9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 95: Cỏ

Lúc Đường Hoan “tỉnh” lại, sắc trời đã tối.

Nàng mở mắt ra, thấy Tống Mạch đứng ở xa xa, quỳ trước người là tám hộ vệ lấy Chu Dật cầm đầu.

Bọn họ còn ở trên thảo nguyên, ở thượng du Bạch Hà. Sau khi Tống Mạch cứu nàng, bắt lấy kẻ có quan hàm cao nhất trong số những tướng sĩ Hung Nô còn sót lại kia, lệnh cho y dẫn mọi người trở về Thanh thành, một là quy hàng, một là báo tin cho mười sáu hộ vệ, kẻ không phục, chết. Đám Hung Nô này nơi nào từng nhìn thấy võ công có thể bay như vậy? Gan vốn đã bị Trấn Bắc tướng quân dọa vỡ cũng sắp vỡ thành mảnh vụn rồi, cũng không sinh ra bất kỳ tâm tư chống lại nữa, chật vật mà đi.

Sau đó, Tống Mạch ôm nàng tới bờ sông. Hắn dịu dàng lau mặt cho nàng, lau xong rồi, tự mình đi ra lòng sông giặt quần áo tắm rửa.

Hắn đi rồi, trái tim của Đường Hoan mới xem như trở xuống chỗ cũ.

May mắn may mắn, Tống Mạch chỉ là chả hiểu ra sao cả tự dưng khôi phục được nội lực khinh công, cũng không có nhớ lại thân phận trước khi nhập mộng.

Nàng giả bộ bất tỉnh, đương nhiên không hỏi tới hắn, nhưng loại chuyện này cũng không cần hỏi, theo thái độ của hắn đối với nàng có thể đoán được.

Nhìn một lát, nàng khoanh chân ngồi dậy, thoải mái nhìn bọn họ. Nàng nhìn thấy Tống Mạch quay đầu nhìn nàng, sau đó không biết lại nói gì đó, tám người Chu Dật liền chỉnh tề đứng dậy, lên ngựa rời đi.

Tống Mạch đi về phía nàng.

Đường Hoan nhìn hắn chăm chú không chớp mắt, cho đến khi nàng có thể thấy rõ dịu dàng trong mắt hắn, nàng mới yên tâm lớn mật tiếp tục ngây ngốc nhìn hắn.

“Suy nghĩ cái gì vậy?” Tống Mạch ngồi vào bên cạnh nàng, ôm nàng lên trên đùi, động tác vô cùng thân thiết tự nhiên.

Đường Hoan ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn mặt hắn: “Tướng quân, ta … ta nhảy xuống sau đó, dường như thấy ngươi bay lên, đây, đây không phải nằm mơ chứ?”

“Không phải.” Trên mặt Tống Mạch cũng lộ ra một tia mê mang, cằm dán vào trán nàng thì thào nói nhỏ: “Ta cũng không biết là vì sao. Khi đó ta thấy nàng nhảy xuống, chỉ muốn đỡ được nàng, suy nghĩ vừa trỗi dậy trong đầu liền hiện ra một ít hình ảnh đã qua trong giấc mộng trước kia, tiếp theo…”

Nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, hắn không khỏi ôm chặt lấy nàng, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa hắn lại phải trơ mắt nhìn nàng…

Tống Mạch biết, hắn như vậy nhất định không bình thường, nhớ lại mấy đời trước đứt đoạn như trước, tự hắn lĩnh ngộ chiêu thức võ công, tất cả cũng cần một lời giải thích. Nhưng hắn vắt hết óc cũng không suy nghĩ được rõ ràng, đành phải tạm thời mặc nó đi, dù sao đối với hắn cũng không có hại. Vả lại trước mắt là quan trọng nhất, là vui vẻ cùng nàng trong năm ngày cuối cùng này.

Bắt đầu từ một khắc nàng nhảy xuống kia, hắn đã tin nàng.

Nàng là nữ quỷ, nàng không nhớ rõ mấy đời trước, nhưng nàng nhất định thích hắn, người nàng muốn tìm kia cũng là hắn. Năm ngày sau, chờ nàng gặp quỷ sai khôi phục trí nhớ, hắn sẽ hỏi nàng thật kỹ. Mặc kệ trước kia nàng “câu” hắn xuất phát từ mục đích gì, chỉ cần sau đó tình cảm của nàng với hắn đều là thật, hắn có thể tha thứ cho nàng lừa gạt lúc đầu. Nếu hắn không vào được hoàng tuyền, không thể theo cùng nàng đi gặp quỷ sai, hắn sẽ ở kiếp sau chờ nàng, khi đó nàng nhớ được hắn thì hỏi, nàng không nhớ được, hắn cũng không chấp nhất nữa cho qua, chỉ vui vẻ sống cùng nàng.

