Đào Mềm

Chương 15

Đã là ngày thứ ba kim chủ không có nhà, cậu rất nhớ hắn.

Tối hôm qua thật ra không có phát sóng trực tiếp cảnh tắm rửa, sau khi cậu mặc áo tắm ra ngoài mới nhận được video call của kim chủ, sau đó trò chuyện hơn hai tiếng đồng hồ, trong đó có một nửa thời gian là chơi game thời trang - - chỉ cần trong túi đồ có những bộ quần áo nào có thể mặc vào thì cậu đều phải triển lãm cho kim chủ thưởng thức.

Lúc mặc váy thì khó tránh khỏi xấu hổ, Nguyễn Đào vâng theo mệnh lệnh nói mua hai bộ váy thì chỉ mua đúng hai bộ, một bộ là váy dài liền thân, một bộ là váy dài nửa người.

Hàn Mạc rất thích váy dài, nói rõ ràng: "Lại mua thêm một cái đuôi nữa, lúc đó sẽ có cái đuôi nhỏ lộ ra từ dưới váy."

Nguyễn Đào theo bản năng che mông mình lại, thậm chí đầu óc còn bắt đầu ảo tưởng đến hình ảnh chính mình đeo vòng cổ quỳ bò trên mặt đất, học theo chó nhỏ hoan nghênh chủ nhân tam làm về nhà.

Vậy... lúc làʍ t̠ìиɦ... chẳng phải là... chó đực nhỏ trên eo chó đực lớn sao?1

Nguyễn Đào lại rũ mắt nhìn hai cái vυ' dựng thẳng của mình một cái... Có lẽ khả năng bị trêu chọc thành cɧó ©áϊ nhỏ lớn hơn nhỉ, cậu nghĩ.

Dư lại một nửa thời gian, Hàn Mạc không trò chuyện được nhưng hắn lại cố tình không chịu tắt video, hắn muốn vừa làm việc vừa nhìn Nguyễn Đào, giống như đang xem một con mèo nhỏ mình nuôi ở nhà, xem như thế nào cũng không đủ.

Trong túi mua hàng còn có một ít vật dụng hằng ngày và vài thứ lặt vặt, tuy không có công dụng gì nhưng Nguyễn Đào lại rất thích, cậu phân loại rõ ràng sang một bên rồi lại đi tới ban công thu quần áo và khăn trải giường, cuối cùng đặt điện thoại trên cửa, mình thì trốn vào trong phòng vệ sinh đi tiểu.

Hàn Mạc bật cười hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

Trả lời hắn chính là tiếng nước rơi, nhưng không rõ là do người nào đó phát ra hay là tiếng vòi nước phát ra.

Lúc Nguyễn Đào bò lên giường đã liên tục ngáp ngắn ngáp dài, khi dính vào ổ chăn thì mí mắt đã đánh nhau, Hàn Mạc nhìn thấy, muốn cậu ngủ trước nhưng cậu giãy giụa khốn đốn đấu tranh cũng không chịu ngủ: "Em sẽ ở với ngài thêm lát nữa, cùng nhau ngủ với ngài."

Trong video, chỉ cần Hàn Mạc không lên tiếng thì Nguyễn Đào nhất định sẽ yên tĩnh, cậu có tâm tư riêng, cậu chỉ sợ sau khi cúp video một giây thì kim chủ sẽ tìm người khác ngủ cùng.

Cậu cầu nguyện trong lòng: "Đừng tìm... được không..."

Chờ Hàn Mạc bận rộn xong, thấy trên màn hình đã biến thành đèn tường đang phát ra ánh sáng nhu hòa, hắn cười nhẹ, chủ động tắt video, nghĩ thầm chắc cậu đã ngủ rồi.

Chuyến bay của kim chủ hơn 7 giờ sẽ đáp xuống.

Nguyễn Đào còn chưa quên lời kim chủ nói "Chờ trở về sẽ dạy dỗ em", cậu tự bôi thêm thuốc mỡ cho mình, cậu phải có tự giác bị hưởng dụng.

Tiếp theo, một bát nước lạnh lại xối ướt cậu, kim chủ nhắn tin nói: Buổi tối không ăn ở nhà.

Động tác ướp chân gà của Nguyễn Đào cũng dừng lại, ý là không muốn "sủng hạnh" cậu nữa sao?

