Sau khi ông Khanh đi khỏi, bà Hương ngồi trên bàn lo lắng về chiếc ghế mà mình đang ngồi,so với chút ít cổ phần còn lại ko biết bà ấy còn có thể làm chủ công ty đến khi nào.
***
Bước ra khỏi công ty của bà Hương, ông Khanh ngồi vào chiếc xe ô tô đã được đợi sẵn hối thúc đệ của mình.
_Mau lái xe ra sân bay kẻo ko kịp. Bọn cảnh sát đã bắt đầu đánh hơi rồi đấy.
Thời gian này cảnh sát trong nước làm việc gay gắt cho nên số hàng ông Khanh đưa về vẫn chưa tiêu thụ được. Có thông tin cho rằng lô hàng của ông tại công ty bà Hương đang thuộc tầm ngắm của cảnh sát. Thấy tình hình ko khả quan, với sự ranh mảnh và tinh vi của mình ông Khanh quyết định dụ bà Hương thêm một số tiền, rồi tẩu thoát sang nước nhằm rũ bỏ tội của mình đợi một thời gian xem thế nào.
***
Sau khi ông Khanh rời đi ko được bao lâu thì bà Hương nhận được của điện thoại của nhân viên.
_Tôi nghe đây.
_Thưa giám đốc cảnh sát đến yêu cầu kiểm tra kho hàng.
_Công ty làm ăn minh bạch thì việc gì phải sợ. Cậu cứ cho cảnh sát kiểm tra có gì thì báo cho tôi.
_Vâng.
Đặt chiếc điện thoại xuống bàn,bà Hương đeo chiếc kính cận của mình chăm chú đọc các văn tập tài liệu để trên bàn. Một lúc sau điện thoại bà ấy lại đổ chuông,nhìn số máy gọi đến bà ta có vẻ khó chịu.
_Tôi bảo cứ cho cảnh sát kiểm tra cơ mà.
Giọng của cậu nhân viên trưởng bộ phận kho gấp rút nói trong điện thoại.
_E đã cho bọn họ kiểm tra nhưng mà....
_Có việc gì cậu cứ nói đi xem nào.
_Cảnh sát tìm thấy trong các thùng hàng vừa nhập về hôm trước có chứa ma túy trong đấy.
Bà Hương chống tay xuống bàn đứng bật dậy.
_Sao... Cậu nói lại tôi nghe xem.
_Số hàng nhập về hôm trước có má túy trong đó thưa giám đốc.
_Được rồi để tôi kiểm tra lại.
Đưa tay bấm nút đỏ trên màn hình tắt cuộc gọi của nhân viên,bà Hương liền bấm số gọi cho ông Khanh nhưng ko thể gọi được, bàn tay bà ấy run rẩy toát ra rất nhiều mồ hôi. Tâm trạng vô cùng lo lắng.
_"cốc...cốc" tiếng gõ cửa khiến bà Hương giật mình, ngồi thẳng dậy cố gắng giữ bình tĩnh bà ta đưa mắt ra cửa.
_Mời vào.
Cánh cửa liền mở ra,hai người cảnh sát bước vào phòng,bà Hương đứng dậy.
_Chào 2 a.
Hai người cảnh sát đứng trước mặt bà Hương bọn họ mở cuốn sổ rồi lấy tờ giấy đưa ra trước mặt bà Hương.
_Chúng tôi có lệnh mời bà về cơ quan cảnh sát điều tra để lấy thông tin một số vấn đề liên quan đến lô hàng của công ty bà.
Tuy đã nghe nhân viên kho báo cáo về tình hình ma túy có trong số hàng của công ty nhưng bà Hương vẫn tỏ ra mình ko hề hay biết.
_Công ty tôi làm ăn đúng pháp luật tại sao các a lại bắt tôi.
_Chúng tôi phát hiện trong lô hàng của bà có chứa một lượng ma túy khá lớn, mọi việc cụ thể thế nào đề nghị bà về cơ quan điều tra sẽ rõ.
Bà Hương ngồi xuống chiếc ghế của mình, có nghĩ thế nào bà ấy cũng ko tin ông Khanh lại là người lấy danh tiếng của mình để nhập ma túy. Thấy bà Hương ngồi im lặng,cảnh sát bắt buộc phải lên tiếng.
_Phiền bà đi theo chúng tôi.
_Vâng.
Bọn họ rút chiếc còng số tám của mình còng lấy tay bà ấy ra khỏi công ty.
***
Bên ngoài đám nhà báo cũng đã trực chờ đông đủ để thu thập thông tin. Thấy bà Hương bị cảnh sát còng tay đi ra bọn họ nhao nhao người đưa máy chụp ảnh, kẻ dơ máy quay lên quay trực tiếp. Bọn họ cứ ào đến chỗ bà Hương đưa chiếc micro về phía bà ấy và thi nhau hỏi.
