Ngô Bình Nhi vừa nói vừa vuốt ve quả trứng linh thú bên cạnh.
Vì không thể thu vào túi trữ vật được nên Ngô Bình Nhi đã sớm giấu trứng linh thú vào một hang động gần đó, lúc cô ta không tu luyện thì thỉnh thoảng dùng linh khí kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó, hy vọng có thể đẩy nhanh quá trình ấp trứng.
“Được”
Tân Trạm cũng gật đầu, trong khoảng thời gian anh thức tỉnh này cũng bố trí một ít thứ ở xung quanh, cho dù xuất hiện tình huống nguy hiểm gì thì cũng đủ để ứng phó một trận.
Nghĩ vậy, Tân Trạm truyền một lượng lớn linh khí vào bên trong con dấu này.
Âm!
Tức khắc, một âm thanh nhỏ vang lên chỗ cổ tay của Tân Trạm.
Sau khi được linh khí lấp đầy, con dấu kia khẽ rung lên, sau đó, một tia sáng bay ra, không ngừng khúc xạ bên trong hang động.
“Xem ra cần phải đến một nơi thoáng đãng để mở ra mới được”
Tân Trạm trầm ngâm, bay ra khỏi hang động.
Sau khi đến một nơi rộng rãi, luông sáng kia lập tức phóng thẳng lên cao, tuy nhiên nó không chói mắt như bảng chết chóc mà sau khi phóng lên trời, chớp lóe một chút rồi biết mất.
Sau đó, từ trên bầu trời, một luồng hơi thở nhẹ nhàng lặng lẽ tràn ra, bao trùm Tân Trạm.
“Là một luồng tiên khí vô cùng nồng đậm”
Tân Trạm kinh ngạc, sau khi hơi thở này tràn vào cơ thể anh, ánh sao vốn đã gần như mất đi ánh sáng lại dân dần sáng trở lại, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại trạng thái viên mãn nhất.
Dường như, luồng tiên khí trút xuống từ trên trời kia hoàn toàn vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
“Đây là phần thưởng của chiến trường Thượng Cổ Tiên Ma nên không phải là linh khí đất trời mà là tiên khí”
Tân Trạm nhận ra điều này, cũng có chút dở khóc dở cười.
May mà mình lấy được phần thưởng này, nếu là người khác, bị tiên khí nhập thể như thế nào thì chỉ sợ chín mươi chín phần trăm tiên khí này đều tràn kết ra bên ngoài.
Trần Trạm khoanh chân, ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển công pháp, bắt đầu điều động hơi thở chuyển hóa tiên khí thành linh khí.
Phần tiên khí nhận được từ chiến trường này cực kỳ tinh khiết và đậm đặc, trong chốc lát, Tân Trạm cảm thấy linh khí trong cơ thể dần căng phồng lên, cơ thể được lấp đầy, có cảm giác muốn đột phá bình cảnh.
Âm một tiếng.
Tân Trạm trực tiếp đột phá cảnh giới, tu vi từ Cảnh thần phó phân Thất phẩm tăng lên Bát phẩm.
Ngay sau đó, mây đen trên bầu trời tụ lại điên cuồng, sấm chớp chớp động, một nguồn năng lượng vô cùng lớn đang dần được sinh ra.
Bùm!
Sấm sét đánh xuống như muốn phá Tân Trạm ra thành từng mảnh vụn.
Đối mặt với thiên kiếp lần này, Tân Trạm lại rất bình tĩnh, sau khi anh có thể khống chế được lôi điện, loại thiên kiếp ở trình độ này đã chẳng thể gây nguy hiểm gì cho anh.
Huyền phù của anh dựng thẳng lên, đánh mạnh vào mây đen trên trời, khiến chúng tan ra thành từng mãnh, đạo sấm sét thứu hai, thứ ba lần lượt đánh xuống, đợi đến khi vượt qua được tám đạo sấm sét, Tân Trạm mới cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều thoải mái, thực lực của anh lại tăng lên vài phần.
“Chỉ tiếc đây là sấm sét thiên kiếp, không thể sử dụng nó, thật quá lãng phí”
Ngã mình trên mặt đất, Tân Trạm có chút nuối tiếc lắc đầu.
Lúc trước anh cố ý áp tu vi lên đến cảnh giới cao nhất chính là vì muốn lợi dụng sấm sét thiên kiếp khi anh đột phá làm vũ khí tấn công, thế nhưng lúc này xung quanh không một bóng người, tất cả đều bị lãng phí.