"Cảnh Hiên, em yêu anh". Những lời này thành lời nguyền của anh khiến anh mất ngủ. Đêm hôm đó, Thịnh Lâm Hàm vừa khóc vừa nói những lời này, khiến anh không có biện pháp đối mặt với cô, đối mặt với tình cảm sâu nặng của cô, không để ý vai vế chú cháu, không để ý tuổi tác chênh lệch. Có lẽ từ đêm hôm đó anh mới bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của Thịnh Lâm Hàm đối với mình.
Sau ác mộng cha mẹ luân phiên rời đi khiến cho anh cảm thấy bất lực. Nhưng sau đêm hôm đó, lời tỏ tình của Thịnh Lâm Hàm rõ ràng khắc sâu trong đầu của anh. Cứ mỗi lần nhớ lại, bất kể những lúc khó chịu, nghĩ đến lời nói ôn nhu, khiến anh bình tĩnh lại.
Tình cảm say đắm đến mức nào để cho một cô bé 15 tuổi thừa nhận nhu cầu của anh, còn không ngừng tự an ủi cô.
Áy náy, tự tránh, khổ sở không ngừng hành hạ Lương Cảnh Hiên. Sợ lại nhìn thấy đôi mắt to tràn ngập tình yêu lưu luyến dành cho mình, sợ chính mình không có cách nào đối mặt với mọi người, như thế nào có thể ra tay với cô bé chưa trưởng thành, mà lại là cháu gái trên danh nghĩa.
Không có cách đối mặt với sự quan tâm của anh trai và chị dâu, trên cơ bản Lương Cảnh Hiên chỉ liên lạc với Lương Cảnh Phong qua điện thoại. Anh đang trốn tránh, biết rõ anh đang trốn tránh mình, nên Thịnh Lâm Hàm cũng không lựa chọn làm khó anh, còn chuyện chịu trách nhiệm với cô , đêm đó cũng trải qua rồi, cho dù anh là người bị bỏ thuốc, anh cẩn thận với mình như thế nào cô cũng nhớ.
Vẫn yêu anh, yêu trở nên càng nồng nhiệt, càng che giấu, ai cũng không phát hiện được.
Mỗi lần Lương Cảnh Hiên nổi lên dũng khí muốn về nhà nói rõ mọi chuyện với anh trai và chị dâu, Thịnh Lâm Hàm luôn luôn thông minh lựa chọn trốn tránh, hai người cứ gặp nhau là xấu hổ. Thấy tình cảm không có kết quả bằng không mãi mãi cho nó không hề có bắt đầu.
Trốn thoát 5 năm, rốt cuộc cũng có khả năng đối diện với cô một cách quang minh chính đại, cô bé ngày xưa nay đã lột xác thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Cao 1m66, dáng người trở nên đầy dặn, không còn nhấp nhô như trước mà ngực cũng đẫy đà giống một gốc cây yên lặng nở hoa, chờ người đến hái.
Dương Ái Viện hưng phấn lôi kéo cô tới gặp bạn tốt nói rằng đây là quý nhân trong công việc, dù thế nào Thịnh Lâm Hàm cũng không nghĩ tới Dương Ái Viện lại để bọn họ gặp mặt, còn bản thân liên tục giới thiệu.
Cô vẫn biết rõ anh là người lợi hại,đúng là cho tới bây giờ cô không hề nghĩ đến chuyện bọn họ gặp mặt, dù sao năm đó người vẫn muốn trốn tránh là anh.
Lương Cảnh Hiên vẫn như cũ cười cười nhìn cô, còn bản thân lại chìm đắm vào trong đôi mắt mỉm cười với mình.
"Cảnh Hiên , anh nói xem điều kiện của Tiểu Hàm có phải rất ưu tú không?". Rốt cuộc Dương Ái Viện cũng dừng lại chuẩn bị nghe cao kiếm của ông chủ kim bài một chút.
Tiểu Hàm vẫn nắm lấy tay mình, có ý muốn rời đi. Thật ra cô nói đến miệng khô lưỡi khô là muốn Tiểu Hàm thử chút cảm giác chụp quảng cáo thế nào.
"Đúng vậy". Ánh mắt Lương Cảnh Hiên nhẹ nhàng từ Thịnh Lâm hàm trở về trên người Dương ái Viện.
Ai da, thật là, hai người kia đang giở trò quỷ gì vậy, haiz, thật không yên lòng. Thôi cứ mặc kệ, nếu Tiểu Hàm không thích thì thôi vậy.
