Khi Cảnh Trữ hầu Thẩm Mộ Nguyên ngày đêm đi gấp trở về, Tống Mạch đã thay ông sắp thu xếp hết thảy thỏa đáng, ông chỉ cần vào hai ngày sau nhận quỳ lạy của con gái
con rể, nhìn theo con gái xuất giá là được rồi.
“A Du, con và điện hạ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Bước vào Vương phủ, không kịp nghỉ ngơi, Thẩm Mộ Nguyên vội vàng gọi trưởng
nữ vào thư phòng, chuẩn bị một cuộc nói chuyện thời gian dài. Nói lý ra, cọc hôn sự này đã là ván đã đóng thuyền, cho dù là Đoan vương bức bách, một Hầu gia nho nhỏ như ông cũng không có cách nào từ hôn. Nhưng là, là một phụ thân, ông vẫn là muốn thăm dò rõ ràng chân tướng cả chuyện,
thăm dò rõ ràng tâm ý của con gái, nếu trưởng nữ không muốn, ông dù cho
liều cả cái mặt già này cũng phải đến trước mặt Đoan vương cầu xin.
Đường Hoan nhìn Thẩm Mộ Nguyên còn rất thuận mắt. Thứ nhất Thẩm Mộ Nguyên rất tốt với nguyên thân, cho dù cưới tiếp cũng không có bởi vì kiều thê mà
lạnh nhạt với con của nguyên phối, nói cho cùng Đường Hoan kế thừa trí
nhớ của nguyên thân, người xấu với nàng nàng có thể hoàn toàn không cần, tốt với nàng, Đường Hoan trái lại khó tránh khỏi cũng có vài phần thiện cảm không chịu khống chế. Thứ hai độ tuổi Thẩm Mộ Nguyên phong độ phiên phiên[1], một đại thúc trung niên đẹp trai như vậy, Đường Hoan cảm thấy rất bổ mắt.
[1]Phong độ phiên phiên: Cử chỉ văn nhã, ưu mỹ; hình dung cử chỉ cởi mở, tự nhiên.
Nàng đơn giản mà kể lại một lần quá trình hai người quen biết, cuối cùng dịu giọng nói: “Phụ thân, người yên tâm đi, con gái là cam tâm tình nguyện
gả cho chàng. Được rồi, người một đường xóc nảy này, con gái bây giờ ra
ngoài thu xếp cho người, phụ thân nghỉ ngơi thật tốt trước đã, có lời gì ngày mai chúng ta nói sau.” Lại tiếp tục nán lại, nàng sợ chính mình
không nhịn được làm điều khác.
Cha và con gái… thử nghĩ một chút đã đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.
Lúc trở lại trong phòng nghỉ ngơi, trong lòng Đường Hoan vẫn có chút ngứa
ngáy, nàng nhớ tới giấc mộng cùng Tống nhị thúc kia. Chẳng qua, đó tóm
lại vẫn là Tống Mạch, mặc dù là Nhị thúc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng cảm nhận được
cũng không phải là nhiều lắm. Nhưng Thẩm Mộ Nguyên không giống, ông ta
là một người khác, là phụ thân ruột thịt của nguyên thân, thật sự lăn
lộn cùng nhau, tư vị đó…
Đường Hoan càng nghĩ càng thèm càng
nghĩ càng luyến tiếc. Nếu sau khi tỉnh mộng còn có thể gặp được sư phụ
thì thật tốt, gặp được, nàng sẽ xin sư phụ cho nàng bản lĩnh xuyên vào
trong thân thể người khác này, như vậy hái tới nam nhân bên cạnh tuyệt
đối là tuyệt diệu!
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Tống Mạch lặng yên
không một tiếng động tiến vào, thấy nàng ôm chăn nằm nghiêng vào bên
trong, khuôn mặt hồng hồng nhắm mắt xuất thần, tay nhỏ bé ở trên gối đầu vô ý thức vẽ vòng tròn, ngay cả hắn đứng ở bên cạnh hồi lâu cũng không
nhận thấy được, cuối cùng không nhịn được mở miệng trước.
