Diệp Nhất lo lắng cho Tiểu Cửu một mình đi làm nghệ sĩ, nên bảo Tiểu Thất đi theo nàng, dùng tên giả là "Lâm Tử Khiêm" để tham gia một cuộc thi tuyển người đẹp, kết quả âm kém dương sai cả hai người đều được tuyển vào một chỗ. Tiểu Thất không có dã tâm muốn tiến vào giới giải trí để làm gì, Diệp Nhất nói dù sao ngươi cũng đã được tuyển, vậy thì đi chơi đùa một chút, dùng thân thủ lợi hại của ngươi để bảo vệ muội muội, lại có thể giải sầu.
"Giải sầu?" Diệp Nhị không rõ.
Diệp Nhất tới gần nàng nhỏ giọng nói: " Ngươi không biết sao? Tiểu Thất và Vivian chia tay".
"Di? Thật vậy sao?"
"Thực ra ta cũng không rõ, nhưng mà đêm qua ta đi ngang qua cửa phòng của Thất tiểu thư nhà chúng ta, hai giờ sáng còn chưa có ngủ, mà tiếng khóc lại truyền ra đến cửa, khỏi phải nói là dọa người tới mức nào".
"Thật không, tiểu quỷ này thực sự có cảm tình a..." Diệp Nhị ngừng một chút, cảm thấy có cái gì đó không đúng. "Ai, tỷ tỷ, ngươi cả buổi tối không ngủ được, hai giờ sáng còn ở bên ngoài mò mẫm xung quanh làm cái gì a?"
"Khụ khụ. Ta về phòng đây". Diệp Nhất đang trốn tránh đề tài. Thật sự so với quản gia còn "quản gia" hơn nữa.
Nhìn thấy bóng dáng vừa muốn đào tẩu của Diệp Nhất, Diệp Nhị nhỏ giọng gọi nàng một tiếng: "Tỷ tỷ".
"Ân?" Diệp Nhất quay đầu lại, trong nháy mắt ánh sáng lần lượt thay đổi, Diệp Nhị phát hiện Diệp Nhất đúng thật là đã thay đổi, tuy rằng mỗi ngày đều gặp nhau, chính là đột nhiên hoảng hốt khi nhớ lại bộ dáng của tỷ tỷ khi còn trẻ, đối lập với nàng lúc ba mươi hai tuổi sẽ xuất hiện sự mệt mỏi, làn da cũng không thể so với lúc trước.
Thời gian trôi qua bắt đầu chia cắt làn da, xén lấy sinh mệnh của chúng ta, đem chúng ta từng bước từng bước đẩy đến cực hạn của nhân gian. Thân thể thay đổi, nhưng còn tâm tình vĩnh viễn cũng không thể thay đổi...
"Ngươi, phải chú ý giữ sức khỏe". Diệp Nhị nhìn vào ánh mắt của Diệp Nhất nói, muốn nói thật nhiều nhưng lại không thể mở miệng, đành phải pha trộn với khổ sở nuốt lại trong bụng.
Diệp Nhất cười, nhướng mày rồi dùng mũi hừ ra một tiếng, xem như đáp lại.
Tiểu Cửu và Tiểu Thất đến gây sóng gió ở giới giải trí, Tiểu Bát cả ngày ở lì một chỗ trong nhà ngồi trước máy tính không biết là đang chơi trò gì, Tiểu Ngũ ở nước ngoài hết học bài rồi tới làm bài tập cuối cùng cũng tới thời điểm quan trọng nên hai năm nay rất ít về nhà, Tam đệ cùng Lục đệ cũng có chuyện riêng rất bận bịu, nên nhiều lúc ở Diệp Gia chỉ có mình Diệp Nhất và Diệp Nhị ở.
