9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 1: 2: Cùng ngủ (2)

Sư phụ gật gật đầu: “Ta đương nhiên biết nó không có thuốc giải nhưng bây giờ ta có một thủ đoạn nhỏ, có thể giúp con nhập vào 9 giấc mộng xuân của hắn. Chỉ cần mỗi lần con đều có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện hoan hảo với con, đến khi qua được chín giấc mơ, cả hai đều không sao.”

Đường Hoan nháy mắt mấy cái, đầu óc nhanh chóng chuyển động, “Nếu hắn mơ mộng xuân, con sẽ phải “hái” hắn, hắn sẽ tự nhiên vui vẻ theo con hoan hảo sao. Nhưng mà sư phụ ơi, võ công của hắn cao như vậy, chờ đến khi cả hai tỉnh rồi, hắn nhớ lại cảnh tượng trước khi mộng, chẳng phải sẽ gϊếŧ con thêm lần nữa sao?”

Sư phụ mỉm cười nhìn nàng: “Nha đầu ngốc, ta đã sắp xếp tốt cho con rồi. Con yên tâm, chín giấc mộng này, chỉ có con nhớ rõ mọi chuyện, còn đối với Tống Mạch, mỗi lần đều là một lần mới. Cảnh trong mơ chấm dứt, da^ʍ độc trải qua chín lần phóng thích, hắn nhất định sẽ phải mê man một ngày.

Sau khi tỉnh lại, cho dù là chuyện lần này con đến “hái” hắn, hắn sẽ chỉ tưởng là mơ, hắn sẽ không nhậnra được. Khi đó con sẽ có cơ hội trốn đi.”

Vậy chẳng phải là ngay cả đường lui thế nào cũng có sẵn rồi sao?

Đường Hoan cười híp mắt, giống như đã chắc thắng trở về.

Sư phụ nhìn bộ dáng ngốc nghếch của nàng, bèn dữ tợn chọc chọc trán nàng: “Ngừng lại, con đừng cười vội. Ta cảnh cáo con, Tống Mạch là người kiên định, cho dù trúng độc, hắn cũng không dễ dàng động lòng trước con đâu. Nếu con không cố gắng, không thể làm cho hắn chủ động hoan hảo với con, đến lúc đó cho dù con đã hoàn thành tám giấc mộng, thất bại một lần vẫn hồn phi phách tán như cũ. Còn nữa, trước khi con hoan hảo với hắn, con không thể thất thân cho người khác, cũng không được để hắn bị người ngoài chiếm trước, nếu không cảnh trong mơ sẽ lập tức chấm dứt, cả hai cứ trực tiếp đi xuống gặp ta luôn. À, đúng rồi, trong mộng cũng vẫn liên hệ với thực tại, nếu hai người các con có người nào chết, vậy kết cục cũng y như trên.”

Đường Hoan muốn khóc, thật sự là quá khó a…

Rốt cuộc vẫn là nuôi từ bé đến lớn, sư phụ xoa xoa đầu nàng, giọng nói chuyển nhẹ nhàng: “A Hoan à, con cũng không cần quá lo lắng, mỗi một giấc mộng con đều có thời gian một tháng để bắt được hắn, chỉ cần thành công hoan hảo sẽ tiến vào giấc mộng tiếp theo. Hơn nữa trong mộng, cả hai đều là người thường, đều không có võ công, chỉ cần con nhớ kỹ kiến thức trước kia sư phụ dạy cho con, thu phục Tống Mạch cũng không phải điều gì quá khó khăn.”

Bà đã nói nhiều như vậy, đến khi gặp nạn cũng có thể dùng bản lĩnh vào không ít chỗ, đầu óc Đường Hoan có chút chậm chạp, vẫn đang vùi đầu chậm chạp tiêu hóa.

Sư phụ không có nhiều thời gian chờ nàng như vậy, bà vung tay lên, đưa Đường Hoan nằm lên giường, lại nhét một viên ngọc vào tay nàng, nghiêm túc dặn dò: “Một lát nữa sư phụ sẽ lập kết giới, có thể cam đoan cả hai sẽ không bị bên ngoài quấy rầy, bên trong đó có linh khí giúp chấn định hồn phách của con. Nếu con thành công vượt qua chín giấc mộng, hồn phách sẽ yên ổn, hoàn toàn khôi phục. Nếu thất bại, kết giới biến mất, con sẽ hồn phi phách tán. Cầm lấy, viên ngọc này là Dẫn Mộng đan, sau khi con nuốt vào, phải nhanh chóng tiếp xúc cả bốn cánh môi của hai người với nhau, sau đó con sẽ bước vào trong mộng của hắn. Được rồi, sư phụ đi đây, A Hoan, con phải nhớ kỹ lời sư phụ nói, nhất định phải thành công, nếu không sau này có gặp ma quỷ cũng đừng nói con là đồ đệ của ta! Ta xấu hổ lắm!”

Nói xong, sư phụ vẽ ra một tầng kết giới mỏng manh lấp lánh, cuối cùng còn quay lại nhìn nàng một cái, rồi biến mất.

Đường Hoan kinh ngạc trong chốc lát, nàng vẫn rất luyến tiếc sư phụ.

Nhưng mà nghĩ đến sư phụ lúc còn sống đối với nam nhân nào cũng thành thạo, bây giờ chết biến thành quỷ rồi mà vẫn y như cũ, ngay cả diêm vương cũng phải cúi xuống dưới gấu váy của bà, đáy lòng Đường Hoan liền tràn đầy cảm giác không cam lòng và ý chí sẵn sàng xông pha.

Nàng là đồ đệ duy nhất của sư phụ, nàng không thể để sư phụ mất mặt được!

