“Tiểu thư, phu nhân… Phu nhân ngất xỉu vào viện rồi!!!!”
Từ bên kia điện thoại vang lên tiếng hoảng hốt của người hầu, dường như vô cùng khẩn trương. Khuất Lạc Giang siết chặt điện thoại trong tay, mặt tái đi vì tin tức mới đến.
Không kịp đáp lại, Khuất Lạc Giang đã đẩy cửa chạy đi rất nhanh, có điểm khiến Đông Phương Nghiên theo không theo kịp gọi với theo.
“Khuất tiểu thư!”
Cơ bản khoảng cách từ Tổng cục đến bệnh viện rất xa, lái xe hết tốc lực như Đông Phương Nghiên cũng mất hơn nửa tiếng mới tới nơi. Khuất Lạc Giang giống như phát điên đẩy cửa xe chạy vào sảnh bệnh viện, tóm lấy áo cô hộ lý đang chuẩn bị bệnh án gần đó hét lên.
“Cô! Tình hình mẹ tôi sao rồi? Nói mau!!”
Vị hộ lý do bị nắm lấy vai bất ngờ, hơn nữa lực đạo cũng rất lớn khiến toàn bộ hoa ngôn đều không còn đọng ở đại não. Chỉ có thể ấp úng trong tiếng thở gấp đáp lại.
“Bác…bác sĩ Khuất… Tôi…”
Khuất Lạc Giang gấp gáp đến không kịp đợi cô ta hoàn hồn đã trực tiếp lao vào thang máy, ngón tay cật lực kiềm nén run rẩy bấm lên tầng cấp cứu cao cấp. Chỉ là có khống chế đến mấy đi nữa, trước mắt nàng vẫn là mảnh mông lung nhòe đi vì nước mắt. Đông Phương Nghiên đuổi theo phía sau cũng len người vào thang máy kịp thời, giúp nàng bấm tầng 4.
Người bên cạnh Đông Phương Nghiên ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ buông ra một nhịp thở sai lệch sẽ khiến thần trí mất đi tỉnh táo. Nàng lảo đảo bám vào thanh cân bằng thang máy, dùng răng trên cắn chặt môi dưới rướm máu cũng không hay biết. Đông Phương Nghiên muốn tiến lên giải thoát cho đôi môi anh đào, nhưng lại không cách nào tìm ra phương pháp giúp đỡ Khuất Lạc Giang. Hai người cứ thế trầm mặc cho đến khi bảng điện tử hiện lên số 4.
Cửa thang máy bật mở cũng là lúc Khuất Lạc Giang liều mình lao ra.
“Khuất tiểu thư! Cẩn thận!”
Khuất Lạc Giang cơ bản không nghe được tiếng của đối phương, duy nhất trong đầu hiện tại chỉ là mâu thuẫn giữa tình thân và tình yêu, là gương mặt của ba, mẹ, anh Dĩ Phong đối lập với Diệp Linh đơn bạc. Mất cân bằng đột ngột khiến cơ thể nàng gần như mất phương hướng trên hành lang dài trắng toát bi thương.
Ngay tại thời khắc tưởng chừng mọi thứ sẽ sụp đổ bằng cái tiếp đất đau đớn thì một bàn tay không biết từ đâu vươn ra, nắm chặt cổ tay nàng. Người đột nhiên xuất hiện kiên định kéo nàng vào lòng, hơn ai hết Khuất Lạc Giang hoàn toàn cảm nhận được khẩn trương của đối phương.
Khí tức người kia dường như đánh thức nỗi bi thống sâu thẳm nhất trong tâm khảm nàng, quen thuộc đến mức chỉ có thể siết chặt nắm tay rồi nặng nề gằn giọng.
“Diệp Linh…”
Hơi thở Diệp Linh cũng khẩn cấp không kém Khuất Lạc Giang, điểm khác biệt duy nhất có lẽ chính là ánh mắt yêu thương mà Diệp Linh trao cho Khuất Lạc Giang so với đường nhìn sắc lạnh từ phía đối diện.
Dứt khoác đẩy Diệp Linh ra, Khuất Lạc Giang lùi lại hai bước, đôi con ngươi đảo quanh gương mặt mà chính nàng cũng không có cách nào phân biệt thực hư.
“Giang… Em…”
“Đừng gọi tên tôi!”