Chuyện ở Bách Mộc Bang tuy rằng trên cơ bản đều là do Diệp Nhị một tay xử lý, nhưng nếu là chuyện đại sự thì sẽ cũng Diệp Nhất thương lượng. Diệp Nhất và Diệp Nhị đều ở bên cạnh nhau, cùng ngồi ở dưới mái hiên ngắm cảnh tuyết rơi, từng giây từng phút trôi qua, cuộc sống có thể nói không có gợn sóng không sợ hãi, bình thản vô cùng, còn làm cho tâm bình tĩnh rõ ràng như mặt nước trong. Cho đến chuyện ngoài ý muốn lần đó xảy ra làm biến đổi hết tất cả.
Không biết phải là trong họa có phúc hay không, Diệp Nhất chỉ biết là, cuộc sống cần chất xúc tác để đẩy nhanh quá trình biến hóa, mà tình yêu cũng cần như vậy để xác định.
Nửa đêm, Diệp Nhất phát sốt nóng tới nỗi thần trí trở nên mơ hồ, Diệp Nhị vội vàng lái xe đưa nàng đi bệnh viện, ai ngờ xe chạy được nửa đường bị tắt máy, làm như thế nào cũng không đi được. Diệp Nhị không thể ngồi chờ như vậy, nhìn thấy tỷ tỷ phát sốt vẻ mặt đỏ bừng đã bắt đầu nói mê sảng, nên Diệp Nhị liền cõng nàng trên lưng chạy đi. Lúc này Diệp Nhị đã không còn là tiểu hài tử gầy yếu năm đó để Diệp Nhất phải dùng thân mình bảo hộ, qua nhiều năm tập võ nàng đã luyện một thân võ công, cõng Diệp Nhất trên lưng chạy cũng không bị thở gấp.
Nhưng mà nàng làm sao biết muội muội của mình ở bên ngoài gây phiền toái, làm cho hắc bang kia tìm người đến phục kích các nàng chứ?
Mắt nhìn thấy ra khỏi ngõ tắt nhỏ này ở đối diện sẽ là bệnh viện, đột nhiên trong bóng đêm nhảy ra hơn mười tên vây quanh nàng và Diệp Nhất.
"Các ngươi là người của Bách Mộc Bang sao?" Mười nam nhân mỗi người trong tay đều có vũ khí, từng bước từng bước tới gần các nàng, Diệp Nhị liền đem Diệp Nhất đặt xuống đất để cho nàng ngồi dựa vào tường, chính mình che ở trước mặt nàng, lạnh lùng hỏi:
"Các ngươi là ai?"
"Là ai? Đối với người đã gần chết thì không cần phải biết danh tính của chúng ta làm gì! Lên!"
Hai người cầm đao đồng thời vọt lên, Diệp Nhị trong khoảng thời gian đó đang luyện Thái Cực Quyền, động tác của đối phương càng mạnh thì càng có lợi cho nàng. Hai tay Diệp Nhị bắt lấy cổ tay của một người, mượn lực của hắn kéo hắn về phía trước, nam nhân mất đi cân bằng trong nháy mắt phóng về phía trước, trong lúc hắn còn đang khom lưng thì Diệp Nhị đã nhanh chóng đánh một lực theo hướng ngược lại, đem hắn đánh ngã về phía sau hướng về phía đồng bọn đang cùng xông lên với hắn.
"Cùng tiến lên!" Tất cả những người còn lại vọt lên một lúc, Diệp Nhị ổn định thế tấn, quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Nhất một cái, dường như ngủ rất sâu.
"Thật xin lỗi tỷ tỷ, phiền ngươi lại ngủ nhiều một chút, ta sẽ lập tức giải quyết bọn họ".
Bên trong cảnh tàn sát khốc liệt đó Diệp Nhị vẫn dùng Thái Cực Quyền, nhưng do không thể di chuyển nên bị bọn chúng chém trúng một đao, về sau đôi mắt nàng đỏ lên bắt đầu chém gϊếŧ, đoạt một cây đao, trong bóng đêm đánh ra những đường sáng thật đẹp, chỉ nghe vài tiếng kêu thảm thiết, là tiếng của một kẻ tập kích, cánh tay của hắn đã không còn. Nam nhân này thấy Diệp Nhị tuy bị thương nhưng càng đánh càng hăng, trong tay còn có vũ khí, đều làm cho tất cả bọn họ chột dạ không dám tiến lên.