Thấy hắn hoàn hồn, Đường Hoan chớp chớp mắt, vẫn là không thể tin được: “Người làm sao có thể bay? Tướng quân, ngươi…”

Tống Mạch cầm tay nàng hôn một cái, “Đừng gọi ta là tướng quân, gọi thẳng tên của ta, ta tên là Tống Mạch, sau này nàng hãy cứ gọi ta như vậy.”

“Hả?” Đường Hoan ngẩn người, bất an dời tầm mở mắt: “Làm sao đột nhiên muốn ta gọi như vậy? Tướng quân không tốt lắm …”

Tống Mạch nâng cằm nàng lên, con ngươi đen sâu thẳm chăm chú nhìn vào mắt nàng: “Bởi vì ta thích nàng, thích nàng nữ quỷ này, nàng không phải cũng thích ta sao? Chúng ta thích nhau, gọi tướng quân chẳng phải là rất xa cách?”

Đường Hoan hoàn toàn choáng váng, mặt cười càng ngày càng đỏ: “Ngươi, ngươi không phải thích Lục…”

“Không có,” Tống Mạch ôm chặt lấy nàng: “Từ vừa mới bắt đầu thích chính là nàng, canh giữ ở bên cạnh nàng, vì chờ nàng trở về. Nàng không phải muốn tìm nam nhân thích nàng thật lòng sao? Ta chính là người đó, bởi vì nàng không nhớ được ta, ta tức giận, mới không có nói cho nàng.”

“Thật … thật sự?” Trong mắt Đường Hoan nổi lên nước mắt, thấy Tống Mạch gật đầu, nàng đẩy hắn ra một cái, muốn chạy, không chạy được, bị nam nhân ôm ở trong lòng. Đường Hoan tức giận đến đấm ngực hắn, khóc mắng hắn: “Vậy vì sao ngươi muốn gạt ta? Ta đã nói cho ngươi ta không nhớ rõ chuyện trước kia, đương nhiên không biết ngươi! Ngươi thì tốt rồi, nói cái gì mà thật lòng thích ta, còn không phải vẫn cực kỳ hung dữ với ta?”

“Lúc nào thì ta hung dữ với nàng?” Cằm bị nàng cào một cái, Tống Mạch bất đắc dĩ nắm lấy tay nàng, nhưng nàng còn không thành thật, ở hắn trong lòng xoay đến xoay đi, xoay đến châm lửa trong lòng hắn. Hắn đành phải đặt người ở trên cỏ, đè làm nàng ép nàng ngoan ngoãn nghe hắn nói chuyện, lại đặt một bàn tay của nàng ở trước ngực nàng: “Nàng vuốt lương tâm mà nói, khi nào thì ta thực sự hung dữ với nàng? Trừ giọng điệu hơi lạnh một chút ra, nàng muốn ăn ta cho nàng, nàng muốn ăn ngon ta cũng cho nàng, nàng cưỡi ngựa bị thương ta coi nàng thành tổ tông mà hầu hạ, còn có, ta đã chịu vì nàng mà một mình một ngựa nhảy vào bẫy của người ta, đã chịu chết vì nàng, như vậy cũng xem là hung dữ với nàng?”

Đường Hoan chột dạ im lặng một lát, rất nhanh lại đúng lý hợp tình mà gào lên với hắn: “Vậy vì sao ngươi phải vờ làm như không thích ta? Nếu ngươi ngay từ đầu đã đối tốt với ta, ta đã sớm thích ngươi rồi!”

Nàng nói chưa dứt lời, nàng nói như vậy, Tống Mạch lại tức giận: “Đã sớm thích ta? Ta thích nàng lâu như vậy, thích nàng đến mấy đời, còn nàng? Chẳng những đã quên ta, còn chờ đến khi ta bôi thuốc cho nàng mới thích ta, sau lại còn vì nam nhân khác mặt đỏ tim đập mà cãi nhau với ta! Rốt cuộc là ai có lỗi với ai?”

