Giang gia.
Sau bữa cơm trưa, dỗ A Thọ xong, Đường Hoan nằm trên sạp ở gian phụ, âm thầm cân nhắc câu kéo Cố Nghi như thế nào.
Cho gã một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, hai nhà tiêu tan hiềm khích lúc trước khôi phục lại quan hệ, sau đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tống Mạch?
Nhưng Tống Mạch thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh nàng, thực có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, hắn sẽ ra tay, tuyệt đối không thể để cho Cố Nghi dính vào nàng.
Phiền quá!
Đường Hoan oán hận đấm sạp: “Tống Mạch chết tiệt…”
Đấm đấm, bỗng nhiên cảm giác có người đang nhìn nàng, quay đầu một cái, quả nhiên là Tống Mạch đứng ở bên cạnh, sắc mặt phức tạp.
“Ngươi đi vào từ khi nào? Ai cho ngươi vào?” Đường Hoan hoảng sợ, âm thầm may mắn mình chỉ là mắng hắn chưa nói cái khác. Nhưng sau khi yên tâm đó là căm tức, nam nhân này rốt cuộc sao lại thế này, đi vào như không vào, làm sao không phát ra một tí tiếng vang nào, muốn hù chết người sao?
Tống Mạch không nói một lời, vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng chằm chằm.
Đường Hoan mắng mấy câu phát hiện không có hiệu quả, bèn trợn mắt đối mắt với hắn, so xem người nào chớp mắt trước sao?
Trừng mắt trừng mắt, Tống Mạch đột nhiên nở nụ cười, trên mặt không còn có rối rắm thống khổ lúc trước, mà là… dịu dàng cưng chiều?
Đường Hoan cảm thấy hết sức không ổn. Loại thời điểm chiến tranh lạnh này hắn lại có thể bật cười, khẳng định là da mặt lại dầy thêm một tầng, thật sự dầy, sẽ không dễ dàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Mắt thấy nam nhân muốn ngồi xuống, Đường Hoan lạnh giọng đuổi người: “Tống Mạch, ngươi đã nói không chạm vào ta, A Thọ đang ngủ, đây là phòng của ta, ngươi đi ra ngoài ngay lập tức!”
“Lâm Nguyệt, đừng nóng giận, lúc trước là ta không tốt, không nên chọc giận nàng.” Tống Mạch cởi giày, xoay người đi lên, một tay túm lấy tiểu nữ nhân đang đứng dậy muốn chạy vào trong lòng ôm chặt lấy, chôn ở trong mái tóc dài của nàng hít một hơi thật sâu.
Lúc đến đây, hắn là muốn xin lỗi chuyện ngày hôm qua.
Nhưng thấy nàng làm ra động tác đáng yêu như vậy, còn vụиɠ ŧяộʍ mắng hắn, Tống Mạch đột nhiên ý thức được, cũng không phải chỉ có hắn nhớ nàng nhớ đến ăn ngủ không yên, nàng cũng nhớ thương hắn đó. Trong lòng của nữ nhân này thật sự có hắn, chẳng qua là thích dùng lời nói lạnh như băng chọc tức hắn, giả vờ vô tình. Mà hắn, vậy mà để cho thân phận đời này ảnh hưởng đến mình, lại thật sự coi nàng là đại tiểu thư, vì nàng mắng hắn là đồ hèn mà tức giận, vì chút tự ái này của nam nhân mà nói ra những lời đυ.ng chạm đến nàng, tra tấn bản thân vô ích mấy ngày.
Cho tới bây giờ nàng cũng không là đại tiểu thư gì, nàng chỉ là nữ nhân của hắn. Nàng làm nũng giở trò tức giận làm mình làm mẩy, hắn phải là dỗ nàng, mà không phải cãi vã với nàng.
Chỉ cần nàng thích hắn, hắn sẽ mặc kệ nàng, ở trong phạm vi cho phép của hắn, cho dù là cúi đầu. Ai bảo hắn yêu nàng yêu đến tận xương tuỷ?
“Lâm Nguyệt, ta nhớ nàng, chúng ta đừng tức giận nữa, như vậy nàng và ta đều khó chịu.” Hắn nhẹ nhàng hôn má nàng.
Trên người Đường Hoan lại nổi da gà rồi.
Đây không phải hành động của nam nhân nên có trong dự đoán của nàng.
“Chàng, chàng bằng lòng cưới ta rồi?” Nàng miễn cưỡng kéo về một tia lý trí, ngăn cản rung động hắn mang đến mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào trong quá khứ. Bởi vì rung động này tới ngoài ý muốn, nàng không có chuẩn bị.