"Phế vật! Các ngươi có dám lên không a!" Một người đứng đó ra lệnh rõ ràng là tên cầm đầu, gặp bọn thuộc hạ nhát như chuột tức giận giơ một chân lên.
"Lão, lão Đại, căn bản không có sơ hở a, thực lực chúng ta kém quá". Có một vài người đã học võ được vài năm run rẩy nói.
"Cái gì vậy, các ngươi toàn là nam nhân lại nhiều như vậy còn đấu không lại một nữ nhân đã bị thương sao!"
"Nhưng mà Lão Đại, ngươi có nhìn thấy không?" Hắn chỉ vào người Diệp Nhị đang dính đầy máu, ánh mắt lại nồng đậm sát khí nói, "Ngay từ đầu tới giờ, nữ nhân kia không có di chuyển một bước..."
"Cái..."
Quay lại nhìn về phía Diệp Nhị, chỉ thấy trong mắt nàng phát ra tia sáng thật lợi hại, máu dính ở trên mặt càng làm cho ánh mắt của nàng trở nên đáng sợ hơn, chỉ cần nàng liếc mắt nhìn một cái liền cảm thấy cảm giác áp bức đến nghẹt thở, giống như thác nước đổ từ đầu xuống tới lòng bàn chân, cọ rửa cả thân mình hắn, làm cho hắn không thể nhúc nhích.
"Ai lại đến?" Diệp Nhị không nhanh không chậm nói, đao trong tay hướng về phía trước. Một vòi máu tươi từ trên thái dương của nàng chảy xuống, chảy dọc theo đường cong của khuôn mặt xuống cằm, ngưng tụ bám chặt ở dưới, run rẩy, nhỏ giọt.
Chính xác, nữ nhân này ngay từ đầu hai chân chưa hề di chuyển, cả người nàng đều dính máu nhưng nữ nhân ở phía sau lông tóc cũng chưa hề bị tổn hại, nếu như không phải vì bảo hộ nữ nhân ở phía sau, chỉ sợ mười mấy người còn không đủ nhìn...
"Đáng giận! Đã đến được đây thì không có thể lùi bước! Các huynh đệ chúng ta cùng tiến lên! Ta cũng không tin chỉ một con đàn bà cũng không thu thập được! Lên!"
"Lên!"
Diệp Nhị thấy tất cả những người còn lại đều xông lên, nàng hung hăn cắn môi mình để cho nó không chảy máu quá mức, mà thần kinh có chút hồ đồ trở nên căng thẳng trở lại. Nàng để đao chắn ở trước người lẩm bẩm:
"Thật sự là không quen dùng trường đao. Tỷ tỷ a tỷ tỷ, đã nói ngươi mua cho ta một cặp đoản đao để phòng thân, ngươi còn nói đao không bằng súng, hiện tại thì ngươi đã biết chưa? Ta sẽ cố gắng bảo hộ ngươi thật tốt, cho nên sau khi tỉnh lại nhớ mua tặng cho ta một đôi đao a".
Thời điểm mà người của Bách Mộc Bang tìm được Diệp Nhất và Diệp Nhị thì đều bị dọa đến choáng váng, chỉ thấy Diệp Nhị quỳ một gối, trong tay nắm một thanh đao cắm xuống mặt đất, toàn thân bị máu tươi nhuộm đỏ đã muốn hôn mê, trước mặt của nàng là toàn bộ thi thể của những tên tập kích nằm la liệt, không chết thì cũng tàn phế, phía sau người của nàng là Diệp Nhất, trên người nàng không có một vết xước nhỏ, thậm chỉ là không có một giọt máu nào làm vấy bẩn nàng.
"Nhị tiểu thư!" Người của Bách Mộc Bang muốn chạy tới ôm lấy Diệp Nhị, chính là Diệp Nhị đã muốn mất đi ý thức đem một đao chém ngang qua, nếu như thân mình của người nọ và Diệp Nhị lúc đó không còn cách nhau được một khoảng, thì chỉ sợ một đao này thế nào cũng cắt vào trong bụng hắn.
