Tống Mạch bế Đường Hoan đi phòng tắm.
Bà tử của Vương phủ đã đổi nước trong bồn tắm xong rồi, ấm áp, trong ngày
mùa hè tắm rửa vừa vặn. Gió đêm xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng thổi
vào, vòng qua bình phong lướt đến trên người, sợi tóc rủ xuống của nàng
nhẹ nhàng lay động, có loại mềm mại lưu luyến khó tả.
Tống Mạch thả người vào trên sạp dài bên cạnh bồn tắm.
Nàng ngủ vẻ mặt an tường, chỗ má phải tới gần cằm có nốt muỗi đốt, một chỗ
nhỏ đỏ đỏ giống như là son môi điểm sai, một chút cũng không khó coi,
ngược lại tăng thêm ba phần ngây thơ hoạt bát cho nàng. Tống Mạch cầm
tay nàng giơ lên, làm cho nàng vươn ngón trỏ điểm nơi đó, như vậy thì
càng chọc người thích. Cười suy nghĩ một lát, hắn để tay nàng xuống, gỡ
cọng cỏ trên cổ trên mái tóc dài xuống cho nàng, gỡ xong rồi, ánh mắt
dừng ở trên quần áo nàng.
Nàng còn mặc trang phục động phòng đã thay đêm đó. Tiểu sam tơ lụa đỏ thẫm, váy dài đỏ thẫm, giày thêu đỏ thẫm.
Tối hôm qua hắn không thể tự tay cởi bộ quần áo này ra, vậy tối nay làm đi.
Tống Mạch thuần thục cởϊ áσ cho nàng, áo ngoài để ở một bên, kế tiếp là áo
ngực đỏ thẫm cùng quần lụa đỏ, đều để ở một bên, chỉ còn nàng.
Nếu nói nốt đỏ bên má nàng làm cho hắn cảm thấy đáng yêu, từng nốt từng nốt đỏ trên cổ trên cánh tay trên bắp đùi nàng, còn có vết thương bị nàng
gãi rách kết vảy, chỉ làm cho hắn đau lòng áy náy. Hắn khi đó rất tức
giận, không nghĩ nhiều lắm. Bị muỗi đốt nhiều như vậy, nàng nhất định
rất khó chịu nhỉ?
Mệt nàng còn có thể ngủ được.
Quả nhiên
không có tim, đối với hắn không để ý, đối với mình cũng không để ý, ngay cả xin cũng không xin, chỉ biết đùa giỡn nam nhân.
Đùa giỡn, trừ ngoài miệng chiếm chút tiện nghi ra, nàng có thể kiếm được lợi ích gì?
Thật khờ.
Tống Mạch khẽ hôn tay nàng, không nhanh không chậm cởϊ qυầи áo của mình, sau đó ôm lấy nàng, bước vào trong bồn.
Điểm huyệt đạo của nàng, sẽ không sợ nàng tỉnh lại.
Tống Mạch dựa vào vách bồn mà ngồi, để cho nàng ngồi ở trong lòng hắn, hắn
rửa cho nàng, rửa từng chỗ một. Cơ thể này, không có một chỗ nào hắn
chưa từng chạm qua, không có một chỗ, hắn không muốn.
Từ bồn tắm
đi ra, lau khô rồi, Tống Mạch dùng áo bào của mình bao lấy nàng, ôm nàng trở về phòng hắn. Hắn đặt nàng ở trên chăn hỉ đỏ thẫm, từ dưới gối đầu
lấy ra bình sứ, sau đó quỳ gối bên cạnh nàng bôi thuốc cho nàng. Mỗi lần bôi đến một chỗ, hôn trước một cái rồi lại bôi, bôi xong cả rồi, hắn để cho nàng nằm ở trên cánh tay hắn, cúi đầu hôn nàng.
Chỉ muốn
chạm vào một chút rồi rời đi, nhưng hương vị của đôi môi nàng quá ngon,
không nhịn được ăn thêm một chút. Ăn đủ, ngắm nàng, ngủ ngon như vậy,
ngoan ngoãn khéo khéo, Tống Mạch thỏa mãn cực kỳ, ôm nàng đi vào giấc
ngủ.