Cúi đầu ăn ly kem của mình, khiến hai người kia mắt to trừng mắt nhỏ, đừng nghĩ cô sẽ tìm thêm đề tài để hòa hoãn không khí nữa.
Liên tục từ trong miệng Dương Ái Viện biết Tiểu Hàm lớn lên ra sao, lại làm chuyện gì, từ chối những ai.
Những năm gần đây không phải anh không biết chuyện của cô, luôn luôn thông qua anh trai chị dâu nói về cô. Tiểu Hàm thi trường trung học gì, Tiểu Hàm thi đại học gì, Tiểu Hàm nấu ăn rất ngon, bộ dạng Tiểu Hàm ngày càng đẹp.
Không phải vì cảm thấy áy náy với cô mà sinh ra tâm lý để trong lòng, mà là rất nhớ cô, muốn biết cô có sống tốt không, muốn biết cô có quan tâm tới mình không, muốn biết rất nhiều chuyện rất nhiều chuyện của cô.
Đã từng lo lắng cô sẽ mang thai, sau vì trốn tránh mà không ngừng thất vọng về mình không ở bên cạnh cô, cho dù cô mang thai cũng không có bày tỏ với ai, một cô bé đối mặt với chuyện như vậy lại không hề sợ hãi như anh. Lương Cảnh Hiên lại bắt đầu quở trách chính mình.
Khoảng cách không xa không gần, người nào cũng không bước lên một bước, người nào cũng không nhắc đến cái đêm nhiệt tình kia. Thịnh Lâm Hàm nghĩ mình đã có thể quên anh, nhưng mà rất khó.
Tình yêu đơn phương say đắm 12 năm tính đến hôm nay đặt một dấu chấm tròn, vì bắt đầu mới, lựa chọn không đối mặt cùng Lương Cảnh Hiên, nếu nói 7 năm trước là anh trốn tránh cô, bây giờ anh trở lại khiến cho cô muốn trốn tránh anh.
"Lâm Hàm, ngày mai chúng ta mỗi người một nơi, ly này coi như tôi mời cậu, hi vọng cậu ở nơi này có thể vui vẻ". Xem như bạn học bình thường mời rượu, cho dù đã từng cự tuyệt hắn ta, đêm nay cũng không có cách nào từ chối, ngày mai đường ai nấy đi rồi.
"Doãn Xá Luật, cậu muốn làm gì?". Doãn Xá Luật nói có quà muốn tặng cho Thịnh Lâm Hàm, dẫn cô rời khỏi buổi liên hoan tốt nghiệp trong hội trường, lại lừa cô vào gốc cây vắng vẻ bởi vì Thịnh Lâm Hàm uống chút rượu say bị bên ngoài gió lạnh thổi dần dần tỉnh táo lại, bắt đầu cảm thấy hoài nghi.
"Lâm Hàm, đêm cuối này cậu cũng không chịu cho tôi sao? Tôi sẽ cho cậu đêm lãng mạn đầu tiên, không có trách nhiệm, như vậy cả 2 chúng ta đều sẽ ổn.". Doãn Xá Luật không cam lòng vì bị Thịnh Lâm Hàm cự tuyệt, nhưng cũng không nghĩ tới đây là dụ dỗ gian da^ʍ, tác dụng của cồn khiến cho người tỉnh cũng mất đi lý trí.
"Ổn cái đầu quỷ cậu". Thịnh Lâm Hàm không phải Dương Ái Viện, mỗi lần mắng người đều không chút lưu tình nào. " Cậu uống rượu nên tϊиɧ ŧяùиɠ xông lên não biến thành não heo sao? Một đêm này lỡ tôi mang thai rồi sao, một mình sinh con sao?". Muốn hất tay Doãn Xá Luật lại phát hiện mình càng ngày càng không có sức lực.
"Lâm Hàm, tôi nhất định phải đạt được cậu, dù sao đêm nay cậu trốn không thoát, ly rượu tôi vừa đưa cho cậu đã bị tôi bỏ thuốc, đợi cậu ngấm rồi sẽ không đau, sẽ rất sung sướиɠ". Doãn Xá Luật không còn lý trí bắt đầu xé quần áo của Thịnh Lâm Hàm.
"Chết tiệt, đồ sắc quỷ. Tôi nguyền rủa cậu sinh con không có trung tiện, tuyệt tử tuyệt tôn, không có năng lực, sớm bị xe đυ.ng chết". Thịnh Lâm Hàm không để ý đức hạnh mà mở rộng miệng chửi rủa, muốn nhấc chân giẫm lên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hắn.