"Nhị tiểu thư, là chúng ta a!" Mặc kệ người của Bách Mộc Bang nói như thế nào Diệp Nhị cũng không nhường một bước, không nói một câu cũng không ngẩng đầu, chỉ cầm đao trong tay chém tới.
"Nhị tiểu thư đã bị mất ý thức rồi. Nàng đã muốn hôn mê, hiện tại nàng chỉ dựa vào ý thức phải bảo vệ Đại tiểu thư mà hành động thôi..." Người trong Bách Mộc Bang thật nóng vội, sợ nàng tiếp tục giằng co như vậy sẽ nguy hiểm tới tính mạng, nhưng mà nàng vẫn còn cầm đao trong tay chém tới, nên không ai dám tiến lên. Cho đến khi...
"Tốt lắm, Nhị". Đột nhiên Diệp Nhất người vẫn ngồi ở phía sau Diệp Nhị nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cầm đao trong tay nàng. Diệp Nhị vừa rồi còn điên cuồng chém tới đột nhiên dừng lại, ngón tay bị Diệp Nhất nắm lấy nhẹ nhàng mở ra, đao trừ trong tay nàng rơi xuống đất.
"Thật tốt quá, vẫn chỉ có Đại tiểu thư có biện pháp!" Người của Bách Mộc Bang tiến tới lại thấy, hai người cũng không động đậy, "Nguyên lai Đại tiểu thư vẫn còn đang bị hôn mê a..."
"Thật thần kì".
"Khụ khụ! Dong dài cái gì, mau đưa đi bệnh viện!"
Diệp Nhất và Diệp Nhị hai người được đưa đi bệnh viện, lúc này Diệp Nhất tỉnh lại sớm hơn Diệp Nhị, thời điểm nửa đêm nàng liền tỉnh lại, ngồi ở đầu giường Diệp Nhị thấy cả người nàng đều bị băng trắng. Y tá lúc đi tuần vào ban đêm nhìn thấy Diệp Nhất tóc tai bù xù liền bị hù dọa, nhẹ nhàng dụi mắt nhìn kỹ thì mới thấy là người chứ không phải quỷ.
"Ai, người ngu ngốc này". Ngón tay Diệp Nhất nhẹ nhàng lướt qua trên môi Diệp Nhị, "Ta vẫn đối xử với ngươi lãnh huyết như vậy, vì cái gì còn liều chết để cứu ta chứ? Nếu ngươi có thể giống ta bạc tình như thế, ta lại có thể tiếp tục đối xử lạnh nhạt với ngươi..." Diệp Nhất cầm tay Diệp Nhị, nước mắt nhịn nửa ngày không thể tiếp tục ngăn được, "Nhị, phải khỏe lên thật nhanh, ta sẽ cố gắng nói ra những lời trong lòng mình, được không?"
Sự thật chứng minh là năng lực khôi phục thân thể của Diệp Nhị thật sự rất mạnh, ngày hôm sau nàng liền tỉnh dậy. Đối mặt với Diệp Nhị tỉnh táo, toàn bộ yếu ớt được bày ra tối hôm đó của Diệp Nhất cũng thu hồi, hai người đều cười với nhau, thiên ngôn vạn ngữ vẫn còn để ở tận trong đáy lòng.
Mặc cho thân thể của Diệp Nhất thập phần không tốt, nàng vẫn cùng với quản gia cùng đi thăm mộ của Ngải Dĩ Tình.