Nguyễn Đào cho dù ủ rũ cỡ nào cũng sẽ không dày vò đồ ăn, cậu tiếp tục ướp chân gà nhỏ, lại bỏ vào tủ lạnh ướp lạnh, nhưng cũng chỉ được như vậy mà thôi, hứng thú muốn làm một bàn tiệc lớn cũng đã biến mất.

Ghế bập bênh ngoài ban công sống uổng một buổi trưa.

Trời tối đen, nhìn thời gian, đã 7 giờ rưỡi, có lẽ kim chủ đã ôm người đẹp nào khác trong ngực rồi.

Khó hiểu, tối hôm qua còn ngọt ngào như mật, bây giờ đã lãnh khốc vô tình, hôm nay Hàn Mạc là Hàn Mạc vô tình.

Nguyễn Đào lén lút phạm vào việc cấm, dám chửi lén kim chủ, tội rơi đầu.

Cậu lười nhác vươn vai, về phòng lấy bọc ngực, đứng ở trước gương một bên buộc ngực một bên cân nhắc có nên đi giải sầu hay không.

"Tích" một tiếng.

Nguyễn Đào cứng ngắc, là tiếng mật khẩu ngoài cửa được mở.

Nguyễn Đào lập tức đi ra bên ngoài, một tiếng "Tiên sinh" còn chưa kịp gọi đã vội vàng dừng lại lui về hai bước, che dấu toàn thân mình phía sau khung cửa, chỉ lộ ra cái đầu thật cẩn thận chào hỏi: "Tiên sinh, ngài đã trở lại."

Trong phòng khách còn một người đàn ông khác Nguyễn Đào nhận ra được, đó là người ngày đó cùng nhau dạo triển lãm với kim chủ.

Dương Tư hiển nhiên đã nhìn thấy, lưu manh huýt sáo một tiếng: "Trốn cái gì? Không ra nghênh đón sao?"

Hàn Mạc không để ý đến anh ta, ném túi xách lên sô pha liền nhanh chóng đi tới tróc nã Nguyễn Đào, cười nhẹ hỏi: "Lén lút làm cái gì vậy hử?"

Tiếng đóng cửa cái "rầm", ngăn cách Dương Tư bên ngoài.

Dương Tư mắng: "Đệch, thật sự coi là bảo bối rồi sao?"

Nguyễn Đào bị đè trên tường, môi bị dùng sức nghiền ép, đầu lưỡi cũng tiến vào xâm lược, cậu ngửa đầu tùy ý để hắn mυ'ŧ cắn, kích động đến hừ hừ, ngay cả cánh tay cũng đã vòng qua đầu vai nam nhân.

Sau một lúc lâu, hôn môi mới kết thúc, có một vật cứng rắn nóng rực chọc cậu.

Nguyễn Đào vứt hết phiền muộn, dùng giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ lẩm bẩm: "Tiên sinh, tiên sinh."

Hàn Mạc xoa đoạn eo nhỏ kia đủ rồi, lại rũ mắt nhìn vòng lụa trắng, ở chính giữa ngực còn buộc cái nút thắt, đệch, sao lại có thể chọc người chà đạp như vậy chứ?

Hàn Mạc thấp giọng đáp lại cậu một tiếng "Ừ", sau đó lại đè người vào trong ngực.

Nguyễn Đào ngoan ngoãn hiểu chuyện, trước đôi mắt tràn ngập du͙© vọиɠ chủ động nâng tay cởi bỏ nút thắt, kéo một cái, băng gạc lỏng rớt xuống, lộ ra hai luồng thịt vυ' trắng trẻo mềm mại.

Cậu hơi hơi thở dốc, duỗi tay cầm lấy cổ tay Hàn Mạc, rõ ràng đã xấu hổ đến không dám mở mắt, vậy mà còn ưỡn ngực làm bộ chào đón nồng nhiệt.

Hàn Mạc nghĩ nên để cho tên Dương Tư kia tự mình cút đi, hắn đã không rảnh nói nhảm với anh ta nữa.

"Chuẩn bị đi đâu sao?"

