Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2820

Bọn họ chiến đấu gần như mất một nén hương mới gϊếŧ hết được nhóm yêu thú này.

Mà đây chỉ là đám yêu thú yếu nhất mà bọn họ gặp phải trong lúc thí luyện mà thôi.

“Thí luyện tầng thứ bảy, nhất định độ khó đã bị điều chỉnh”

Lý Vy cắn răng nói.

“Chị Đồng, Dư bà bà sẽ không để xảy ra sai lầm như vậy.

Lúc vừa mới bước vào, tôi đã nhìn thấy Tân Trạm lén lút bay tới, nhất định do anh ta làm”

“Nhất định là vậy, nhưng mà thống lĩnh Tân điều chỉnh độ khó của huyễn trận lên để làm gì?”

“Chẳng lẽ muốn hại chết chúng ta? Nhưng anh ta được ích lợi gì chứ?”

Các nữ tu của Hàn Băng vệ vô cùng tức, lại cũng cảm thấy khó tin.

Năm ngày qua bọn họ tu luyện đã rất mệt mỏi rồi, không ngờ Tân Trạm lại không thông báo gì mà tự tiện tăng độ khó lên.

“Có lẽ do thấy chúng ta không phục nên muốn hành hạ chúng ta. Cái tên Tân Trạm này đúng là đáng ghét! Sau khi ra ngoài, tôi nhất định phải tìm cung chủ nói chuyện, tôi không nhịn được” Tính Lý Vy nóng nhất, cô ta kêu ầm lên.

“Nói mấy chuyện này cũng không có tác dụng gì cả, bây giờ phải cân nhắc phá cửa thế nào”

Ngô Đông cau mày lại, thở dài nói: “Mỗi lân huyễn trận mở ra đều tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, chúng ta không thể rời đi như vậy được, sẽ khiến Cực Hàn Băng Cung của chúng ta phải chịu tổn thất”

“Nhưng đây mới là tầng khảo nghiệm thứ bảy đấy, chúng †a còn chưa qua tầng thứ thách thứ sáu nữa đó” Có người cười khổ nói.

“Tóm lại, đánh được đến đâu thì đánh đến đó. Thật ra, đối với chúng ta, khiêu chiến với giới hạn cuối cùng cũng là một loại rèn luyện, hơn nữa còn phải sử dụng Băng Thần Kiếm Quyết để chiến đấu” Ngô Đông nhắc nhở.

“Chị Đông, Tân Trạm hãm hại chúng ta thế này, vẫn phải dùng kiếm quyết của anh ta sao?” Lý Vy nói với vẻ không vui.

“Điều này không liên quan đến đây là kiếm quyết của ai?”

Ngô Đông lắc đầu nói: “Lý Vy, cho dù cô có thừa nhận hay không thì chúng ta tu luyện Băng Thần Kiếm Quyết đến bây giờ, có phải là nó mạnh hơn mấy lần Cực Hàn Kiếm Trận đúng không? Ít nhất thì cũng không yếu hơn Cực Hàn Kiếm Trận chứ?”

Nói đến đây, miệng của Lý Vy hơi mấp máy nhưng lại không phản bác gì.

Năm ngày tu luyện như điên, cho dù là người cứng miệng nữa thì cũng không thể không thừa nhận, kiếm quyết mà Tân Trạm hoàn thiện dường như thực sự mạnh hơn các kiếm trận của bọn họ lúc trước thật.

“Cứ vậy đi, xông được đến đâu thì đến đó”

Ngô Đông đưa mọi người đi về phía trước nhưng cũng than thầm.

Nếu như Tân Trạm đã đổi huyễn trận thật vậy thì mục đích của anh chắc cũng chỉ có vậy thôi.

Mọi người đang tiếp tục đi trong huyễn trận thí luyện.

Trận pháp mạnh mẽ, phỏng theo các nguy hiểm có thể gặp phải trong Cực Địa Chi Hành. Cho dù là bầu không khí lạnh giá đến mức nước nhỏ giọt cũng biến thành băng được hay là bầu trời đầy gió với tuyết, hay là mấy cơn bão thỉnh thoảng sẽ hình thành, mọi thứ đều rất chân thực, như gặp ngoài đời thật vậy.

Sau khi lẩm bẩm một hồi lâu, cuối cùng thì Hàn Băng Vệ cũng chuyển sự chú ý sang khảo nghiệm.

Có lẽ là sự phẫn nộ giúp tiềm năng bộc phát ra dễ hơn, cũng có thể là do may mắn. Tóm lại, mọi người ở trong tầng thí luyện thứ bảy rất lâu nhưng cũng không gặp nguy hiểm gì quá lớn.

“Chị Đông, mỗi khi vượt qua một tầng thí luyện thì đều kết thúc bằng cách gϊếŧ một yêu thú của Vĩnh Cực Thánh Tông, nói không chừng lần này chúng ta có thể vượt qua tầng thứ bảy” Lý Vy nói với vẻ phấn khích.