Cây cối sinh trưởng chim bay ở trên, mộ của mụ nụ nằm thấp ở phía dưới, không có cỏ dại, một năm bốn mùa đều được xếp đầy hoa tươi. Ở một mảng trời trong nắng ấm, Diệp Nhất mặc một bộ đồ màu trắng, nhìn dung nhan của mụ mụ ở trên bia mộ mãi mãi không già đi nói:
"Mụ mụ, trước đây ngươi luôn dạy chúng ta huynh đệ tỷ muội phải tương thân tương ái, bảo ta phải chiếu cố đệ đệ muội muội cho thật tốt, ta thật sự xin lỗi, ta đã mất đi Tiểu Tứ, lại còn làm cho Nhị bị thương. Nhiều năm như vậy trôi qua làm cho ta hiểu được một đạo lý, cái gọi là hạnh phúc không phải trói buộc tại nơi có quy định cứng nhắc, cũng không phải bởi vì thương tổn một lần thì sẽ ngăn cản tình yêu lại đến. Trình An Ny đã thành công, tuy rằng nàng không gϊếŧ chết con người ta, nhưng đã gϊếŧ chết được tình yêu của ta. Nhưng mà có phải mất đi tình yêu sẽ không thể yêu, trước mặt những người khác nhau thì đáp án cũng không giống nhau như vậy. Ta nghĩ đóng băng tình cảm của Nhị là tốt cho nàng, kỳ thật là ta không đúng... Làm điều thật sự tốt cho nàng, sẽ làm cho nàng hạnh phúc, làm cho nàng không hề bởi vì nhìn thấy ta mà trong mắt đầy ưu thương. Mụ mụ, ta muốn làm cho Nhị vui vẻ, ta muốn cùng nàng ở một chỗ, ngươi nhất định không trách ta có phải không? Bởi vì ngươi là mụ mụ ôn nhu nhất trên thế giới này".
Ảnh chụp của mụ mụ mang một nụ cười thản nhiên, mọi lúc đều hiền lành như vậy.
Quản gia đứng ở một bên trong lòng cũng xúc động. Quả nhiên là như vậy a, vô luận một đứa nhỏ có bộ dáng thành thục đến mức nào, ở trước mặt mụ mụ vĩnh viễn vẫn là tiểu hài tử.
Cho nên đêm đó, Diệp Nhất mở cửa phòng Diệp Nhị, ôm nàng cùng nhau ngủ. Diệp Nhất có thể cảm nhận được muội muội vẫn chưa có ngủ, nằm trong lòng ngực của nàng căng thẳng run rẩy.
"Ngươi vì cái gì mà phải liều mình cứu ta?" Diệp Nhất hỏi.
"Bởi vì ngươi là tỷ tỷ của ta. Mạng của ta cũng là do ngươi cứu về, đối tốt với ngươi là điều đương nhiên".
"Tốt lắm, ta muốn ngươi, không được nhúc nhích".
"Tỷ tỷ..." Trong lòng Diệp Nhị cả kinh, Diệp Nhất đã muốn tách hai chân ra ngồi trên cơ thể của nàng:
"Không được, không được nhúc nhích". Diệp Nhất đem áo ngủ của Diệp Nhị kéo lên trên, đẩy lên phía trên ngực, khuôn mặt Diệp Nhị đều trở thành màu đỏ, hoàn toàn không dám cùng với Diệp Nhất đối diện.
"Tỷ tỷ... Tại sao phải như vậy..." Đối với chuyện để lộ thân thể như vậy Diệp Nhị rõ ràng khó có thể chấp nhận, nhưng mà không thể phản kháng.
Cho dù nàng có thể ngăn được thiên quân vạn mã, nhưng ở trước mặt Diệp Nhất nàng không thể chống cự được gì.
"Nhị, lúc không có người khác, chỉ có thế giới của hai người chúng ta, một chút chuyện kia ta cũng không muốn tiếp tục duy trì. Kiên trì cho đến cuối cùng sẽ chỉ làm bản thân mình bị giày vò. Tội cho ta, cũng là tội cho ngươi".
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày hôm qua nhìn nhất bộ kêu 《 thiên nga đen 》 đích điện ảnh, có bộ phận nữ đồng chí đích tình lễ, tuy rằng kia bộ phận tình tiết ở chỉnh thể xem ra có điểm 囧, nhưng là điện ảnh trung diễn viên đích mình lột xác vẫn là man có ý tứ đích, có hứng thú đích bằng hữu có thể nhìn xem.