Thời gian cứ như thế trôi qua thầm lặng, để khi Âu Dương Vũ Tình bất chợt nhận ra mảnh trầm mặc xung quanh đã là ba năm kể từ khi nhân sinh nàng trở nên thiếu vắng.
Mi tâm rời khỏi sấp tài liệu ngổn ngang trên bàn làm việc, nàng dời tầm mắt hướng ra không gian rộng lớn thoáng đãng kia, tựa hồ tưởng niệm thứ gì đó vốn dĩ nên buông bỏ. Tóc nâu bị chính nàng cắt lên bằng vai, liền tùy tiện vấn lên phía sau.
Trên truyền hình ở góc phòng đang chiếu đoạn phỏng vấn Khuất thị, mà vị tổng tài kia đương nhiên là Khuất Dĩ Phong năm đó được phóng thích. Trên ngũ quan anh in hằn tia cứng rắn quật cường của người đàn ông trụ cột, so với mấy năm trước rút đi vài phần khinh xuất. Khuất gia hiện tại, đều chỉ còn lại hai người.
Sau cú sốc quá lớn về huyết thống, Khuất Lạc Giang đem toàn bộ tài sản chuyển nhượng lại cho Khuất Dĩ Phong, vài tháng tiếp theo cũng một mực biệt tích. Âu Dương Vũ Tình có lẽ vì minh bạch cơ bản đối phương là muốn trốn, nếu không vì sao ngay cả Khuất gia cũng vô phương tìm kiếm? Khuất Lạc Giang chọn con đường gập ghềnh mà sinh tồn, âu là cô phụ tâm ý của Diệp Linh một phen trải sẵn.
Đương nhiên so với Khuất gia, tình hình của nàng tốt hơn nhiều. Chi nhánh của Âu Dương xí nghiệp đặt tại Bắc Kinh hiện tại đều do một tay nàng chỉnh đốn, xác thực thu được không ít thành tựu. Địa vị trên thương trường trong thời gian ngắn khôi phục như trước, Âu Dương Vũ Tình liền vung tay hủy bỏ hôn lễ với Tư Đồ Hoàng Khắc. Mặc kệ sự cười chê biếm ngôn của thế gian, nàng một giây cũng không muốn cùng nam nhân kia tồn tại nửa điểm quan hệ.
Ba năm nay trôi qua, kỳ thực đã có rất nhiều thay đổi. Bất quá nàng không thể phủ nhận tia bất lực nho nhỏ trước hiện thực chệch đi quỹ đạo.
——–
Chiếc xe màu bạc quen thuộc dừng lại trước quán cà phê nhỏ ấm áp, Âu Dương Vũ Tình theo thói quen tự thưởng cho mình một ly cappuchino với kem. Lấy tính cách quạnh quẽ của nàng mà nói, Đường Nhã Khiết đã lập cái công lao thật lớn khi đem cà phê đen đậm đặc năm đó buộc nàng đổi thành thứ này.
Đóng cửa xe, Âu Dương Vũ Tình tiện tay mở một bản nhạc du dương nhẹ nhàng để thư giãn. Bắc Kinh hiện tại lại bước vào mùa đông lần nữa, trên đường toàn là đôi trai gái nép vào nhau tăng nhanh cước bộ trong khi nụ cười ẩn hiện chưa hề rời môi.
Lợi dụng lúc đèn đỏ, nàng nâng cốc cà phê lên chậm rãi thưởng thức. Nhưng là thân ảnh bên kia đường lại khiến đồng tử nàng giãn ra cực đại. Nữ nhân vóc dáng nhỏ bé đang thập phần cao hứng nhìn bánh kem cao tầng to kia chẳng phải chính là Đường Nhã Khiết sao? Âu Dương Vũ Tình không dám xác định, liền kéo xuống cửa kính quan sát kĩ càng hơn.
Ánh đèn vàng hắt ra từ tiệm bánh kem phản chiếu lên sườn mặt nhu hòa của Đường Nhã Khiết, khiến cho ý cười vốn dĩ đẹp đẽ nay lại càng thêm chói mắt. Nàng thậm chí chưa bao giờ nghĩ đối phương sẽ tình cờ gặp nhau trên đường, ánh mắt lạnh lẽo cơ hồ nhiễm tia ôn nhu khó nói.
Không nghĩ tới tiến đến bên cạnh Đường Nhã Khiết còn có một người khác, cư nhiên còn là nữ nhân. Âu Dương Vũ Tình nheo mắt theo dõi biểu tình của nữ nhân với chiều cao khủng bố, ngay lập tức đã nhận thức thân phận đối phương. Kia đương nhiên là Tiêu Úy Vân, Tiêu lão sư mà thường ngày vẫn nằm ở câu cửa miệng của sinh viên “năm tốt” nhà nàng.
