Ánh nắng chói mắt len lỏi qua khung cửa sổ khép hờ của căn phòng lạnh lẽo, trải dài trên sàn gỗ cao cấp mảnh vàng nhạt vô vị. Trải qua một đêm có quá nhiều biến đổi, Diệp Linh cuối cùng chọn cách thu mình trốn tránh thực tại tàn nhẫn. Hai cánh tay gầy yếu khước từ mọi thân cận, thủy chung chỉ chăm chú vào bảo hộ chính mình.
Tâm trạng nặng trĩu đương nhiên không chỉ có Diệp Linh, Âu Dương Vũ Tình cả đêm túc trực bên cạnh cũng vô phương chợp mắt dù chỉ một giây. Cho đến khi nhận thức được mặt trời đã muốn lên cao, nàng mới phát tiết tiếng thở dài bật dậy khỏi sofa.
Cật lực giảm thiểu lực đạo, Âu Dương Vũ Tình nhẹ nhàng đem cửa phòng đẩy ra, con ngươi nhuốm màu ưu buồn chăm chú đặt trên thân ảnh cuộn mình khổ sở. Hiện tại đã hơn 8 giờ sáng, mà tựa hồ đối phương không có ý định nhúc nhích. Đây là lần thứ hai Âu Dương Vũ Tình chứng kiến một Diệp Linh chật vật đến như vậy.
Bàn tay đặt trên tay nắm cửa đình trệ động tác mở toang, thay vào đó là cái khép hờ đầy ý tứ. Âu Dương Vũ Tình nhanh chóng trở về phòng mình thanh tẩy, sau đó chuẩn bị thật tốt cho buổi gặp mặt hôm nay. Bánh mì và mứt sau khi đem gói lại bỏ vào tủ lạnh bảo quản xong xuôi, nàng liền dứt khoác xách túi ly khai căn hộ.
——-
Chiếc xe màu xám tro sang trọng kiên định đậu trong khoảng sân rộng biệt thự Khuất gia. Đối với song phương mà nói địa phương này đều không có điểm xa lạ, thế nhưng thứ bất đồng duy nhất có lẽ đến từ bức màn tâm tư.
Âu Dương Vũ Tình được hạ nhân cung kính đưa thẳng lên phòng Khuất Lạc Giang, người tối qua hơn nửa đêm mới trở về, hơn nữa là bộ dạng ướt sũng đầy khổ sở. Thời điểm nàng gõ cửa, bên trong liền truyền đến thanh âm lạnh lùng của chủ nhân.
“Vào đi.”
Cánh tay dẹp bỏ chút do dự còn sót lại, Âu Dương Vũ Tình đẩy cửa tiến nhập gian phòng. Nữ nhân kia với tóc vấn lên gọn gàng đang đưa lưng về phía cửa, ánh nắng khiến nàng phải híp mắt quan sát đôi vai gầy nhỏ đến xót xa.
Trái với suy đoán của nàng, Khuất Lạc Giang chẳng những điều chỉnh tâm trạng rất tốt, hơn nữa còn mang theo tia lãnh đạm phi thường quỷ dị. Rõ ràng biết người tới là nàng, vậy mà một chút phản ứng Khuất Lạc Giang cũng không có. Đơn giản là ngồi lên bàn làm việc trước bệ cửa sổ hưởng thụ không khí trong lành.
Tiếng gót giày của Âu Dương Vũ Tình đều đặn gõ trên sàn gỗ, chỉ là khoảng cách càng gần, xa lạ càng theo đó lớn thêm. Khuất Lạc Giang nghiêng sườn mặt cho nàng một ánh mắt, đột nhiên khóe miệng cong lên càn rỡ.
“Tới làm gì?”
Câu nói không đầu không đuôi, thậm chí không có một tia cảm tình nào. Thật giống như quan hệ tri kỷ từ trước đến nay giữa hai người chưa từng tồn tại. Âu Dương Vũ Tình vội vã thu hồi kinh ngạc, một mạch hướng đến đối phương bằng thái độ hòa hoãn.
“Chuyện hôm qua tôi vẫn nghĩ nên cho em một lời giải thích.”
Đổi lại câu nói của nàng, Khuất Lạc Giang buông ra tiếng cười trào phúng. Trực tiếp bật dậy khỏi mặt bàn, đồng thời hướng về phía cửa hé môi vô vị.
“Giải thích?”
Người đứng trước mặt Khuất Lạc Giang lúc này thật hiếm hoi bỏ xuống thói ngạo mạn thường ngày, nhưng lại khiến nàng có chút chói mắt không nói nên lời. Tư vị bị những người xung quanh lừa dối gần như làm tâm trí nàng mất đi thanh tỉnh. Cuối cùng trong cuộc đua đến điểm định mệnh xa xôi, nàng rốt cuộc chỉ là con cờ ngu xuẩn.
“Có gì cần giải thích? Sự thật đã quá rõ ràng rồi.”