Mấy
ngày nay mỗi đêm hắn đều sẽ tới đây, Đường Hoan đã quen đột nhiên nghe
được tiếng của hắn rồi. Nàng ôm chăn xoay qua, giương mắt nhìn hắn.
Tống Mạch rất ưa nhìn, mỗi lần thấy nàng đều không nhịn được mắc thèm, nhưng là, ưa nhìn hơn nữa, ăn nhiều cũng sẽ ngấy nhỉ? Lúc hắn vô luận như thế nào cũng không chịu theo nàng còn tốt, bây giờ hắn đối với nàng ngàn
theo trăm thuận, Đường Hoan thật sự muốn thay đổi khẩu vị rồi.
Cách tỉnh mộng còn thiếu hai ngày, tỉnh mộng rồi, nàng là có thể tùy tâm sở
dục đi bất kỳ chỗ nào, hái bất kỳ nam nhân nào, tự do tự tại.
Về phần Tống Mạch…
Tống Mạch ngoài mộng nàng không biết, Tống Mạch trong mộng, thật sự là nam
nhân tốt, tuyệt đối si tình với nàng, hắn làm những chuyện kia, có khi
nàng cũng không nhịn được thương hắn. Nhưng là, cho dù Tống Mạch sau khi biết nàng là hái.hoa tặc vẫn si tình với nàng như cũ, vậy có liên quan
gì tới nàng? Nàng từ khi vừa mới bắt đầu muốn cũng chỉ là một đêm hoan
hảo, hiện tại bất đắc dĩ mới biến thành chín giấc mộng hoan hảo, chờ
tỉnh mộng rồi, nàng và hắn sẽ đều kết thúc. Nàng đã chơi đủ diễn nữ nhân tốt đủ rồi, nàng chỉ muốn làm nữ nhân hư hỏng như nguyên bản nàng muốn
làm, chẳng kiêng nể gì đi “câu” những nam nhân kia, mắc câu hai người
cùng nhau điên cuồng triền miên, không mắc câu, nàng sẽ dùng thủ đoạn
chinh phục đối phương, khó đối phó … có bài học kinh nghiệm Tống Mạch ở phía trước, nàng sẽ ngoan ngoãn tránh đi, không chọc phiền toái nữa.
“Nhớ chàng đó.” Thu hồi tâm tư, nàng đỏ mặt nhìn hắn, nâng một chân lên di
chuyển dọc theo đầu gối hắn lên trên, di chuyển xuống dưới eo hắn.
Tống Mạch vào trước một khắc nàng chạm tới hắn bắt lấy chân nàng, bàn tay to dọc theo bắp chân nhẵn mịn của nàng sờ soạng đi lên, ánh mắt nhìn nàng. Nàng lớn mật nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, quyến rũ như yêu tinh.
Tống Mạch kéo chăn đè lên, cắn cổ nàng: “Làm sao nàng biết quyến rũ
người như vậy, rốt cuộc là học được từ nơi nào?” Hắn tò mò thân thế của
nàng, tò mò sao nàng lại làm hái hoa tặc, tò mò rốt cuộc hai người có
khúc mắc gì.
“Sách xem nhiều rồi, tự nhiên là học thành thạo,
chàng thích không?” Đường Hoan ngửa đầu ra sau, nhắm mắt cảm thụ ngứa
ngáy hắn mang đến cho nàng.
“Thích, hận không thể muốn nàng ngay bây giờ.” Tống Mạch cởi xiêm y của nàng ra, từng cái từng cái hôn xuống.
“Vậy chàng muốn đi, ta cũng không ngăn cản chàng.” Đường Hoan bắt đầu thở
gấp, tay lúc thì ôm lấy đầu hắn lúc thì cào lưng hắn, không biết nên để ở chỗ nào. .