Trong tay Tiêu Úy Vân cầm theo hộp bánh kem, hướng Đường Nhã Khiết chậm rãi xoa đầu sủng nịch. Trên trán Âu Dương Vũ Tình phốc một cái xẹt qua khó chịu nho nhỏ, nhưng không biết vì sao lại phát sinh.
Đèn đỏ rất nhanh thì chuyển xanh, dòng xe tự nhiên thuận theo đó tiếp tục lao vun vυ't. Mà cái cô bé ngu ngốc kia lại mải mê cùng Tiêu Úy Vân ríu rít, không để ý đèn tín hiệu liền bước xuống đường.
Âu Dương Vũ Tình cơ hồ là gấp đến sắp hỏng, lập tức phản ứng bật ra khỏi xe muốn chạy đến ngăn lại.
“Nhã…”
Bất quá lời đến lại bị nghẹn ứ ở cổ họng, bởi Đường Nhã Khiết đã bị Tiêu Úy Vân vươn tay kéo về, hoàn hảo không một tia tổn thương. Hơi thở mới đó kịch liệt một khắc liền trầm xuống, con ngươi nàng thu lại tiêu cự nhìn Đường Nhã Khiết hồi lâu, cũng lười đôi co trở lại xe, chân đạp ga mạnh mẽ hơn vài phần mà phóng về nhà.
—–
“Tiêu lão sư, cảm ơn chị tiễn em về.”
Đi bộ cả đoạn đường dài, Đường Nhã Khiết thấy Tiêu Úy Vân đã muốn túa ra mồ hôi trên trán, vừa có chút cảm động vừa buồn cười. Rõ ràng là hai nhà ngược nhau, Tiêu Úy Vân lại thích tự ngược bản thân.
“Ân, mau vào đi, trời thật lạnh. Hôm nay cảm ơn em.”
Đứng dưới ánh đèn đường mờ mịt, Tiêu Úy Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, đem hộp bánh kem còn lại nhét vào tay Đường Nhã Khiết, tiện tay đẩy nàng ta vào trong. Mấy năm nay đều như vậy trôi qua, Tiêu Úy Vân đợi Đường Nhã Khiết khuất bóng mới chậm rãi ly khai.
Đường Nhã Khiết thập phần cao hứng mang bánh kem đặt bên cửa, làm ra một hai động tác quét vân tay liền mở cửa tiến nhập. Chỉ là phòng khách hôm nay có điểm quỷ dị, đến cả đèn đều mở sáng trưng. Nhìn đồng hồ mới hơn tám giờ tối, Âu Dương Vũ Tình thế nào lại trở về sớm như thế?
Đường Nhã Khiết bán tín bán nghi bước lại gần căn phòng khép hờ, phát hiện quả nhiên trong đó có ánh sáng hắt ra. Thoắt cái sắc mặt nàng như có hàng ngàn nỗi thống khổ, trực tiếp nhăn lại khó xử. Có lẽ đây là lần đầu tiên bị đối phương bắt quả tang về nhà trễ, Đường Nhã Khiết nhất thời không dám cử động, cứ như thế bất động tại chỗ cắn môi.
Nhưng lại đúng lúc bối rối nhất, Âu Dương Vũ Tình không nói tiếng nào đã đem cửa mở ra, tiếp theo lọt vào mắt nàng là áo ngủ tơ tằm thượng hạng có phần xuyên thấu. Đường Nhã Khiết suýt chút nữa cắn luôn vào lưỡi, lập tức cúi đầu thấp hơn khống chế nhịp tim nhanh hơn bệnh nhân đột quỵ…
“Em về rồi?”
Thanh âm kia quá mức mềm mại, khiến nàng nghe không ra nửa điểm trách cứ. Đường Nhã Khiết chậm rãi gật đầu, cũng không có nói gì thêm, càng vô phương đối diện sóng mắt như nước của Âu Dương Vũ Tình.
“Đi tắm đi, rồi đến phòng tìm chị.”
Thôi xong rồi… Rốt cuộc vẫn là thoát không được kiếp nạn này…
Âu Dương Vũ Tình tựa người vào bên cửa dõi theo bộ dáng nhỏ nhắn dè dặt trở về phòng, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt rối rắm cùng hai má hồng hồng kia tựa hồ rất lâu rồi không thấy, loại tưởng niệm nho nhỏ tự nhiên theo đó tràn về.
Đợi Đường Nhã Khiết tắm xong đã là chuyện của một tiếng sau. Nguyên lai câu chuyện tắm rửa không dừng lại ở tắm và rửa, Đường Nhã Khiết còn phải vận dụng tế bào não trái phải luân phiên để nghĩ ra cái lí do chính đáng cho việc này. Bất quá là làm thế nào cũng không tốt, vì thế nàng chọn nói thật.