Tống Mạch đã hôn đến cổ nàng, nghe được câu hỏi của nàng, hắn đặt nàng ở dưới thân, đè lại hai tay đang muốn dãy dụa của nàng, vừa từ vạt áo của nàng đến trên “ngọc phong” [sup][2][/sup] kia hôn lên, vừa dịu dàng nói: “Bằng lòng, chỉ cần nàng nói, ta lập tức cưới nàng.” Hắn thật sự muốn cưới nàng, không thể chờ đợi được.
Ngọc phong: hờ hờ, chính là ngực của phụ nữ đó.
Đường Hoan có chút không thể tin được lỗ tai của mình, nàng muốn cao hứng, nhưng nàng không tin nam nhân cứng nhắc này có thể đột nhiên thông suốt: “Ừm… Trước hết đừng hôn… chàng, chàng bằng lòng muốn ta rồi?”
Vạt áo bị đẩy ra, lộ ra cái yếm màu vàng hơi ngả đỏ bên trong, Tống Mạch ngậm nơi đó nhẹ nhàng kéo một cái mới nói: “Lâm Nguyệt, một cô nương gia như nàng, sao lại há mồm ngậm mồm toàn là muốn làm chuyện đó vậy? Như vậy không thoải mái sao? Ta hầu hạ nàng không thoải mái sao?”
Nàng chấp nhất chẳng qua là vì sao hắn không chịu muốn nàng.
Lúc ban đầu hắn chỉ từ góc độ của mình mà suy nghĩ, suy tính cho tương lai của hai người, cho nên không chịu cưới nàng. Nhưng ngay lúc vừa rồi, hắn thử từ góc độ của nàng mà suy nghĩ, đột nhiên khó có thể hiểu vì sao nàng chấp nhất như thế. Có lẽ nữ tử đối với việc động phòng rất coi trọng, nhưng hai người còn chưa có thành thân, còn chưa tới lúc đối mặt với chuyện đó, một đại tiểu quyên như nàng làm sao lại cứ gấp gáp nhắc tới việc này trước? Nàng không cảm thấy xấu hổ sao? Đời này tính tình của nàng rõ ràng là tương đối dè dặt.
Trước kia hắn lảng tránh vấn đề này, bây giờ hắn nghĩ ra biện pháp rồi. Nàng nhắc lại, hắn lại mượn lời làm cho nàng xấu hổ, xem nàng có còn lòng dạ nghĩ tới những thứ kia hay không.
“Lâm Nguyệt, nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng chờ lâu đâu, bây giờ nàng dùng tạm một chút trước đi.” Cách cái yếm, hắn ngậm nơi đó hút một ngụm lớn.
Đường Hoan muốn chết. Sướиɠ muốn chết, cũng là tức muốn chết.
Nàng hiểu được Tống Mạch suy nghĩ cái gì, hắn muốn lợi dụng sự thẹn thùng của nữ tử mà lừa gạt qua!
Nếu như nàng liên tục ép hắn muốn nàng, sẽ lộ ra dấu vết, bởi vì nữ nhân bình thường, đặc biệt là nữ tử chưa thành thân, đều không nên như vậy.
Nàng chỉ có thể quyến rũ, không dấu vết mà dẫn dắt nam nhân muốn nàng.
Mấy giấc mộng trước nàng đều là làm như thế, bởi vì Tống Mạch không nhớ rõ, chỉ coi chuyện đó như nam nữ hoan hảo bình thường, bị nàng dễ dàng thành công. Bây giờ Tống Mạch nhớ được rồi, hắn không định muốn. Nàng khi là nha hoàn quan hệ gần gũi cùng hắn, có thể lấy động tình làm ngụy trang kết hợp với hắn. Nhưng bây giờ nàng là một đại gia tiểu thư, không tiện không biết xấu hổ không biết thẹn quấn quít lấy hắn muốn nàng!
Vì sao đột nhiên hắn trở nên thông minh!
Chẳng qua…. chẳng qua vẫn là một lát nữa nghĩ tiếp thôi, mấy ngày không chạm vào, kỹ thuật của nam nhân này hình như tốt hơn rồi.
Đường Hoan khó nhịn ôm lấy đầu nam nhân đang ở ngực nàng nhích tới nhích lui, muốn nhận còn chối: “Đừng mà, chàng, buông…”
Tống Mạch cười trộm, hắn biết là nàng không ngăn cản nổi!