Quả nhiên vẫn là ôm nàng, ngủ mới ngon.
Tỉnh ngủ, lại cùng tắm với nàng tẩy đi mùi thuốc, thấy nốt đỏ trên người nàng tiêu đi rất nhiều chỉ còn chấm nho nhỏ, Tống Mạch vừa lòng mặc bộ áo đỏ kia vào cho nàng, trước khi trời sáng thả người lại phòng chứa củi.
Cố ý cắm mấy cọng cỏ khô lên tóc nàng, Tống Mạch cúi người khẽ hôn khoé
miệng nàng. Phạt nàng một ngày nữa, buổi tối cũng không cần nàng ngủ ở
phòng chứa củi rồi.
Giải huyệt đạo cho nàng, Tống Mạch đứng dậy rời đi.
~
Một giấc này của Đường Hoan ngủ được vô cùng lâu, mặt trời lên cao mới tỉnh lại, cũng chính bởi vì như thế, nàng quy thoải mái trên người cho buổi
tối ngủ được một giấc ngon. Về phần những vết muỗi đốt bị tiêu xuống
kia, nàng không gãi, chúng nó đương nhiên nhỏ đi rồi.
Ăn xong cơm trưa, nàng còn muốn trêu chọc thị vệ áo đen, nhưng là người nọ lại đứng ở chỗ xa hơn. Giữa buổi trưa, Đường Hoan cũng không có hơi sức gọi y,
trở lại trên đống cỏ khô tiếp tục ngủ, tỉnh ngủ rồi, chờ người đưa cơm
chiều cho nàng.
Ăn ngủ ngủ ăn, Tống Mạch đây là coi nàng thành lợn mà nuôi sao? Nếu là có thể đổi chuồng lợn tốt hơn một chút thì tốt rồi.
Đang suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vàng,
không giống với tiếng bước chân trầm ổn của thị vệ. Đường Hoan chậm rãi
ngồi dậy, tò mò nhìn cửa chằm chằm.
“Tiểu… Vương phi!” Cửa
phòng chứa củi bị người đẩy ra, Thanh Hạnh lo lắng chạy vào, ôm tiểu thư nàng ta đã hầu hạ sáu năm gạt lệ. Nàng ta nghe mệnh lệnh của điện hạ,
đó là bởi vì sợ hãi, nhưng tình cảm của nàng ta với tiểu thư là thật,
điện hạ chưa từng để cho nàng ta làm chuyện thương tổn tiểu thư, trong
lòng nàng ta cũng không có áy náy gì, chỉ toàn tâm toàn ý hầu hạ tiểu
thư.
“Thanh Hạnh, sao em cũng bị giam lại rồi?” Đường Hoan đẩy
người ra, khó hiểu hỏi. Tống Mạch không có không nói đạo lý như vậy chứ?
Nghe nàng hiểu lầm rồi, Thanh Hạnh vội vàng lau nước mắt, nhỏ giọng giải
thích nói: “Không phải, vương phi, điện hạ không nhốt em, điện hạ là để
cho em hầu hạ tiểu thư trở về phòng. Ngày mai là ngày lại mặt của tiểu
thư, điện hạ nói để cho tiểu thư đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, đừng để cho Hầu gia nhìn ra được manh mối. Điện hạ nói, Hầu gia là trọng thần triều đình, lập tức lại phải quay lại Định Châu rồi, không thể để cho ông ấy
mang theo nghi ngờ rời kinh.”
Đường Hoan bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng vậy, Tống Mạch không tin lời nàng, hắn còn tưởng mộng này là thật đó,
hắn là đường đường nhϊếp chính vương, đương nhiên phải cố kỵ đại sự
triều đình.
Mặc kệ nó, có thể trở về phòng nghỉ ngơi, đối với
nàng mà nói chính là một việc vô cùng tốt, cảm giác cho muỗi ăn thật
không tốt.
Đường Hoan vui vẻ theo Thanh Hạnh đi trở về, phía sau đi theo thị vệ trông chừng nàng.