Rón rén bước đến bên bàn làm việc của Âu Dương Vũ Tình, người kia vẫn còn nghiêm túc xem tài liệu chất đống, nhưng là mái tóc ngắn ngang vai lâu lắm mới được thả ra lại phi thường tôn lên nét đẹp thuần thục của chị ấy. Cư nhiên thời gian chỉ rút đi phần bồng bột của tuổi trẻ ở nữ nhân này, giờ đây sắp chạm ngõ 30, Âu Dương Vũ Tình trở nên trầm ổn và lắng đọng.
Đột nhiên ý thức được mục đích đến đây, Đường Nhã Khiết bừng tỉnh khỏi cơn si mê vô hạn, lí nhí hướng Âu Dương Vũ Tình nói.
“Chị Vũ Tình…Em đến rồi…”
“Ân.”
Trả lời gọn gàng, đối phương là cố ý để nàng tự thú tội sao? Mắt thấy Âu Dương Vũ Tình đặt xuống tài liệu trên tay rồi nhìn nàng chằm chằm, Đường Nhã Khiết càng thêm vạn phần khó xử.
“Chị Vũ Tình… Em có thể giải thích sao?”
Đường Nhã Khiết nhướn mi len lén theo dõi biểu tình người kia, bất quá liền hối hận. Chỉ thấy ai đó bày ra vẻ mặt ‘còn cần hỏi sao’ đã khiến ngũ quan nhỏ nhắn lúc xanh lúc trắng. Tay nắm chặt góc áo pijama màu xanh, thẳng đến khi nhăn nhúm mới dám lấy hết khí lực mở miệng.
“Thật ra em tan học lúc 5 giờ…”
“Cái này chị biết.”
Ách… Đúng rồi, thời khóa biểu của nàng chính là màn hình khóa điện thoại chị ấy mà.
“Rồi em cùng với Tiêu lão sư dạo phố mua một con gấu bông…”
Mi tâm Âu Dương Vũ Tình khẽ nhíu, môi trái tim nhếch lên định cắt ngang, bất quá rất nhanh bỏ đi ý định đó.
“Bởi vì hôm nay là sinh nhật con trai Tiêu lão sư…”
Đường Nhã Khiết xin thề trong câu chuyện này hoàn toàn không có nửa điểm giả dối, bất quá còn chuyện mấy năm nay vẫn là cùng mẹ con Tiêu Úy Vân trải qua thầm lặng thì không có can đảm nói ra.
Âu Dương Vũ Tình đem cả thân thể ôn nhuyễn dựa vào lưng ghế, thản nhiên tạo ra cái khoảng lặng đủ mức siết chặt tâm can Đường Nhã Khiết. Qua một lúc, nàng mới chậm rãi dùng ngữ khí vân đạm phong khinh hé môi.
“Lần sau nên báo cho chị biết, không nên tự tiện quyết định như thế.”
Dường như nhận ra tia tức giận cơ bản không tồn tại, Đường Nhã Khiết trước hết gật đầu đáp ứng lập tức.
“Em đã biết.”
“Còn nữa, về sau vẫn là để chị đón em lúc tan trường đi.”
“…”
Thoắt một cái gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, hiện rõ trên đó còn là tia ủy khuất rất đáng yêu. Âu Dương Vũ Tình xem đến vui vẻ nhưng nhất định vẫn không lộ ra điểm cao hứng.
“Sao? Em không muốn?”
Làm ơn đi… Đường Nhã Khiết có ăn gan hùm cũng vô phương kháng nghị đề nghị kia. Chỉ là nàng không hiểu vì cái gì đối phương đột nhiên lại muốn đưa đón mình. Nguyên lai đi xe bus tốt lắm, mà Âu Dương Vũ Tình lại hiếm khi trở về nhà trước 9 giờ, chắc không phải là đùa nàng chứ…
“Nếu không có gì thì cứ như thế quyết định đi. Ngày mai tan học chị đến đón em.”
Kỳ thực Âu Dương Vũ Tình luôn tỉ mỉ trong vấn đề đi học của Đường Nhã Khiết, nhưng bắt một người có thói quen cô độc đi chu toàn cho ai đó quả thực là làm khó nàng. Cho đến hôm nay nhìn thấy Đường Nhã Khiết bất cẩn như vậy trên đường, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu chính là lo lắng cho an toàn của đối phương.
Đường Nhã Khiết nửa vui nửa sầu, vì thế tự nhiên không biết biểu tình trên mặt có bao nhiêu phần gây cười. Tự mình trở về phòng, nàng âm thầm cảm thán cho ngày tháng sau này của bản thân…
P/s: An bận mấy ngày nay nên k up chap đc nè >…< Mn tiếp tục ủng hộ An nha!!!!!!
Câu chuyện tiếp nối bằng cuộc sống của VT và NK, các bạn cảm thấy sao :))))