Thanh âm hờ hững từ phía kẻ luôn tràn đầy nhiệt tình bất giác dọa sợ Âu Dương Vũ Tình. Trong lòng không yên đương nhiên đều bị Khuất Lạc Giang thu vào tầm mắt. Đối phương thoáng lộ ra chút bối rối, sau đó rất nhanh thu hồi để hé môi.
“Tiểu Giang, có những thứ không thể dựa vào bề ngoài để phán xét.”
Khuất Lạc Giang lại buông ra tiếng cười trào phúng, lần này càn rỡ đến nỗi hai vai đều muốn run rẩy theo. Giọng nói khàn đặc cùng ngữ khí kiên định vang lên đánh gãy bài học mà Âu Dương Vũ Tình muốn đem tới.
“Hạ màn được rồi Vũ Tình. Ở đây, loại hài kịch hay bi kịch chị dùng đã lỗi thời rồi.”
Móng tay Âu Dương Vũ Tình gắt gao gim vào lòng bàn tay, thẳng đến khi cảm nhận được cơn đau, nàng mới hoàn hồn đối diện với Khuất Lạc Giang xanh xao. Khoảng cách cả hai không hơn ba bước chân, bất quá lại xa xôi không thể với tới.
Khuất Lạc Giang kiên nhẫn chờ đợi hồi đáp, thế nhưng mọi thứ dường như ngưng trọng triệt để, cấp nàng cái tê dại não nề. Mắt thấy Âu Dương Vũ Tình đưa ánh mắt mông lung về phía mình, nàng dựa vào cạnh bàn, cứ thế ung dung nói.
“Mục đích hôm nay của chị là để giúp nữ nhân kia nói tốt vài câu sao? Rằng cô ta không phải loại…”
“Tiểu Giang! Tôi không cho phép em nói bất kỳ lời nào hủy hoại nhân cách Diệp Linh!”
Người mới đó còn âm thầm chịu đựng miệt thị đã lập tức phản ứng khi động vào yếu điểm. Quả là yêu rồi thì đối tượng liền hóa Tây thi, rốt cuộc cái tình yêu Diệp Linh ban phát là loại bùa mê gì?
Khuất Lạc Giang tức giận Âu Dương Vũ Tình, đồng thời càng mỉa mai chính mình. Chẳng phải nàng cũng là nạn nhân vướng trong lưới tình của Diệp Linh sao?
“Tôi chưa từng nói dối, Vũ Tình. Thừa nhận đi, Diệp Linh chẳng qua là loại nữ nhân không từ thủ đoạn.”
“Đủ rồi… Em im đi!”
Thân thể Khuất Lạc Giang vươn ra phía trước một chút, bước chân nặng trĩu di động trên sàn đem khoảng cách hai người kéo gần lại. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Nàng muốn nhiều hơn, muốn đem tất cả tội lỗi của Diệp Linh toàn bộ phơi ra, càng muốn hủy hoại thứ mà cô ta đạp lên mạng người để cướp lấy.
“Khuất gia có lỗi với Tống gia, phải. Tôi thừa nhận Khuất gia đã làm một việc không thể tha thứ. Nhưng hai mươi mấy năm qua đi, chẳng phải chúng tôi đã dùng năng lực để bù đắp sao? Nhưng Diệp Linh lại xuất hiện, phá vỡ tất cả những gì Khuất gia có một cách hèn hạ!”
Những ngón tay lạnh lẽo của Khuất Lạc Giang vươn ra tóm lấy cằm của Âu Dương Vũ Tình. Cái siết chặt khống chế là đại biểu cho phẫn uất hiện tại trong lòng nàng.
“Vũ Tình, chị mở mắt ra mà nhìn đi! Chị nói tôi phải làm gì? Tha thứ rồi giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra? Như thể chị ta chưa từng hủy hoại gia đình tôi sao? Nói! Nói đi!”
Người đối diện Âu Dương Vũ Tình đánh mất điềm tĩnh vốn có, cả người Khuất Lạc Giang vì kích động mà run rẩy kịch liệt. Hốc mắt đỏ bừng, khuôn ngực phập phồng mang theo tia khẩn trương cùng khổ sở. Hóa ra nước cờ mà Diệp Linh đánh cược lại thất bại triệt để. Giờ đây khi nhìn vào đôi con ngươi đối phương, ngoại trừ thù hận, nàng không thể nhìn thấy thứ gì khác.
Âu Dương Vũ Tình kinh hoàng đối diện với ngũ quan quen thuộc mà xa lạ từ từ phóng đại trước mặt mình,nhất thời vô phương tự bào chữa. Khuất Lạc Giang bước tới áp sát vào ngũ quan đối phương, cơ hồ là gằn từng tiếng thốt ra.
“Cảm giác đó ra sao?”
Tiếng thở dốc phập phồng dưới lớp áo mỏng manh, Âu Dương Vũ Tinh gạt tay Khuất Lạc Giang ra khỏi cằm mình.
“Em nói gì?”
“Tôi nói cảm giác lên giường với Diệp Linh hẳn là tuyệt lắm!”