Tống Mạch đương nhiên sẽ không để cho nàng về phòng hắn, mà là sắp xếp nàng ở một gian phòng hạ nhân, chẳng qua phòng hạ nhân Vương phủ cũng rất
không tệ rồi. Đường Hoan ngủ một giấc cực ngon, ngày hôm sau dậy muộn.
“Vương phi, mau tỉnh lại đi, điện hạ đã ở bên ngoài chờ người rồi!” Thanh Hạnh lay lay bả vai nàng nói.
“… Hắn ở bên ngoài chờ ta? Hắn cũng đi? Hắn không phải bị thương sao?”
Đường Hoan dụi dụi mắt ngồi dậy, có chút không thể tin được.
“Cái này em cũng không biết, dù sao điện hạ đã phái người đến thúc dục.”
Thanh Hạnh nhìn nhìn ngoài cửa sổ, vừa hầu hạ nàng thay cung trang rườm
rà, vừa nhỏ giọng nói: “Vương phi, lại mặt đối với nữ tử mà nói là việc
lớn, điện hạ bị thương thành như vậy còn cùng người trở về, có thể thấy
được trong lòng có bao nhiêu coi trọng người. Lát nữa gặp mặt, người
liền chủ động nhận sai đi, điện hạ nhất định không đành lòng tức giận
với người.”
Đường Hoan cười trừ. Bảo nàng lừa một nam nhân kích
thích đối phương hoan hảo cùng nàng không sao, bảo nàng ở dưới tình
huống đối phương đã tuyên bố vô luận như thế nào cũng không chịu muốn
nàng còn đi công khai cầu xin đối phương, nàng cần gì chứ? Lại nói, Tống Mạch chịu cùng nàng lại mặt, càng nhiều hơn vẫn là làm cho Cảnh Trữ hầu xem đi? Những chuyện triều đình kia nàng không hiểu, nàng chỉ biết là
Tống Mạch sẽ không vô duyên vô cớ theo nàng cùng về Thẩm gia, việc về
nhà mẹ đó hắn rõ ràng biết nàng căn bản không coi thành một chuyện to
tát.
Nếu hắn muốn giày vò, nàng coi như ra ngoài đi dạo đi.
Chỉnh đốn xong xuôi, Đường Hoan do Thanh Hạnh đỡ ra cửa.
Đến cửa chính Vương phủ, chỉ thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đỗ ở phía trước, không có nhìn thấy Tống Mạch. Đường Hoan chỉ cho là Tống Mạch không kịp chờ tạm thời về phòng nghỉ ngơi rồi, xách váy dẫm ghế gỗ nhảy lên xe
ngựa, bên cạnh Thanh Hạnh ở bên dưới đẩy màn xe ra cho nàng, Đường Hoan
cúi đầu đi vào. Đi vào, mới phát hiện bên trong đã có người rồi.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Đường Hoan không có giương mắt, yên lặng ngồi vào một đầu khác của giường
thấp, dựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Nói với hắn cái gì? Không
nói, có lẽ hắn còn có thể cân nhắc những lời nói đó của nàng có thể là
thật, nói, hắn nhất định càng thêm không tin.
“Xuất phát đi.”
Thanh âm nam nhân trầm thấp, xa phu bên ngoài đáp lại, giục ngựa đi về phía trước.
Không có người nói chuyện, chỉ có bánh xe lăn phát ra tiếng lộc cộc.
Vương phủ cùng Hầu phủ cách rất gần, xe ngựa rất nhanh đã dừng lại, Đường Hoan ngáp một cái, mở mắt chuẩn bị đi xuống.