“Đợi thêm hai ngày nữa, khi đó ta nhất định muốn
nàng, muốn đến nàng nửa câu cũng không nói ra được.” Tống Mạch chôn đến
giữa hai chân nàng, không nói thêm gì nữa.
“Thật, thật sự là bảo thủ… ừm, Tống Mạch, chàng, chàng học được thật nhanh…”
Trong màn lụa hồng nhạt, không còn có tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng nước mập mờ nam nhân làm ra, xen lẫn tiếng nức nở đè nén của nữ nhân.
~
Ban ngày thử giá y, buổi tối gặp gỡ tình lang, hai ngày thoáng một cái đã qua.
Dậy thật sớm như tượng người bị người lăn qua lăn lại, nhìn mình trong
gương bởi vì vừa mới se lông mặt xong càng thêm xinh đẹp bức người,
Đường Hoan thật sự có loại cảm giác nằm mơ.
Cho tới bây giờ nàng
chưa từng nghĩ tới sẽ lập gia đình, sau khi đi vào giấc mộng, nàng cũng
đã quên đây là lần thứ mấy lập gia đình rồi.
Nhưng gả cho Tống Mạch, vẫn là lần đầu tiên.
Cảm giác, vẫn là có chút không giống nhau thì phải.
Khăn trùm đầu hạ xuống, Đường Hoan được người đỡ đi ra ngoài.
Tống Mạch si tình với nàng trong mộng như thế, ở trong một giấc mộng cuối
cùng gả cho hắn, coi như là cho nam nhân ngốc này một câu trả lời thoả
đáng. Chuyện trong mộng không coi là thật, sau khi tỉnh mộng, nàng hy
vọng Tống Mạch thật sự sẽ mê man một ngày, hy vọng hắn thật sự không nhớ được nàng. Lúc vừa mới chết, đúng là nàng hận hắn gϊếŧ nàng, bây giờ
ngẫm lại, nếu có người đêm hôm khuya khoắt thổi khói mê vào trong phòng
nàng, mỹ nam còn tốt, nếu là xấu nam hoặc nữ nhân, nàng cũng sẽ gϊếŧ đối phương.
Nàng và Tống Mạch không có thù. Hắn gϊếŧ nàng một lần,
nàng hái hắn chín lần, tỉnh mộng, quên rồi, từ nay về sau hai người đều
không liên quan đến nhau.
Từ biệt phụ thân, lên kiệu hoa, Đường Hoan ngồi ngay ngắn, khép mắt nghỉ ngơi.
Cảnh Trữ Hầu phủ cách Đoan vương phủ cũng không xa, kiệu hoa rất nhanh đã dừng lại.
Cửa kiệu bị đá một cái, rèm kiệu đỏ thẫm được người vén lên, Đường Hoan
quen cửa quen nẻo nhận lụa đỏ hỉ bà đưa tới, ở dưới sự dìu dắt của bà ta bước ra ngoài.
Trên đầu mũ phượng nặng dọa người, Đường Hoan
đứng một lát mới quen loại cảm giác đầu nặng chân nhẹ này. Trên đầu che
khăn trùm đầu, chỉ có một chỗ thiên địa nhỏ dưới chân là ánh mắt có thể
nhìn được. Giày thêu của nàng bị giá y rườm rà bao phủ, bên cạnh là một
đôi giày nam nhân, là vạt áo đỏ thẫm của hắn.
Nàng đi theo hắn đi vào trong, ánh mắt vẫn nhìn vạt áo hắn, trong đầu có chút hoảng hốt.
Mỗi giấc mộng trước kia, trừ giấc mộng đại ca đệ muội kia ra, Tống Mạch
dường như đều đã nói muốn cưới nàng, không ngờ mãi cho tới hôm nay mới
thật sự cưới được.
Nếu như, nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, gặp được một nam nhân như vậy, nhất định sẽ trôi qua hạnh phúc nhỉ?
Đáng tiếc không có nếu như.