_Nghe nói cảnh sát tìm được ma túy ở kho chứa hàng của công ty bà. (Phóng viên)
_Công ty bà trước giờ làm ăn rất tốt có phải nhờ vào số lợi nhuận thu được từ việc buôn bán ma túy ko.( biên tập viên).
Bọn họ thi nhau hỏi nhưng bà Hương quyết định giữ im lặng đi nhanh về phía chiếc xe cảnh sát ngồi vào. Phải nói công ty xuất nhập khẩu của bà ấy là một công ty lớn cho nên rất được quan tâm.
***
Tại Mỹ
Tôi rời khỏi phòng của người đàn ông được gọi là lão Vương quay trở lại phòng mà đêm trước tôi đã ở. Ngồi trên chiếc giường tôi suy nghĩ rất nhiều về việc a ta nói. Trả thù lão già khốn nạn kia là điều mà tôi phải làm nhưng điều đó ko có nghĩa tôi phải bán rẻ nhân cách của mình. Nếu quyết định sinh con cho a ta thì tôi chẳng khác nào từ một đứa bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp trở thành một đứa con gái đi đẻ thuê cho người ta hay sao, việc đó là điều mà trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến.
Thời gian cứ dần trôi qua trong lặng lẽ, tôi cũng đã suy nghĩ kĩ rồi. Tôi sẽ rời khỏi đây trở lại trường học của mình đợi đến khi tôi trở thành cảnh sát thì trả thù lão già ấy vẫn chưa muộn, việc quan trọng lúc này là tôi cần gọi điện thoại cho mẹ để vạch trần bộ mặt của hắn ta và cũng cần báo cho Kiên một tiếng để cậu ta khỏi lo lắng. Mấy ngày vừa rồi ko liên lạc được với tôi chắc chắn cậu ấy cũng đã chạy khắp nơi để tìm.
Đưa mắt nhìn quanh căn phòng ko tìm thấy điện thoại tôi đứng dậy đi lại mở cánh cửa thò đầu ra bên ngoài nhìn quanh xem có a ta ko. Khi biết ko có ai bên ngoài tôi mới đi ra đưa tay khép lại cánh cửa rồi từ từ bước xuống lầu.
Nhìn thấy người phụ nữ khi sáng đang đứng quét dọn tại phòng khách tôi mới đi lại hỏi bà ấy.
_Cô ơi cho cháu gọi nhờ điện thoại được ko ạ.
Bà ấy dừng tay lại nhìn tôi rồi lên tiếng.
_Mọi việc trong nhà này người quyết định là lão Vương. Tôi cũng chỉ là người hầu kẻ hạ ko dám làm trái ý cậu ấy nếu để cậu ấy tức giận thì hậu quả rất khó lường.
Bà ấy đã nói như thế thì tôi còn biết làm sao được.
_Vâng. Cháu biết rồi.
Tôi bước lại lên phòng trong đầu ko ngừng suy nghĩ về người đàn ông bí ẩn kia.Lão Vương a ta là người thế nào mà lại khiến mọi người lo sợ đến như vậy. Trở lại căn phòng tôi ngồi suy nghĩ đắn đo mãi cuối cùng tôi đã quyết định sẽ rời khoi đây nhưng trước khi đi tôi cần sang gặp a ta dù gì cũng chào a ta một tiếng.
Khi đến đây tôi ko mang theo thứ gì thì khi ra đi cũng chẳng mang theo gì, thứ tôi mang đi phải chăng chỉ là bộ váy đang mặc trên người.
Đứng dậy tôi quyết định đi sang phòng của lão Vương. Đứng trước phòng của a ta tôi hít sâu vài hơi rồi mới dám đưa tay gõ cửa.
_"cốc...cốc" Bên trong mọi thứ vẫn yên ắng,ko có chút động tĩnh gì. Tôi kiên nhẫn đưa tay mình gõ thêm lần nữa.
_"cốc...cốc" a ta vẫn ko hề lên tiếng tôi liều mình gọi lớn.
_Lão Vương a có trong đó ko tôi muốn gặp một chút... Lão Vương....
Cánh cửa vẫn đóng im lìm, bên trong yên ắng đến lạ. Đưa tai mình áp sát vào cánh cửa, miệng lại tiếp tục gọi.
_Lão Vương... A có ở trong đó ko... Tôi mở cửa vào nhé.
Ko thấy a ta lên tiếng tôi làm liều, đưa tay mình lên chốt cửa mở ra. Căn phòng tối om, vắng lặng chẳng thấy a ta đâu cả.