khăn tay đưa cho Khuất Lạc Giang, đối phương liền hiểu ý tiếp nhận.

"Cảm ơn em."

"Không, là em phải cảm ơn chị mới phải."

Lần này Đường Nhã Khiết ngẩng cao ngũ quan thanh thuần, giọng nói mang mười phần dõng dạc tự tin. Không biết Khuất Lạc Giang có hiểu hay không, bất quá Đường Nhã Khiết nhìn thấy độ cong khoé môi nàng ta thay đổi, là loại nhàn nhạt ý cười hàm chứa động lực.