“Bổn vương xuống trước, ngươi chờ bổn vương đón ngươi.” Tống Mạch ngăn nàng
lại, lúc nàng nghi hoặc nhìn sang, ánh mắt hắn từ trên mặt nàng dời đi
rơi vào trên màn xe, thấp giọng dặn: “Tin tức bổn vương bị thương nặng
cũng không có truyền ra ngoài, ngươi không được nhiều lời. Còn có, Cảnh
Trữ hầu là trọng thần dưới tay bổn vương, bổn vương không muốn sinh ra
hiềm khích với ông ta, cho nên hôm nay ngươi phải diễn tốt vai vương phi của bổn vương. Diễn tốt, trở về bổn vương nhốt ngươi ở phòng hạ nhân,
nếu là lộ ra nửa phần dấu vết, bổn vương sẽ làm cho ngươi hiểu được cái
gì là nghiêm hình tra tấn thực sự.” Gằn từng chữ từng câu bình tĩnh như
cái giếng sâu không có một gợn sóng, nhưng lại nghe được lòng người lạnh ngắt.
Đường Hoan cười cười, nâng tay, ở trong ánh mắt cảnh giác
của nam nhân khẽ lau mồ hôi li ti trên trán cho hắn, ánh mắt dịu dàng:
“Tướng công, trên người chàng có thương tích, sau khi đi ra chú ý đừng
đυ.ng vào.” Nói xong, giương mắt nhìn hắn: “Điện hạ, như vậy có được
không?”
“Rất giả, quý nữ Hầu phủ thật sự sẽ không ở trước mặt mọi người làm cử chỉ thân mật như thế.” Tống Mạch mặt không chút thay đổi.
“Đây không phải chỉ có hai người chúng ta sao?” Đường Hoan bĩu môi, “Được
rồi, điện hạ mau đi xuống đi, ta muốn mau chóng ra ngoài hít thở không
khí.”
Tống Mạch quét nàng một cái, đứng dậy xuống xe, bên ngoài
Thẩm Mộ Nguyên đã sớm dẫn đám người Dung thị quỳ lạy rồi. Tống Mạch đỡ
Đường Hoan xuống dưới trước, sau đó mới cười yếu ớt bảo mọi người đứng
lên, sau khi hỏi han ngắn ngủi, cùng nhau đi vào trong.
Trước ngọ yến Tống Mạch ở đằng trước nói chuyện cùng Trầm Mộ Nguyên, Đường Hoan
cùng Dung thị Thẩm Di không có gì để nói, trở về khuê phòng trước khi
mình xuất giá. Đi vào, nhìn nhìn bài trí quen thuộc, Đường Hoan đột
nhiên phát hiện trừ ngủ ra, nàng vậy mà không có việc gì để làm. Bên
ngoài không được ra, bên trong, cũng không gì hay để tiêu khiển.
Lúc Ngọ yến người một nhà ăn cơm, người một nhà ở đây bao gồm nàng và Tống
Mạch, Thẩm Mộ Nguyên cùng thế tử Hầu phủ Thẩm Cẩn, mẹ con Dung thị cũng
không đến.
Thẩm Mộ Nguyên không biết trên người Tống Mạch có thương tích, trên bàn có lòng chuẩn bị rượu rồi.
Ông cười rót rượu cho Tống Mạch, Tống Mạch vừa muốn uống, Đường Hoan đưa
tay cướp ly rượu lại, làm nũng với Trầm Mộ Nguyên: “Phụ thân có con rể,
cũng không để con gái ở trong mắt rồi, chỉ rót rượu cho một mình điện hạ lại quên mất con gái cũng thích uống cái này.” Nói xong, không cho Thẩm Mộ Nguyên cơ hội ngăn cản, lấy tay áo che mặt, uống một hơi cạn sạch,
mắt cười nhìn hai lớn một nhỏ trước bàn.
Thẩm Mộ Nguyên kinh
ngạc, nhìn Tống Mạch, thấy con rể quý này bất đắc dĩ lại cưng chiều nhìn trưởng nữ, ông âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nghiêm túc khiển
trách: “Càn quấy, giờ con đã trở thành vương phi rồi, sao làm việc còn
không có quy củ như vậy?”