Không phải chỉ là 9 giấc mộng thôi sao, nàng sẽ ăn nam nhân này đến sạch sẽ! Ăn chết hắn đi! Sau khi tỉnh lại trốn đi á? Nàng mới không, chờ đến khi nàng tỉnh lại, nhân lúc hắn còn hôn mê, nàng sẽ lấy kiếm của hắn gϊếŧ chết hắn, để cho hắn nếm thử cảm giác bị cắt cổ là như thế nào!

Đường Hoan sờ sờ cổ, vết thương trí mạng kia vẫn khắc sâu trong lòng nàng, đời này không thể nào quên. Nàng càng nghĩ càng tức giận, xoay người ngồi xổm trên đùi nam nhân kia, tay rút lấy nhuyễn kiếm của hắn. Sư phụ mắng nàng ngốc, cái này có phải tại nàng đâu chứ?Hắn rút binh khí nhanh không kịp chớp mắt, người hắn lại trông chẳng khác nào thư sinh lạnh lùng, ai có thể nghĩ hắn là kẻ gϊếŧngười không chớp mắt đây!

Đường Hoan hận, nàng dùng nhuyễn kiếm rạch lên xiêm y của Tống Mạch.

Rạch đến phần dưới eo của hắn, ánh mắt nàng ngưng đọng, dừng lại ở cái đang dựng đứng lên như cái lều của hắn.

Đường Hoan không có tiền đồ nuốt nuốt nước miếng. Lúc trước, sư phụ xuất môn hái hoa nhất định sẽ mang nàng theo. Cho nên nàng chẳng những đã gặp qua rất nhiều nam nhân, mà cảnh tượng gặp nhiều nhất chính là cảnh sư phụ bị nam nhân đè lên hoặc bà cưỡi ở trên người đám nam nhân đó rồi làm đủ các loại tư thế nóng bỏng. Sư phụ kêu la lớn tiếng như thế, thoải mái như thế, cảm giác được nam nhân nhập vào nhất định rất sung sướиɠ chăng?

Cả người Đường Hoan nóng lên.

Nàng nhanh chóng cởi bỏ hết xiêm y của mình. Nếu trong mộng cũng phải hái hắn, không bằng nhân lúc tỉnh táo hái hắn luôn. Như vậy cho dù cuối cùng có không thành công, nàng cũng coi như đã hưởng qua nam nhân! Ngẫm lại cũng đúng. Là một hái hoa tặc, nếu khi chết vẫn là thân xử nữ, sư phụ không chê nàng, chính nàng cũng không dám đi gặp..quỷ!

Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng. Nàng cầm lấy vật kia của Tống Mạch đặt vào trước của mình, sau đó đắc ý mà mạnh mẽ ngồi xuống, tựa như muốn ăn sống nuốt tươi kẻ thù.

“A!”

Đau quá a…Đau đến nỗi hồn phách của Đường Hoan đều bay cả ra ngoài!

Không xong rồi, sư phụ sẽ không có khả năng cứu nàng lần thứ hai. Đường Hoan không dám chậm trễ nữa, liền lấy tư thế này ghé vào ngực của hắn, thừa dịp trước khi hồn phách vì đau quá mà bay ra nàng uống luôn viên Dẫn mộng đan, cúi đầu hôn lên đôi môi của hắn.

Khác hắn với khí chất trong trẻo lạnh lùng của hắn, môi hắn ấm ấm, mềm mềm, cảm giác thật tuyệt…

Đường Hoan không nhịn được liếʍ liếʍ môi hắn, đang muốn mở khớp hàm của hắn ra, đột nhiên có một sức mạnh từ đâu tới hút nàng vào, trong đầu nàng nhất thời trống rỗng.

Trong phòng không có lấy một tiếng động.

Trên giường có một đôi nam nữ, không hề động đậy.

Bọn họ dùng tư thế thân mật nóng bỏng nhất ở cùng một chỗ, vậy mà lại giống như đã ngủ say, khuôn mặt thả lỏng.

Kết giới xung quanh không ngừng lưu chuyển, phát ra những tia sáng, tựa như đang vuốt ve, vỗ về, ổn định hồn phách của nữ nhân trên giường.

*

Âm tào địa phủ,

Sư phụ vốn đang cưỡi trên người diêm vương chợt nhíu mày.

Diêm vương không khỏi đau lòng, dừng lại thế công: “Có phải sâu quá, khiến nàng đau không?”

Sư phụ lắc đầu: “Không phải, chỉ là đồ đệ của ta…A, chàng muốn làm gì?”

Diêm vương xoay người đem bà đặt ở dưới thân, sắc mặt khó coi đến cực điểm : “Bổn vương hầu hạ nàng còn không thoải mái sao? Dám phân tâm ư!” Nói xong lại vội vàng tiếp tục động tác vừa rồi.

Sư phụ bị tập kích bất ngờ nên không thể suy nghĩ gì nữa.

Mưa gió qua đi, sư phụ mị nhãn như tơ nhìn nam nhân lạnh lùng cao ngạo đang tắm rửa cho bà, trong đầu nghĩ rằng, đồ đệ ngốc dám cưỡi lên người Tống Mạch, tuy nói là để giải da^ʍ độc trên người hắn, cảnh trong mơ của hắn kết thúc khi bắt đầu giấc mộng mới nhưng nếu đồ đệ có thể thành công hái Tống Mạch được chín lần. Vậy sau khi Tống Mạch tỉnh lại, bị cảnh trong mơ kia khiến lòng rung động, có lẽ sẽ tha không gϊếŧ đồ đệ nữa?

Tựa như nam nhân bên cạnh bà đây, lạnh lùng như thế, còn không phải phục tùng bà sao?

Đồ đệ ngốc, vi sư chờ con thành công!