Bàn tay Diệp Linh bị đối phương hất mạnh, lực đạo mạnh mẽ đến nỗi lưu lại toàn bộ đều là loại tê dại thấu tâm can. Nàng chăm chú thu vào thân ảnh run rẩy trước mặt, cố chấp tiến lên một bước.
“Giang… Em có sao không?”
Diệp Linh càng tiến, Khuất Lạc Giang càng lùi lại. Cỗ tức giận trong lòng như cái van để mở trực tiếp phát tiết toàn bộ lên đầu Diệp Linh. Mặc cho cổ họng đau rát, nàng vẫn chọn cảnh cáo Diệp Linh đang bước tới.
“Chị không được gọi tên tôi!”
Thân ảnh đơn bạc của Diệp Linh bất giác dừng cước bộ, đáy mắt chất chứa lo âu trùng điệp thoắt cái chỉ còn lại bi thương không thể giải bày. Rốt cuộc khóe môi tràn ra nụ cười vô nghĩa.
“Vậy tôi nên gọi em là gì? Em chồng? Quan hệ này vốn dĩ…”
Khuất Lạc Giang hiện tại giống như con thú hoang xù lông tự vệ, không hề cố kỵ lao đến đẩy Diệp Linh vào bức tường trắng toát lạnh lẽo.
“Câm miệng!!!”
Đau đớn truyền đến từ phía sau khiến mi tâm Diệp Linh nhíu chặt gắt gao, nàng muốn đem Khuất Lạc Giang đẩy ra. Nhưng khi nhìn thấy hai hàng lệ tuôn ra từ khóe mi của đối phương, lần đầu tiên Diệp Linh cảm thấy xót xa thậm chí có thể đánh gục nhói đau thể xác. Tim Diệp Linh thắt lại, ngón tay tinh tế cẩn trọng lau đi giọt nước mắt càn rỡ lăn dài kia.
Bất quá dù nàng có cố gắng cách mấy đi nữa vẫn đổi lại là phản kháng mạnh mẽ của Khuất Lạc Giang.
“Diệp Linh! Chị làm gì mẹ tôi? Nói đi!”
Đối diện với cứng rắn đến thắt lòng, Diệp Linh buông ra tiếng cười chua xót.
“Tôi nói em sẽ tin sao?”
Nếu thực sự tin tưởng, em đã không ở sau lưng tôi làm nhiều chuyện như vậy.
Khi niềm tin trở thành thứ xa xỉ, con người thà lựa chọn buông bỏ cũng không nguyện tự thương tổn bản thân. Lực đạo bên vai Diệp Linh ngày một buông lỏng, Khuất Lạc Giang sâu sắc thu lấy gương mặt bi thống trước mặt.
Ngũ quan tinh xảo kia in hằn dấu vết của dối trá, khiến nỗi hồ nghi về ngọt ngào nàng ta cho đi phải chăng tất cả đều có dụng ý khác ngoài tình yêu. Loại buông xuôi không nói thành lời như ẩn như hiện ở đuôi mắt Diệp Linh cấp nàng con dao sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim còn đang loay hoay lựa chọn.
Khuất Lạc Giang quay lưng về phía Diệp Linh, ngửa mặt đem dòng lệ chực trào toàn bộ nuốt gọn vào hốc mắt. Không ai nói với ai một câu nào, giữa hai người lúc này chỉ còn khoảng cách muôn trùng tồn tại.
Em không sai, tôi cũng không đúng. Cứ như thế càng xa nhau hơn, cứ như vậy mà bước khỏi giới hạn chịu đựng cả hai tùy tiện xây nên.
Diệp Linh xoay đầu nhìn theo bước chân nặng nề về phía ngược lại của đối phương, hai tay từ lúc nào đã siết chặt vạt áo sơ mi hỗn độn bị nhàu nát. Mặc dù thân thể không có cách nào khôi phục tri giác, thế nhưng Diệp Linh vẫn cố chấp quay người ly khai.
“Diệp Linh…”
Người gọi là Đông Phương Mạt với thanh âm thập phần lo âu. Diệp Linh đơn giản mỉm cười nhàn nhạt, sau đó tận lực kiềm nén bi thương tăng cước bộ rời đi.
