Ái Sinh Ái Nhục

Phiên Ngoại 13: Nhất sương tình nguyện

Âu Dương Vũ Tình duy trì tư thế thẳng lưng đã hơn hai tiếng, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, một mực suy tư và kiên nhẫn chờ đợi. Dường như xung quanh không thể quấy nhiễu đến nàng. Nơi này là phòng chờ thăm tù nhân, hàng dãy song sắt vô tình càng khiến không khí lạnh lẽo trở nên lãnh huyết.

Vị cảnh quan đứng trực ngoài cửa mỗi lần đến ngày cuối tháng đều được diện kiến đại mỹ nhân đến đây. Bất quá hơn ba năm trôi qua đều chỉ có một mình đối mặt với phòng giam, người tù nhân kia không có ý muốn gặp người đến. Ban đầu anh còn cảm thấy quỷ dị, nhưng dần dần đâu cũng vào đó. Mỹ nhân trụ lại đúng ba tiếng sẽ đi, còn người muốn gặp một lần cũng không xuất hiện.

Cuối cùng Âu Dương Vũ Tình hờ hững buông ra tiếng thở dài thất vọng, đành lần nữa ly khai. Bước chân trên sàn gạch lưu lại khoảng không gian sau lưng mảng tịch liêu khổ sở, nàng chậm rãi rời khỏi Nhà tù quốc dân.

Đến khi yên vị trong xe nàng mới bỏ xuống lớp mặt nạ lãnh đạm, đem tuyệt vọng bày ra trên ngũ quan nhiễm tia tiều tụy. Âu Dương Vũ Tình đem tấm hình Diệp Linh được giữ gìn kĩ lưỡng trong ví tiền ra ngắm thật lâu, ngón tay thon dài vuốt ve từng đường nét của tấm hình. Không biết Diệp Linh hiện tại ra sao, có còn lưu lại cho tương lai một cơ hội làm lại hay không.

Trên môi Âu Dương Vũ Tình bất giác tràn ra nụ cười nhu hoà, bất quá cơ hồ nét si tâm của tuổi trẻ lại bị mờ nhạt đôi chút, nhỏ đến chính nàng cũng không có cách nào nhận ra.

--------

Hơn mười một giờ tối nhưng Đường Nhã Khiết vẫn còn chưa đóng cửa đi ngủ. Cả người co ro ngồi trên sofa, nàng dùng đôi con ngươi sáng trong hướng về cửa, mang theo tia ngóng trông bị màn đêm phóng đại cực điểm.

Toàn bộ đèn đều bị tắt ngúm, duy nhất ánh trăng ngang bướng luồn qua khe cửa là không chịu khuất phục. Hôm nay Đường Nhã Khiết đã đứng chờ rất lâu trước cổng trường, mãi đến khi cú điện thoại cuối cùng cho Âu Dương Vũ Tình bị giọng nói tổng đài ngắt ngang, nàng mới ủ rủ về nhà bằng xe buýt.

Âu Dương Vũ Tình chưa bao giờ quên giờ tan học của nàng, vậy thì vì cái gì hôm nay đột nhiên kỳ lạ như vậy đây. Đang bối rối một đoàn ngổn ngang thì ngoài cửa chợt truyền đến tiếng chìa khoá tra vào ổ lanh canh, Đường Nhã Khiết cơ hồ là bật dậy khỏi sofa chạy đến mở cửa chính.

Thân ảnh có phần xộc xệch của Âu Dương Vũ Tình do mất điểm tựa mà ngã nhào ra trước, may mắn nàng vươn tay kịp thời đỡ lấy. Bất quá mùi rượu nồng nặc liền xộc vào mũi nàng xem như lời giải thích cho tất cả.

Đường Nhã Khiết khó khăn dìu Âu Dương Vũ Tình về phòng ngủ, khoảng cách rõ ràng gần như vậy nhưng bởi vì chênh lệch chiều cao, chỉ việc di chuyển thôi cũng lấy đi không ít sức lực của nàng.

Âu Dương Vũ Tình hừ hừ mấy tiếng, đột nhiên kéo cả người Đường Nhã Khiết áp xuống giường, đôi mắt sâu bất giác mở ra. Còn Đường Nhã Khiết vốn dĩ muốn lấy khăn giúp đối phương lau người, không ngờ được khí lực Âu Dương Vũ Tình lại lớn như vậy, nhất thời phản ứng không kịp đã bị áp chế.