Nếu nàng thật sự là nữ nhân bình thường, Tống Mạch căn bản sẽ không thích
nàng. Hắn trong mộng, bên cạnh có quá nhiều nữ nhân bình thường, trước
khi nàng chưa xuất hiện, hắn chưa bao giờ động tâm, không phải sao?
Nam nhân này, trong hiện thực hắn lại là thân phận gì đây? Sư phụ chỉ nói hắn võ công cao, lại không nhắc tới hắn là ai.
Có lẽ, sau khi tỉnh mộng, nàng có thể nấp đi quan sát hắn trước? Nếu hắn
thật sự không nhớ được, nàng… thôi, chỉ bằng chút võ công này của nàng còn muốn rình hắn? Lại bị hắn một chiêu gϊếŧ chết, vậy chết rất oan
uổng rồi, vẫn là tránh né hắn thật xa đi.
Trong lúc miên man suy nghĩ, đã bái xong thiên địa, theo hắn cùng nhau vào tân phòng.
Khăn trùm đầu được người vén lên, trước mắt đột nhiên sáng lên, Đường Hoan phản xạ nhắm mắt lại.
Nàng nghe thấy xung quanh vang lên một loạt tiếng hít vào kinh diễm, duy
nhất chỉ không có tiếng của hắn. Mở mắt ra, chỉ thấy hắn cầm đòn cân
trong tay, ngây ngốc nhìn nàng, nụ cười trên khóe miệng cũng là ngây
ngốc. Tuy rằng vẫn là ưa nhìn như vậy, nhưng nửa điểm cũng không phù hợp với thân phận Đoan vương gia của hắn, càng không cần phải nói nửa tháng trước hai người gặp nhau, hắn còn một một bộ dáng lạnh lùng như băng
lạnh vào đông.
Hỉ nương có lẽ là không dám nhắc nhở hắn, đứng ở xa xa nhìn nàng xin giúp
đỡ. Đường Hoan cúi đầu, nhấc chân nhẹ nhàng đá hắn một cái. Cử chỉ này
đương nhiên là không nghiêm túc, không phù hợp với thân phận một quý nữ
vương phi, nhưng nàng chính là thích trêu chọc hắn như vậy, ai có thể
quản được? Hiện tại thiên hạ trong giấc mộng này đều là của hắn, mà hắn, là của nàng.
Tống Mạch hoàn hồn, đưa đòn cân cho hỉ nương, ý bảo bà ta tiếp tục chủ trì lễ tân phòng. Hắn không thích những thứ tục lệ
này, nhưng thành thân với nàng, nhiều lễ tiết hơn nữa hắn cũng không
ngại rườm rà, hắn đều sẽ thành tâm mà làm xong từng việc. Chờ trọn vẹn
đều làm xong rồi, hắn mới đuổi những người không liên quan ra ngoài, trở lại ngồi ở bên cạnh nàng, cầm tay nàng, hai bàn tay cùng nắm trong lòng bàn tay hắn. Hỉ phục đỏ như lửa, cổ tay nàng trắng mịn như ngọc.
“Bọn họ đều đi rồi, đừng giả vờ xấu hổ nữa, ngẩng đầu cho ta xem.” Nắm tay
đủ, hắn nâng cằm nàng lên. Tua châu ngọc trên mũ phượng che đến mắt mày
của nàng, hắn nhẹ nhàng vén lên móc lên trên, cuối cùng cũng lộ ra toàn
bộ khuôn mặt của nàng. Không có trang điểm, cũng không cần trang điểm,
dung mạo như vẽ má phấn như hoa này, bị những thứ son phấn kia làm bẩn
ngược lại không đẹp.
“Nữ nhân xấu xa, nàng thật đẹp.” Tống Mạch
cúi đầu hôn đôi mắt đang nhắm của nàng, khi âu yếm, hắn luôn muốn gọi
nàng, không biết tên của nàng, đành phải tự nghĩ lấy một cái.