Đang muốn tiếp tục, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nha hoàn thông báo: “Đại tiểu thư, Nhị cữu phu nhân tới rồi.”
Tống Mạch không ngừng động tác, Đường Hoan hít vào một hơi: “Không gặp, không phải sớm đã nói sao, người bên kia, ai tới cũng không gặp!”
“Bẩm đại tiểu thư, người gác cổng vốn là không cho người vào, nhưng lần này Nhị cữu phu nhân nói có chuyện quan trọng thương lượng cùng ngài, có liên quan đến hôn sự của ngài. Nhị cữu phu nhân nói nếu ngài không gặp, bà ta … bà ta sẽ trực tiếp làm chủ cho ngài đưa bát tự [3]cho đối phương.”
[3] bát tự: tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thϊếp” cho nhau, còn gọi là “canh thϊếp” hay “bát tự”.
Lúc này đến lượt Đường Hoan không muốn ngừng, Tống Mạch lại lạnh mặt rời khỏi, thấp giọng nói: “Đi gặp bà ta, mau mau đuổi đi.”
Đồ vênh mặt hất hàm sai khiến này!
Đường Hoan không ưa, rõ ràng nàng còn đang giận hắn đấy!
Nàng kéo chăn che kín mình: “Không đi, bà ta làm chủ thì làm làm chủ là được rồi!”
Thấy nàng lại cáu kỉnh với hắn, Tống Mạch ngược lại nở nụ cười, tự mình sửa sang lại quần áo cho nàng, chải đầu trang điểm: “Đừng làm loạn, đuổi bà ta đi, ta lập tức cưới nàng, để cho nàng sinh con dưỡng cái cho ta.” Hắn đồng ý với nàng trước, đến lúc đó hắn không đi vào, chẳng lẽ nàng còn không biết xấu hổ mở miệng đòi? Thật sự đòi, hắn sẽ dùng phương thức khác thỏa mãn nàng, cho tới khi nàng không còn lòng dạ nào mà mở miệng.
Đường Hoan tin hắn mới là lạ!
Oán hận trừng hắn một cái, Đường Hoan bảo người dẫn Nhị cữu phu nhân vào nhà, Tống Mạch đưa nàng đi qua, bản thân nấp ở bên ngoài nghe.
Nhị phu nhân cười tủm tỉm chúc mừng Đường Hoan, nói Lý tướng quân muốn nạp nàng làm thϊếp.
“Lý tướng quân nào?” Đường Hoan không hiểu lắm, làm sao đột nhiên xuất hiện một Lý tướng quân?
“Chính là Lý tướng quân Lý Dụ mới trở về thành ngày hôm quá ấy, mợ nghe bà mối nói, Lý tướng quân là “vừa thấy đã yêu” với cháu đấy.” Nhị phu nhân châm chọc trong lòng, ngoài miệng lại khen Lý Dụ một hồi, cái gì mà tuổi còn trẻ đã làm lên tam phẩm võ tướng vân vân mây mây.
Đường Hoan bừng tỉnh đại ngộ, là người kia.
Làm thϊếp à…
Nam nhân xuất sắc như hạc giữa bầy gà, trước mặt nhiều dân chúng như vậy “thâm tình” mà ngóng nhìn nàng, thì ra cũng chỉ là làm thϊếp.
Giang Lâm Nguyệt có thể sẽ tức giận, thất vọng, trái tim tan vỡ.
Đường Hoan sẽ không, không giận cũng không thất vọng, bởi vì… chưa từng để ý.
Nam nhân xuất sắc mấy, ở trong mắt nàng cũng chỉ là đối tượng hoan hảo mỹ vị, nàng cảm thấy xuất sắc nàng coi trọng, là khí phách cơ thể của đối phương, là bộ phận ảnh hưởng đến hưởng thụ của nàng. Nếu nam nhân có cái mũi xiêu vẹo nơi đó nhỏ, nàng sẽ thất vọng, nhưng tâm ý của nam nhân ra sao thì có liên quan gì đến nàng? Nam nhân có bản lĩnh tốt thì hái thêm hai tối, không tốt về sau không bao giờ gặp nữa. Nam nhân có thật lòng thích nàng hay không, trừ nàng hắn còn có bao nhiêu phòng tiểu thϊếp bao nhiêu nữ nhân, toàn bộ không liên quan đến nàng, cái nàng muốn chỉ là một đêm phong lưu.