Đường Hoan bĩu môi, “Ngươi làm sao có thể thích ta đến mấy đời?”

Tống Mạch nhìn thẳng vào nàng: “Ta quả thật thích nàng… tính cả lần này, có bảy đời rồi, hơn nữa chuyện trước kia ta đều nhớ rõ, muốn ta kể cho nàng nghe không? Chỉ bởi vì trước kia nàng thích lừa ta, ta mới không thể tin được lời nói của nàng – nữ quỷ này.”

Đường Hoan trợn mắt há hốc mồm, chớp chớp mắt, quay đầu nói: “Không nghe! Ngươi nói ta cũng không có cách nào biết đó có phải sự thật hay không, ngộ nhỡ là ngươi cố ý bịa đặt lừa ta thì làm sao bây giờ? Mặc dù ta không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng nhất định ta không phải là người xấu, vô duyên vô cớ vì sao phải lừa ngươi?”

Vẫn là không nói đạo lý như vậy.

Tống Mạch bất đắc dĩ cười, hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng một cái: “Được, không nói thì không nói, chuyện trước kia chúng ta cũng không nhắc đến nữa, chỉ cần nàng biết ta thích nàng là được rồi. Còn nàng, vẫn còn thích ta hay không?”

Đường Hoan rụt cổ lại, quay đầu nói: “Không thích.”

“Nói lại lần nữa thử xem xem!” Tống Mạch chôn vào trong cổ nàng, nhẹ nhàng mà cắn.

“Đừng… ừm, thích, ta thích…” Hai tay giãy không ra, Đường Hoan ưỡn bộ ngực muốn đẩy hắn ra, lại dẫn tới nam nhân trấn áp càng cuồng đãng hơn. Hắn nới lỏng tay nàng, chuẩn bị mò tay vào vạt áo nàng. Đường Hoan vội vàng đè hắn lại, ôm lấy đầu hắn khóc lên: “Tống Mạch, ta thích chàng, ta thích chàng, nhưng … nhưng hôm nay trước hết chàng đừng muốn ta, chờ một ngày cuối cùng lại muốn ta, được không? Ta luyến tiếc chàng, ta muốn nán lại với chàng thêm mấy ngày, ta luyến tiếc chàng…”

Thân thể Tống Mạch chấn động, ngẩng đầu nhìn nàng.

Nàng giương miệng khóc, bù lu bù loa như đứa nhỏ, không có khóc đến thê mỹ (thê lương + xinh đẹp) như trước kia, lại làm cho hắn đau lòng.

Đây là lần đầu tiên, sau khi hai người đính ước, nàng chủ động từ chối hắn, cho dù thật ra hắn cũng không muốn nàng.

Nàng nói nàng luyến tiếc hắn…

Tống Mạch đau lòng ôm người vào trong lòng, dịu dàng dỗ dành nàng: “Được, chờ một ngày cuối cùng, ta lại … muốn nàng.” Nếu nàng nói đều là thật, hắn đương nhiên sẵn sàng muốn nàng, để cho nàng trở thành nữ nhân của hắn, để cho nàng hoàn thành yêu cầu của quỷ sai.

“Tống Mạch…” Đường Hoan tựa vào vòng ôm của hắn, lẳng lặng ngồi một lát, chợt đứng lên, đảo qua một vòng, thấy trong rừng bên cạnh buộc một con ngựa, nghi hoặc hỏi hắn: “Trời đã sắp tối, chúng ta cũng cần phải trở về chứ? Ta đói bụng rồi.”

Tống Mạch cười đứng lên, nắm tay nàng đi vào trong rừng: “Không quay về, năm ngày này, ta cùng nàng đi dạo trên thảo nguyên, ban ngày đói bụng ta săn thú cho nàng ăn, buổi tối lạnh ta ôm nàng ngủ, thế nào, thích không?” Nàng trước kia cũng không muốn bị trói buộc ở trong phòng, chỗ vui chơi ở Thanh thành mấy ngày trước hắn đã dẫn theo nàng đi dạo khắp rồi, hiện tại nếu đã đến bên này, trên thảo nguyên mênh mông cũng có vài nơi có cảnh đẹp, tin tưởng nàng sẽ thích.

Đường Hoan ôm lấy cánh tay hắn, đầu cũng dán lên: “Thích, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với chàng, như thế nào ta cũng thích.”

Tống Mạch dừng chân, ôm người vào trong lòng, cúi đầu hôn xuống.