“Khuất Lạc Giang! Em…”
Âu Dương Vũ Tình có nằm mơ cũng không ngờ người mà Diệp Linh một mực tin tưởng sẽ có thể trước mặt nàng lên tiếng miệt thị. Máu nóng toàn bộ dồn về lòng bàn tay nắm chặt, Khuất Lạc Giang lại ngay lúc này chạm đến giới hạn cuối cùng.
“Quả thật dơ bẩn!”
Cháttttt…
Cái tát bất ngờ giáng xuống bên má Khuất Lạc Giang tạo ra âm thanh chua xót vang vọng giữa căn phòng tịch mịch. Mặc cho bàn tay truyền đến cơn đau rần tê dại, Âu Dương Vũ Tình lập tức nắm lấy cổ áo Khuất Lạc Giang đẩy mạnh ra sau. Lực đạo mạnh mẽ khiến cả người đối phương ngã nhào ra đất trong sự kinh ngạc, chỉ có thể gào lên cái tên nàng từng tín nhiệm nhất.
“Âu Dương Vũ Tình!!!!”
“Câm miệng!!!”
Lại thêm một lực đạo hung hăng bóp lấy cằm đang muốn phản kháng, Âu Dương Vũ Tình ném túi xách xuống sàn làm vật trong túi xách rơi tán loạn. Đây cũng là lần đầu tiên Khuất Lạc Giang chứng kiến đối phương phát tiết.
“Em lấy tư cách gì lên án nàng? Em chỉ là một kẻ vô năng không hơn kém!”
Thanh âm lớn khiến gân cổ Âu Dương Vũ Tình nổi lên từng mảng, nhưng sự tức giận của Khuất Lạc Giang đều không kém cạnh. Dùng hết sức vùng vẫy khỏi khống chế, lúc này nàng mới phát hiện cổ tay cho chút đau, hẳn là trật khớp rồi.
“Buông tôi ra!”
Đáp lại mệnh lệnh của đứa nhỏ cậy mạnh là cái cười khẩy của Âu Dương Vũ Tình. Đương nhiên nàng không có ý buông tha. Áp sát vào sườn mặt Khuất Lạc Giang như cái cách đối phương vừa dùng, nàng nghiến răng phát tiết tất cả bất mãn.
“Khuôn mặt này vì sao lại có điểm quen thuộc, rốt cuộc tôi cũng hiểu được. Khuất Lạc Giang, em nghĩ Diệp Linh là lợi dụng em để lật đổ Khuất gia?”
Khuất Lạc Giang đăm chiêu nhìn Âu Dương Vũ Tình, cả thân thể bị ghìm chặt làm nàng có muốn kháng nghị đều vô phương, chỉ có thể phát ra âm thanh.
“Tôi nói sai sao? Chị ta vốn dĩ từ đầu đã lợi dụng tôi!”
“Vậy nói xem vì sao ba em một bước đi đời, mẹ em bị giam lỏng trong chính ngôi nhà mình, anh trai thì đi tù vô thời hạn, mà em lại ba lần bốn lượt thoát khỏi tai nạn để ở đây lớn tiếng? Nói cho tôi đi!!!”
Khuất Lạc Giang nhất thời không thể thốt ra câu phản biện nào, có lẽ nguyên nhân cơ bản là bởi lời nói của Âu Dương Vũ Tình không hề sai. Nàng chọn cách từ chối sự thật về tình yêu của nàng và Diệp Linh, mặc dù đó là việc của kẻ hèn, nàng vẫn muốn phủ nhận. Ít nhất tâm khảm Khuất Lạc Giang sẽ thanh thản hơn trong biển bi thống.
“Không thể nói? Nếu không phải Diệp Linh ba lần bốn lượt che chở cho em, thì kẻ đầu tiên hy sinh chính là người tên Khuất Lạc Giang! Nếu không phải Diệp Linh một mực mở đường, những thứ này em cơ bản có khả năng lấy được sao?”
Mạnh mẽ ném sấp văn kiện vào người Khuất Lạc Giang, toàn bộ đều là bằng chứng phạm tội của Diệp Linh. Không gian bỗng chốc trở nên yên lặng quỷ dị bởi điểm giao nhau trong suy ngẫm của cả hai. Tiếng giấy sột soạt ma sát với sàn, Khuất Lạc Giang tùy tiện cầm lên một tờ, nước mắt lập tức trào ra không thể kiểm soát.
Từ trên cao nhìn xuống Khuất Lạc Giang co người run rẩy, nếu nói không chua xót thì tự nhiên là dối trá.
“Khuất Lạc Giang, em làm gì có tư cách gọi tên nàng!”
Tiếng nức nở chưa dứt, Khuất Lạc Giang đã bị Âu Dương Vũ Tình bắt phải ngẩng mặt lên.
“Là Khuất gia đã cướp đi tất cả của Diệp Linh, là em đã lấy đi hi vọng cuối cùng của nàng!”
P/s: Lại một cuộc cãi vã 🙁 Đến đoạn cuối của truyện rồi mọi người cảm thấy Ái Sinh Ái Nhục để lại cho mọi người cảm giác ra sao @@