Nhìn gương mặt mờ mịt kia dần dần tiến lại gần mình, tim Đường Nhã Khiết bắt đầu gia tốc kịch liệt. Bởi vì chưa từng tiếp xúc gần gũi như vậy, cả người nàng đều đông cứng chờ đợi điều sắp tới.

Quả nhiên Âu Dương Vũ Tình cúi đầu, ôn nhu đặt lên môi nàng mảnh yêu thương dường như không thuộc về cả hai. Đường Nhã Khiết lúng túng đáp lại khoé môi đang đòi hỏi kia, hai tay cố sức bám lấy tấm lưng gầy gò làm điểm tựa.

Nụ hôn đầu của nàng, cứ thế mà mất.

Cho đến khi cảm thấy thiếu dưỡng khí, Âu Dương Vũ Tình mới lưu luyến rời khỏi bờ môi nàng. Có lẽ vì kịch liệt quá mức, sợi chỉ bạc dụ hoặc kéo từ môi dưới Đường Nhã Khiết đến môi trên Âu Dương Vũ Tình lúc này lại xuất hiện ái muội dưới ánh trăng.

Đường Nhã Khiết mê man nhìn đối phương, nhưng trong đôi mắt kia cơ hồ không hề có nàng. Loại ảo giác đó khiến ngón tay nàng di chuyển trên lưng gầy của người trên thân đình chỉ, còn mơ hồ làm ngực trái đau nhói. Điều duy nhất nàng chờ, chính là lời xác nhận từ Âu Dương Vũ Tình đang chuẩn bị hé môi...

"Diệp Linh..."

Không gian xung quanh quá mức tĩnh lặng, dường như muốn đem tia nồng ấm nuốt trọn. Đường Nhã Khiết lần đầu tiên trong đời nghe được nhịp thở của chính mình, nguyên lai đã nhiễm phải không biết bao nhiêu nhẫn nhịn.

Nàng chăm chú nhìn Âu Dương Vũ Tình rơi lệ, rõ ràng người nên khóc là nàng, cớ sao hiện tại chỉ ước chị ấy không nên khổ sở? Dùng ngón tay vén lên sợi tóc bên sườn mặt đối phương, Đường Nhã Khiết chống tay hôn lên gò má tinh xảo kia.

"Đừng khóc... Em xin chị..."

Tuyệt nhiên không còn thanh âm nào trừ tiếng va chạm của hai cỗ thân thể trần trụi đang triền miên sau đó. Mãi đến khi tấm màng bị đâm thủng đau đớn, Đường Nhã Khiết mới bật khóc nức nở. Thế rồi ai sẽ ôm lấy nàng rồi vỗ về ai ủi đây? Nàng không biết.

Mặc cho hai tay nắm chặt ga giường đến nổi lên gân xanh, Đường Nhã Khiết cũng không nguyện ý vòng tay ôm Âu Dương Vũ Tình. Bởi vì nàng tình nguyện là cái bóng, nhưng là cái bóng có lòng tự trọng riêng mình. Trong bóng tối nàng chọn cho cắn nát môi dưới để kiềm chế thanh âm tràn ra từ cổ họng, là đau đớn, loại đau đớn quỷ dị xen lẫn thoải mái và hổ thẹn.

Âu Dương Vũ Tình liên tục gọi ra cái tên như nhát dao đâm vào tim nàng, từng chút một càng khoét sâu. Đợi khi mãnh liệt trôi qua, Đường Nhã Khiết mới khó khăn ngồi dậy rời giường. Trước khi ra khỏi phòng còn không quên đắp chăn kĩ lưỡng cho ai đó từ sớm đã ngủ say.

Cảm giác đau rát giữa hai chân lưu lại rõ ràng như vậy khiến nàng chân chính cảm nhận được xấu hổ. Cuối cùng, tình yêu của nàng vẫn hèn hạ như cũ. Đường Nhã Khiết nắm chặt hai tay đập lên sàn nhà lạnh lẽo, bất giác tràn ra nụ cười giễu cợt tuyệt vọng. Nước mắt chưa kịp khô lại có dịp tuôn trào dữ dội, khiến cho cả gương mặt như bị nhấn chìm trong vô hạn mặn đắng nhịn nhục suốt mấy năm nay.