Hắn thích nghe nàng nói lời như vậy, nghe mãi không đủ.

~

Trong năm ngày, Tống Mạch dẫn Đường Hoan đi rất nhiều địa phương.

Hồ nước trên thảo nguyên khói sóng mênh mông, hai người ở trong nước chơi đùa truy đuổi.

Hố to như cái bát ở thảo nguyên, hắn ôm nàng từ miệng hố bay xuống phía dưới, lại dắt nàng từng bước từng bước đi lên trên, vô luận nàng chơi xấu như thế nào hắn cũng không chịu ôm nàng, chỉ có cuối cùng nàng thật sự không nhấc nổi chân, hắn mới có lòng tốt mà khiêng nàng lên trên vai, tự mình đi lên trên, vang vọng trong cả hố đều là tiếng mắng của nàng.

Hắn còn dẫn nàng đến trong nhà dân du mục Hung Nô “làm khách”, bỏ lại hai khối bạc vụn nhỏ, trộm đi một con dê béo. Đương nhiên, đây là chủ ý của Đường Hoan, hắn là bị nàng quấn đến không còn cách nào mới làm trợ thủ cho nàng. Trộm dê, hai người ngồi ở bờ sông nướng thịt dê ăn, đỉnh đầu là bầu trời đêm thăm thẳm, đầy trời sao. Ăn xong rồi, Đường Hoan rúc vào trong lòng Tống Mạch, nghe hắn kể mấy đời trước. Khi hắn nói xấu nàng, nàng không tin, làm bộ muốn đánh hắn, hắn trốn nàng đuổi, cuối cùng biến thành nàng trốn hắn bắt, nàng đương nhiên không trốn khỏi hắn, bị hắn nhào vào trên cỏ giày vò.chà đạp một trận.

Tống Mạch đối tốt với nàng, Đường Hoan được hứa hẹn của hắn, không hề lo lắng đến sinh tử nữa, tự nhiên cũng vui vẻ dụ dỗ hắn. Dù sao, nếu như có thể sống vui vui vẻ vẻ, không có người mong muốn giận dỗi. Tống Mạch là nam nhân xuất sắc như vậy, ở thời điểm hắn chịu phối hợp, ở cùng một chỗ với hắn vẫn là rất hưởng thụ.

Thấm thoát đã đến ngày cuối cùng.

Đường Hoan ngồi ở trước người Tống Mạch, Tống Mạch ôm nàng, đuổi ngựa chạy băng băng, chẳng có mục đích.

Xa xa, Đường Hoan trông thấy một mảng biển hoa, thảo nguyên xanh biếc, các loại hoa nhỏ tươi đẹp rực rỡ, nàng cười chỉ về nơi đó, “Chúng ta qua bên kia?”

“Được.” Tống Mạch cái gì cũng đều nghe nàng.

Xuống ngựa, Đường Hoan mới phát hiện đám hoa cỏ này đã cao gần đến thắt lưng nàng rồi.

Nàng xoay người chôn vào trong lòng nam nhân, “Tống Mạch, nơi này rất đẹp, ta muốn ở nơi này giao bản thân cho chàng, được không?” Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.

Tống Mạch ôm chặt lấy nàng, dịu dàng sờ đầu nàng: “Được. Đừng khóc, kiếp sau, chúng ta còn có thể ở cùng nhau.” Hắn sẽ tìm được nàng.

“Ta đi rồi, chàng làm sao bây giờ? Sẽ nhớ ta hay không?”

“Sẽ, nhớ nàng cả đời.” Sẽ không, hắn sẽ đi cùng nàng, cho dù hắn sống lại không hề nhớ được chuyện sau khi hoan.hảo nữa.

“Không cho phép chàng tái giá với nữ nhân khác.” Đường Hoan suy nghĩ một chút, lại rầu rĩ dặn dò một câu.

“Đừng nói lời ngốc nghếch nữa, đi thôi, ta muốn nàng rồi.” Tống Mạch không đành lòng nghe nàng nói tiếp nữa, ôm lấy nàng đi vào bên trong.

Đường Hoan ngoan ngoãn cuộn tròn ở trong lòng hắn, chôn ở trước ngực hắn ngửi mùi trên người hắn. Giấc mộng sau, Tống Mạch sợ rằng rất dễ không hề cho nàng loại cơ hội quang minh chính đại ăn đậu hủ của hắn này nữa, nàng vẫn nên quý trọng thật tốt đi.