Không biết đã bao lâu nàng chưa lâm vào hoàn cảnh chật vật thế này, chỉ nhớ vào cái ngày nắng chói mắt năm năm trước ấy, nàng lần đầu tiên nếm trải tư vị thắt lòng cục cực của việc mất đi người yêu. Mà nay cơn đau ấy thậm chí mãnh liệt hơn, dây dưa và tàn nhẫn hơn năm ấy rất nhiều.
Cho đến khi trước mặt chỉ còn lại mảnh đen kịt, nàng mới bừng tỉnh dừng chân. Diệp Linh vươn tay là muốn nắm lấy thứ gì đó để bớt chông chênh, nhưng thứ nàng thu lại tất cả đều là lạnh lẽo thấu tâm can. Xòe bàn tay ra, nàng cơ hồ không còn nhận thức được bản thân đã ở đâu trong mớ hỗn độn này.
Tình cảm nàng dành cho Khuất Lạc Giang từ sớm đã không dừng lại ở mức có thể khống chế bản thân, có lẽ Diệp Linh đã quá tự mãn vào lý trí vốn dĩ đã suy yếu. Nàng muốn nói với Khuất Lạc Giang hai chữ “Xin lỗi”, nhưng xin lỗi về cái gì đây? Vì đã cướp hết tất cả của em ấy? Vì đã khiến cô bé ngây thơ đó nếm trải đau thương đến tột cùng?
Không, Diệp Linh không thể lên tiếng. Bởi vì chính nàng đã chết lặng trong vòng xoáy tội lỗi ấy từ lâu rồi.
Nhẫn nhịn hai mươi mấy năm vì một hão vọng, Diệp Linh cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nàng tựa mình vào bức tường bên đường trong con hẻm nhỏ, đưa mắt dõi theo ánh đèn hào nhoáng của khoảng trời trước mắt.
Nhìn thấy đứa nhỏ bên đường được người mẹ hiền từ dắt tay qua phố, nàng nhớ đến gia đình mình. Đã từng có những ngày ấm êm bình đạm, đã từng có những phút quây quần đầm ấm. Nhưng xa rồi, mọi thứ đã trôi đi quá xa rồi.
Kí ức của nàng bị vùi lấp bởi toan tính thù hận, hạnh phúc của nàng bị chính bàn tay tê dại này bóp nát.
Diệp Linh, rốt cuộc ngươi sống vì cái gì?
Diệp Linh, cuối cùng ngươi còn lại gì ngoài hai bàn tay trắng đây?
Cơ thể đơn bạc của nàng vì hứng phải cơn gió xuân mà bất giác lảo đảo. Đến lúc này, Diệp Linh mới giật mình phát hiện bản thân đã hoài phí thật nhiều, thật nhiều điều tốt đẹp.
Bất ngờ trên vai nàng chợt xuất hiện cái áo khoác nặng trịch của ai đó mang khí tức vô cùng quen thuộc. Quen thuộc đến nỗi Diệp Linh liền ngả người cho đối phương đỡ lấy không một tia nghi hoặc.
Trong bóng tối, sườn mặt kiên định kia còn mang theo vài tia hờn dỗi sâu xa cùng khổ sở vô nghĩa, Diệp Linh vươn tay vén sợi tóc nghịch ngợm của người kia, hai phiến môi khô ráp khó khăn nỉ non.
“Vũ Tình, tôi mệt mỏi quá.”
Âu Dương Vũ Tình gia tăng lực đạo ở tay, trực tiếp đem Diệp Linh ghì chặt trong lòng. Hơi ấm nhàn nhạt tràn vào khoang mũi làm hai hàng nước mắt của Diệp Linh cuối cùng cũng được giải thoát.
Một giọt, hai giọt, cứ thế lại càng nhiều hơn rơi xuống trên vạt áo đối phương. Diệp Linh lặng lẽ nức nở trong bóng tối, tấm lưng ra sức gồng lên gánh vác hàng loạt trách nhiệm dư thừa và kiềm chặt tiếng nấc nghẹn.
Bàn tay Âu Dương Vũ Tình luồn vào tóc Diệp Linh, ôn nhu và dịu dàng.
“Chúng ta về nhà.”
P/s: Cuối cùng người luôn tình nguyện hi sinh vì DL luôn là VT. Một VT ngốc nghếch 🙁
Còn LG…dường như niềm tin đã bị lung lay rồi… Có những thứ không thể lấy lại đc, huống chi những gì LG biết chỉ là một phần :(((((((