Cách vách căn phòng đóng kín, khe hở hẹp thỉnh thoảng sẽ truyền ra tiếng nỉ non của người say vô tình.

"Nhã Khiết... Nhã Khiết..."

Bất quá cách nhau xa như vậy, người muốn nghe cơ bản cũng không nghe được...

-------

Tứ chi mơ hồ có cảm giác trở lại cũng là lúc Âu Dương Vũ Tình phát hiện cơn đau đầu tự nhiên ập đến. Bất quá đồng hồ sinh học của nàng không cho phép cơn buồn ngủ tiếp tục, nàng đành không tình nguyện mở mắt ngồi dậy.

Nhìn xung quanh là quang cảnh quen thuộc, Âu Dương Vũ Tình liền ôm đầu khổ sở. Rốt cuộc hôm qua say khướt, nàng là nhớ không được bằng cách nào trở về. Phát hiện quần áo trên người toàn bộ đều sạch sẽ, hẳn là đứa nhỏ kia giúp nàng lau người qua. Bằng không cũng sẽ không ngon giấc như đêm qua.

Nghĩ đến Đường Nhã Khiết, Âu Dương Vũ Tình bất giác bày ra chút ảo não. Bất luận là tình yêu hay loại cảm tình nào đang hình thành trong quan hệ giữa cả hai thì có một điều vẫn không thay đổi, đó là nàng tuyệt nhiên không muốn tổn thương Đường Nhã Khiết.

Nhưng cố tình hết lần này tới lần khác, bóng lưng của em ấy đều lặng lẽ tịch liêu. Âu Dương Vũ Tình níu chặt chặt trong tay, ánh mắt hằn lên tia thống khổ sâu kín mà khó ai thấu hiểu.

"Chị dậy rồi sao?"

Cửa phòng bật mở, Đường Nhã Khiết liền lo lắng đi về phía giường cất giọng. Đồng thời lớn gan áp bàn tay nhỏ nhắn lên trán nàng thăm dò, không hiểu vì sao đột nhiên hình ảnh em ấy dưới nắng lại rực rỡ hơn mọi ngày, khiến Âu Duong Vũ Tình thất thần thật lâu.

"Chị khó chịu chỗ nào? Mau uống canh này đi."

Đường Nhã Khiết cẩn thận bưng đến chén canh giải rượu, nàng giống như bị thôi miên lập tức nhận lấy bắt đầu uống. Bất quá vội vàng đều không hay ho, Âu Dương Vũ Tình quả nhiên bị sặc.

"Khụ...khụ..."

Nước canh tràn lên mũi đem theo cảm giác thật khó chịu, nhưng bàn tay của Đường Nhã Khiết đã kịp thời đặt lên lưng nàng vuốt vuốt ôn nhu, cái miệng nhỏ nhắn còn giúp nàng thổi chén canh. Đường Nhã Khiết quỳ bên giường, nhẹ giọng đối nàng nhắc nhở.

"Từ từ thôi, từ từ..."

Hành động này quả thực một điểm cũng không khác cách dỗ dành trẻ em đi mẫu giáo, bất quá Âu Dương Vũ Tình vừa ngượng ngùng lại có chút yêu thích. Nàng nhìn Đường Nhã Khiết chằm chằm, cảm giác so với đứa nhỏ chỉ biết làm nũng trong lòng mình thì hiện tại em ấy có điểm bất đồng.

Uống xong canh, Đường Nhã Khiết còn vươn tay giúp nàng lau miệng mới bắt đầu thu dọn. Đã lâu rồi Âu Dương Vũ Tình không hưởng qua ôn nhu như vậy, trong chốc lát hai má đã ửng đỏ ngượng ngùng tiếp nhận.

"Được rồi, chỉ nghỉ ngơi tiếp đi."

Đợi lúc đối phương ra đến cửa, nàng mới chợt nhớ ra chuyện quan trọng, liền nhanh miệng gọi lại thân ảnh bé nhỏ kia.

"Nhã Khiết, em không đến lớp sao?"

Người ở cửa nghe vậy có chần chừ một lúc, rốt cuộc là xoay người nở một nụ cười tinh nghịch, lọt vào mắt Âu Dương Vũ Tình càng thập phần chói mắt.

"Em muốn chăm sóc chị."

Ân, là chăm sóc.

Sai!

Nàng mới là kim chủ! Chăm sóc đáng lẽ là trách nhiệm của nàng mới đúng chứ!