Nghe nghe, nam nhân dừng bước chân. Đường Hoan ngửa đầu nhìn hắn, nhìn hắn chậm rãi đặt nàng vào trên cỏ, đè đổ một bãi hoa cỏ, nhìn hắn cúi đầu hôn mắt nàng. Nàng không tự chủ được nhắm lại, tùy ý hắn cởϊ qυầи áo, tùy ý hắn bao phủ lên…

Vuốt ve an ủi quen thuộc rung động quen thuộc, đợi hắn muốn vào, Đường Hoan chợt ôm lấy đầu hắn, “Tống Mạch, vừa rồi, là ta nói giận lẫy, ta đi rồi, chàng nếu là một mình trôi qua vất vả, có thể tái giá… đau!” Cũng là hắn lập tức đưa tất cả tiến vào.

Đường Hoan tủi thân nhìn hắn, ánh mắt Tống Mạch đau lòng lại chứa trách cứ, thanh âm khẽ thở gấp: “Đừng nữa nói lời ngu ngốc nữa, bất kể mấy đời, bất kể chờ bao lâu, Tống Mạch ta đều chỉ có một nữ nhân là nàng. Nàng nếu là thực sự suy nghĩ cho ta, kiếp sau, thì đến bên cạnh ta sớm một chút.” Nói xong, cúi đầu hôn nước mắt chảy xuống từ khoé mắt nàng, hôn đôi môi kêu đau không tiếng động của nàng, chờ nàng dần dần thả lỏng lại, hắn mới ôm chặt lấy nàng, toàn lực ứng phó.

Đường Hoan đong đưa theo động tác lên xuống của hắn, hoa cỏ thì ở trong tay nàng chập chờn không ngừng. Nhổ.ra hai gốc, lại túm cây khác, cho đến khi chỗ hai tay có thể với tới không còn có hoa cỏ có thể nhổ ra nữa, nàng đành phải nắm lấy bả vai hắn, lớn tiếng kêu lên.

Trên thảo nguyên mênh mông bát ngát, nàng kêu không chút kiêng kỵ. Hắn ở trong thanh âm của nàng hóa thân thành sói, nhanh chóng ăn nàng.

Lần này, lại là vô cùng dài lâu.

Nhưng Đường Hoan không có thúc giục hắn, vừa hưởng thụ sung sướиɠ hắn cho, vừa kiên nhẫn chờ hắn kêu lên cái tên của nàng lúc mới gặp lần đầu trong mộng.

Nàng nhìn ánh mắt của hắn, hắn ở trên người nàng dồn dập hoạt động, con ngươi đen lại cũng thủy chung nhìn nàng. Hắn dịu dàng, nàng cũng dịu dàng nhìn lại hắn, khi hắn đột nhiên nhíu mày, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, sau đó dịu dàng trong mắt dần dần trở thành mờ mịt trở thành không thể tin trở thành… Nàng không muốn nhìn nữa, vươn tay ôm lấy đầu hắn chặn lên miệng hắn, nụ hôn cuối cùng của hai người ở trong giấc mộng này. Trong nụ hôn, hung hăng lui, hút hắn ra ngoài.

“Nàng, nàng…”

“Tống Mạch, ta đi rồi…”

Hắn muốn nói chuyện, nàng đánh gãy lời hắn, sau đó không đợi hắn mở miệng lần nữa, ánh sáng trắng bao phủ xuống.

Đường Hoan lưu luyến nhìn hắn, cho đến lúc cũng thấy không rõ nữa, mới nhắm mắt lại, không hề diễn trò nữa.

Tống Mạch, chúng ta chỉ còn thiếu một lần cuối cùng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phía trước có lẽ có thể có ái.muội, nhưng một chương cuối cùng, Giai Nhân không dám viết, cầu một cái an tâm đi, oan ức mọi người rồi…

Rống rống rống, ngày mai một giấc mộng cuối cùng nha!

Là câu truyện giữa vương gia và quý nữ, cũng có thể nói là câu truyện mèo vờn chuột, cụ thể ai là mèo ai là con chuột, ngày mai gặp! Tiết lộ một chút, trong giấc mộng cuối, sẽ có sự việc mấy giấc mộng trước Tống Mạch vẫn muốn làm nhưng chưa từng làm, mọi người đoán xem là gì? Khà khà