Vả lại sư phụ đã sớm nói qua, quạ trong thiên hạ đều đen, nam nhân chính là quạ đen, chọn hai con ngoại hình xinh đẹp chơi đùa là được rồi, trăm ngàn lần đừng cho bọn họ là thật, nếu không thực sự truy cứu tới, yêu cầu bọn họ đối với nữ nhân khăng khăng một mực thủ thân như ngọc, sợ là không có mấy người có thể ăn rồi.
Các nàng là hái hoa tặc, không phải thiếu nữ ngây thơ trong khuê các, mong đợi tìm một nam nhân tốt thuỷ chung như một.
Chẳng qua Đường Hoan vẫn là có chút tức giận.
Cùng Lý Dụ đối mắt là nàng, Lý Dụ coi trọng cũng là nàng, thì ra nữ nhân cực phẩm trăm năm khó gặp như nàng, ở trong mắt hắn ta cũng chỉ đáng thân phận một thϊếp thất?
Nếu cảnh trong mơ cho phép, nàng thật muốn trói gô Lý Dụ lại hung hăng cưỡi hắn ta, vừa cưỡi vừa quất hắn, cười nhạo nam nhân bá đạo tự tin là hắn. Đáng tiếc đây là mộng, nàng không có võ công cũng không có một cái mạng khác có thể để cho nàng đi dạy dỗ hắn ta.
Đành phải, lợi dụng hắn ta một chút đi.
Nam nhân bá đạo, đều là cùng một đức hạnh — không cho nữ nhân trái ý hắn.
Đường Hoan cầm một ly trà ngon tràn đầy hắt toàn bộ vào khuôn mặt tươi cười giả bộ hiền lành của Nhị phu nhân: “Cố nhị phu nhân, đa tạ ý tốt của bà, Giang Lâm Nguyệt đã sớm nói không lấy chồng với bà rồi, lại càng sẽ không làm thϊếp cho người, cho dù đối phương quyền cao chức trọng. Hôm nay ta nói rõ ràng với bà, lại có chuyện bậc này, bà căn bản không cần tới tìm ta, lại càng không cần trông cậy vào hôn sự của ta chiếm nửa phần lợi! Còn có, cũng mời bà chuyển lời cho Lý tướng quân, để cho hắn ta sớm hết hy vọng, đừng tưởng rằng hắn ta là tướng quân người khác đều vui mừng nịnh bợ hắn ta, ta thà rằng chết cũng không làm thϊếp cho hắn ta!”
“Giang Lâm Nguyệt, mày đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Lý tướng quân người ta coi trọng ngươi là phúc phận của mày, hắn ta chịu cho mày danh phận cũng là tạo hóa của mày! Mày cũng đừng lấy cái chết ra hù dọa người, toàn bộ thành Bình Dương đều do hắn ta định đoạt, thật sự muốn mày, hắn ta có thể sợ chút uy hϊếp này của mày? Bớt kênh kiệu đi, có bản lĩnh mày chết ngay bây giờ cho ta xem! Thật làm như ai cũng sợ cái bộ này của mày ý!”
Nhị phu nhân thở hổn hển lấy ra khăn tay lau mặt, hướng về phía bóng lưng của Đường Hoan mắng.
Đường Hoan ngăn cản nam nhân đang có sắc mặt xanh mét lại, quay đầu cười: “Vậy làm phiền bà đi hỏi Lý tướng quân một chút, hắn ta có sợ một bộ này của ta hay không?”
Nhị phu nhân không nói lại nàng, giận dữ rời đi.
Tin tức rất nhanh đã truyền tới phủ tham tướng.
Lý Dụ nghe người hầu cận thuật lại xong, phát ra một tiếng cười lạnh.
Một nữ thương gia không nơi nương tựa, hắn ta chịu cho nàng danh phận đã là coi trọng nàng rồi.
Nếu nàng không biết tốt xấu, đêm nay hắn sẽ cho nàng nếm thử sự lợi hại, để cho nàng biết cái gì gọi là tiền mất tật mang!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mặc dù rất tiêu tan ảo tưởng, nhưng ta cảm thấy, nam nhân cổ đại có quyền lợi chân chính coi trọng một tiểu mỹ nhân thân phận thấp kém, đại khái chính là như Lý Dụ đi? Ha ha ha ha, xem các ngươi ai còn thích hắn! ta! !
Mỗ: khà, hoá ra Lý Dụ đáng ghét là do cơ cấu, nhưng thằng cha này có một tác dụng đó làm nổi bật lên hình tượng của anh Tống, so với thằng này sự bá đạo của anh chỉ là con gĩn >.