Nguyễn Đào bị xoa bóp, cả người giống như bị giật điện, ba ngày không bị chạm qua, không có làʍ t̠ìиɦ, không có cao trào, với cậu mà nói ba ngày đã là rất lâu rồi, toàn thân cậu mẫn cảm tê dại, ngay cả đầu lưỡi cũng phát run: "Đi ăn đồ nướng."

Cậu cũng đã cứng ngắc chọc đến hắn.

"Đã ăn cơm tối chưa?"

"Chưa ạ... Ngài thì sao?"

Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa chợt vang, Dương Tư dùng giọng cà lơ phất phơ nói: "Hàn tổng, cậu đã nói hôm nãy sẽ đãi tôi chầu BBQ rồi, vì thế tôi cũng đã đặc biệt ra sân bay đón cậu rồi đấy. Tôi cảnh cáo cậu, cậu dám cho tôi leo cây thì tôi đây cũng dám tông cửa xông vào đấy."

Dứt lời, còn giống như uy hϊếp mà đập cửa rầm rầm.

Hàn Mạc còn đang mυ'ŧ hôn Nguyễn Đào, càng hôn càng cảm thấy chỗ nào của người này cũng hôn rất sướиɠ, hắn tranh thủ thời gian nói vọng ra: "5 phút."

Dương Tư nghe xong cười to: "Được rồi, Hàn tổng 5 phút, tôi đây sẽ từ từ chờ."

Tiếng bước chân đi xa.

Nguyễn Đào mới không tin kim chủ nhà cậu chỉ có 5 phút, 50 phút chưa chắc đã đủ, cậu nôn nóng: "Tiên sinh."

Hàn Mạc dùng một tay sờ xuống phía dưới nói: "Đợi chút nữa cùng tôi đi ăn BBQ."

Tay còn chưa tiến vào trong quần nhưng vẫn như cũ làm cho Nguyễn Đào sướиɠ đến nằm liệt trong lòng ngực Hàn Mạc, hai luồng thịt vυ' kia của cậu đã bị chà đạp quá tàn nhẫn, chỉ qua mấy câu nói mà đã tràn đầy dấu vết loang lổ, trướng đến nỗi giống như muốn chảy sữa.

"Có nhớ tôi không?" Hàn Mạc thấp giọng hỏi người đang cọ cọ trên vai hắn: "Có nghĩ đến tôi không?"

Nguyễn Đào nức nở: "Nhớ, nhớ!"

"Nhớ bao nhiêu?"

"Ưʍ... Rất nhớ..."

"Có tự mình chơi không?"

"Không có... không có..."

"Vậy sao, ngoan như thế?"

Nguyễn Đào không kịp đáp, cậu co người run rẩy, tiết một cổ lại một cổ trong tay Hàn Mạc, làm cho đũng quần ẩm ướt một mảng.

Sướиɠ.

Nguyễn Đào đã nhận ra chân lí dưới kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, xem ra 5 phút đã là nhiều rồi, Hàn Mạc đã đánh giá cao cậu.

Vừa sướиɠ vừa mất mặt.

Nguyễn Đào bị ôm công chúa lên giường lớn, thảm hề hề, đôi mắt đỏ môi đỏ, nửa thân trần còn quấn lấy băng gạc lỏng lẻo, Hàn Mạc không dám nhìn nhiều thêm cái nữa, hắn cởϊ qυầи áo ném xuống đất: "Tôi đi tắm rửa."

Dương Tư kia rảnh rỗi sinh nông nỗi, lại đứng ở cửa kêu gọi: "Hàn tổng, đếm ngược một phút nhé, 59 58..."

Hàn Mạc ở trong phòng tắm nên không nghe thấy, cho nên lại đến phiên Nguyễn Đào khó xử.

Cậu bò dậy khỏi dư vị mãnh liệt vội vàng tròng áo hoodie lên, lại đổi qυầи ɭóŧ và quần jean, Nguyễn Đào nhìn vào gương, còn tốt, có thể gặp người, nhưng mà mặt có hơi đỏ.

Lúc Dương Tư đếm ngược đến giây thứ 9, cửa mở.

Hai người nhìn nhau, Nguyễn Đào yên lặng cảm thán một câu "cũng là một tên to xác": "Chào ngài, chúng ta đến phòng khách trước đi, tôi rót cho ngài ly nước."

Dương Tư liếc nhìn vào phòng một cái, hừ, ấm áp giống như là cái tổ ấm tình yêu vậy