Cho dù uống say thì thể lực nam và nữ vẫn khác nhau, tên chết tiệt thối tha, lừa gạt mình lại còn dùng chiều hạ lưu. Thuốc từ từ phát huy tác dụng, mức độ vùng vẫy càng ngày càng yếu.
"A~~~" người tới dùng một cước đá bay Doãn Xá Luật. Rốt cuộc có người tới cứu mình, Thịnh Lâm Hàm nhẹ nhàng thở phào, chân mềm nhuyễn ngồi thẳng xuống dưới đất, quần áo đã bị xé hơn phân nửa, loại bi thảm kinh dị này tuyệt đối chỉ có bây giờ, cô thề sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Nếu không phải hiện tại không có sức lực, cô nhất định sẽ đá thêm mấy cái trên người Doãn Xá Luật, đồ heo bại hoại bỉ ổi.
Lương Cảnh Hiên chỉ mong sao đánh Doãn Xá Luật đang nằm trên mặt đất thành đầu heo, nhìn thấy vẻ mặt Thịnh Lâm Hàm hoảng hồn chưa bình tĩnh mà từ bỏ.
Không có sức dựa vào gốc cây, giống một con búp bê bị người ta hung hăng xâm phạm, không cảm giác, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, chỉ nhìn gương mặt cũng khiến cho lòng người sinh cảm giác thương xót, tên kia đã lột gần hết quần áo của Thịnh Lâm Hàm, Lương Cảnh Hiên vừa nghĩ đến đã tức giận rồi.
Tinh tế rêи ɾỉ từ trong miệng Thịnh Lâm Hàm bật ra, dù thế nào Thịnh Lâm Hàm cũng không thể tưởng tượng được có ngày bộ dạng chật vật của mình bị Lương Cảnh Hiên nhìn thấy, chưa kể thân thể lại rất khó chịu.
Tên tuyệt tử tuyệt tôn kia lại dám bỏ thuốc cô, cô đột nhiên có thể cảm nhận được vì sao 7 năm trước Lương Cảnh Hiên nhìn thấy mình lại không tự chủ được, bởi vì thân thể hoàn toàn thân bất do kỷ.
Cởϊ áσ khoác của mình bọc cô lại, nhiệt độ cơ thể quá cao cùng quần áo bị xé và đoạn đối thoại nghe được lúc nãy, Thịnh Lâm Hàm bị bỏ thuốc, chắc hẳn giờ phút này cũng không còn sức lực rời khỏi rừng cây nhỏ tối tăm này.
Bị thuốc xâm nhập sắp mất đi lý trí nên Thịnh Lâm Hàm muốn đẩy Lượng Cảnh Hiên đang ôm mình ra, chỉ là sức lực yếu ớt căn bản đánh không lại người đàn ông đang tức giận.
Lương Cảnh Hiên dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô về nhà, đặt ở trên giường. Mở áo khoác liền nhìn thấy trên chân trắng nõn đã bị Thịnh Lâm Hàm tạo ra một vết thương đang chảy máu, chính là vì ngăn lại tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Lương Cảnh Hiên đau lòng muốn cởi bỏ quần áo còn lại của Thịnh lâm Hàm, giải thuốc cho cô, Thịnh lâm Hàm lại dự định xoay người xuống giường chuẩn bị đi vào phòng tắm tắm.
"Chết tiệt, không nên chạm tôi, chạm tôi...Ưʍ..". Không để ý tới Thịnh lâm Hàm giãy giụa, Lương Cảnh Hiên lại đè cô dưới thân một lần nữa, dùng nụ hôn giam lại.
Vừa lĩnh giáo qua kỹ thuật mắng chửi người của cô không cần nghe lại lần nữa. Thân thể chịu ảnh hưởng của thuốc trở nên rất nhạy cảm giống như khẽ chạm một cái sẽ tan ra thành nước vậy.
Nhờ ưu thế chiều cao của anh đã kéo lại Thịnh Lâm Hàm dưới thân, giữ chặt eo của cô, bắt đầu dâng trào nóng lòng muôn thử dòng nước ấm, khẽ đâm vào hoa huyệt ướt đẫm.
"Ưʍ...Muốn làm thì nhẹ một chút...". Thịnh Lâm Hàm khó nhịn lửa dục vài lần, muốn kẹp chặt côn ŧᏂịŧ đùa bỡn hoa huyệt nhưng không thành công, thuốc khiến cô yếu đuối không có sức, nếu không phải Lương Cảnh Hiên ôm mình, cô nhát định sẽ ngã sấp trên giường.