“Nhạc phụ đừng tức giận, riêng ta thì
thưởng thức cái tính hào sảng không câu nệ tiểu tiết của A Du, vả lại
nơi này không có người ngoài, nàng muốn uống thì uống đi.” Tống Mạch
cười nói chuyện thay Đường Hoan, lúc nói chuyện, một đôi tròng mắt đen
mỉm cười ngưng mắt nhìn Đường Hoan, dịu dàng đa tình. Đường Hoan có chút đỏ mặt, nhưng không ngượng ngùng cúi đầu, ngược lại đắc ý khoe khoang
với phụ thân.
Thẩm Mộ Nguyên ngoài mặt vừa dạy bảo nàng vài câu,
trong lòng lại rất là vui mừng, xem ra tình cảm của trưởng nữ và điện hạ không tệ, vậy ông có thể yên tâm rời kinh rồi.
Kế tiếp, hễ là
Tống Mạch muốn uống rượu, đều bị Đường Hoan dùng đủ loại lý do đoạt mất, khi bữa tiệc kết thúc, hai gò má nàng nhiễm ráng mây chiều, đôi mắt
mọng nước, quả thực chính là đã say rồi.
Tống Mạch dìu nàng đi
tới khuê phòng của nàng nghỉ tạm, vào phòng, Đường Hoan lập tức đẩy hắn
ra: “Được rồi, nơi này không có ai, chúng ta không cần đóng kịch nữa,
điện hạ ngồi một chút ở bên ngoài đi, ta đi ngủ một lát, trước khi đi
ngươi lại gọi ta.”
Tống Mạch không nhìn ra nàng là say thật hay
say giả, buông tay ra, nhìn theo nàng vào nội thất. Hắn đứng lặng ở
ngoài cửa một lát, nghe bên trong không còn động tĩnh, bèn ngồi xuống ở
trên giường gian phụ, nhìn cảnh viện bên ngoài xuất thần. Nàng thật sự
rất biết diễn, lúc nàng uống rượu thay hắn, biết rõ nàng căn bản không
để ý thương thế của hắn, hắn vẫn là vui mừng.
Vì sao trên đời có thể có một người như vậy, làm cho hắn tình nguyện làm thằng ngốc?
Thấm thoát giấc ngủ qua đi, khi tỉnh lại gió đã có chút cảm giác mát rồi.
Cần phải trở về.
Tống Mạch ở cửa nội thất gọi nàng, gọi hai tiếng không có đáp lại, đi vào
vừa nhìn, ngoài ý muốn phát hiện nàng say khướt nằm ở trên giường, trong lòng ôm một bình rượu cỡ quả dưa hấu, mùi rượu đầy phòng.
Nàng tìm được rượu ở đâu? Chẳng lẽ trước khi xuất giá nàng còn giấu đám rượu ở trong phòng?
“Tỉnh tỉnh!” Tống Mạch kéo người lên, vỗ vỗ mặt nàng nói.
Đường Hoan mềm nhũn xiêu vẹo trong lòng hắn, say như chết, chóp mũi phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Thật sự say rồi.
Tống Mạch bất đắc dĩ, ôm ngang người vào trong ngực, vững vàng đi ra phía bên ngoài.
Bộ dáng này của hai người, tự nhiên dẫn tới một trận ồn ào náo động, chẳng qua một ánh mắt của Tống Mạch đã uy hϊếp đám hạ nhân kia dừng lại, trấn an Thẩm Mộ Nguyên đang quá sợ hãi, hắn bế nàng nhảy lên xe ngựa.
Đi vào, vừa muốn đi về phía trước, không cẩn thận dẫm lên làn váy đang rũ
xuống của nàng. Suy cho cùng trên người có thương tích, Tống Mạch không
khống chế được ngã xuống, chỉ kịp nâng cái gáy của nàng, tránh cho nàng
bị đau.
Thấy nàng vẫn ngủ say như chết, Tống Mạch cười khổ, nâng chân nàng muốn bế nàng đứng lên, không ngờ nàng bỗng nhiên mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Mạch theo bản năng định đổi sắc mặt lạnh như băng,
nàng lại cười khà khà, giơ tay lên vòng quanh cổ hắn, lẩm bẩm lên tiếng.
“Thiếu gia, hôn Tiểu Ngũ một cái…”
Mùi rượu xông vào mũi, cũng say lòng hắn.