“Giúp ta lấy mũ phượng xuống, cổ cũng sắp bị đè gãy rồi.” Hắn hôn xong rồi, Đường Hoan mở mắt ra, chu miệng nói.
“Được.” Tống Mạch hôn nhẹ hai má non mịn trắng hồng của nàng, nâng tay muốn
giúp nàng, chẳng qua lúc chạm tới mũ phượng lại dừng lại, cười nhìn
nàng: “Gọi ta một tiếng tướng công nghe thử trước đã.”
Trên người Đường Hoan lập tức nổi lên một tầng da gà, tức giận nhéo hắn một cái: “Mau mau giúp ta!”
Tống Mạch cũng biết nàng là mệt thật, bèn giúp nàng gỡ mũ phượng xuống để ở
một bên trước, sau đó ôm thật chặt người vào trong ngực, hôn tai nàng:
“Được, bây giờ không gọi, nàng ở trong phòng luyện tập một chút gọi như
thế nào cho êm tai trước, ta còn phải ra đằng trước tiếp khách, buổi tối ta trở về, nàng lại gọi cho ta nghe, được không?”
Đường Hoan gật gật đầu, ôm thắt lưng hắn nói nhỏ: “Buổi tối, trở về sớm một chút.”
Tống Mạch buồn cười, đẩy nàng ra, trêu tức nhìn vào mắt nàng: “Tân nương đói khát như vậy, đại khái chỉ có một mình nàng thôi nhỉ?”
Đường Hoan bụm Tiểu Tống Mạch, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn hắn: “Chẳng lẽ chàng cũng không đói khát sao?”
Trên mặt Tống Mạch nóng lên, nói không lại nàng, lại không tiện ở trong
phòng kéo dài quá lâu, lưu luyến hôn nàng hai cái, cười đi ra đằng
trước.
Hắn đi rồi, Đường Hoan cũng không cần nha hoàn hầu hạ, tự
mình ở trong phòng đi dạo một lần, ăn chút điểm tâm lấp đầy bụng, nằm ở
trên giường ngủ bù.
Mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe được một
trận ồn ào, dường như còn có tiếng hét lớn, định lắng nghe, rất nhanh
lại bị ép xuống. Đường Hoan ngáp một cái, gọi Thanh Hạnh đến hỏi, Thanh
Hạnh cũng nói không biết.
Đường Hoan không suy nghĩ nhiều, thấy sắc trời đã tối, đứng dậy rửa mặt, chờ Tống Mạch tới đây.
Xa xa nghe được tiếng nha hoàn trong viện gọi “điện hạ”, Đường Hoan vui vẻ trong lòng, đi ra ngoài đón hắn, vừa đúng lúc hắn nhấc chân bước vào,
ánh mắt chạm vào nhau, hắn khẽ cười một tiếng.
Đường Hoan lại không cười nổi, sắc mặt Tống Mạch, trắng nhợt như tờ giấy.
Cái này không bình thường.
Vừa muốn hỏi hắn, hắn lại ôm nàng vào trong lòng, ở bên tai nàng thúc giục nàng: “Gọi ta, gọi ta một tiếng tướng công.”
“Chàng…”
“Gọi ta!”
Thanh âm của hắn suy yếu nhưng khí thế bức người, Đường Hoan kìm lòng không
đậu gọi một tiếng, vừa dứt lời, nghe được tiếng cười thỏa mãn của hắn,
sau đó, trên vai trầm xuống.
“Tống Mạch!”
Đường Hoan bị
thân thể cao lớn của hắn ép tới liên tiếp lùi ra sau mấy bước, vất vả
lắm mới đỡ vững hắn, đã thấy hai mắt hắn nhắm nghiền hiển nhiên đã ngất
đi rồi. Nàng sợ hãi không nói lên lời, trong mờ mịt luống cuống, đột
nhiên phát hiện, chỗ đỡ dưới tay, vừa nóng ướt.
Nàng giơ tay lên, bên trên một mảng màu