Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2046

“Xem ra, Bạch Thăng Tuyết cũng cảm nhận được áp lực phát ra từ trên người Tân Trạm ha”

Bên ngoài lôi đài, trước trận pháp.

“Bách Chiến, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Trưởng lão Lạc Việt Ban đã sống mấy ngàn năm, đã trải qua bao nhiêu sóng gió, dường như không biết sợ hãi là gì, ấy thế mà bây giờ ngay cả giọng nói cũng run lên.

“Ừ, thằng nhãi Bạch gia đi rồi, hẳn là cũng đã nhìn ra”

Giọng nói của Tân Bách Chiến cũng rất nghiêm trọng.

Người của Tân gia và rất nhiều tu sĩ khác ước chừng cũng đã nhìn thấy đôi mắt đang mở ra của Tổ tiên Tân Vương mà Tân Trạm thi triển. Nhưng bọn họ không hiểu điều đó có nghĩa là gì.

Mặc dù trong đôi mắt của Hư ảnh Tổ tiên mà Tân Trạm thi triển không có thần thái, cũng không rõ ràng, nhưng dù sao cũng có mở ra. Làm trưởng lão Thái Thượng, Tân Bách Chiến biết rõ rằng chỉ có Tân Vương thể do Tân Hoàng đời đầu sáng †ạo từ vô số năm trước, phải có thất đạo bản nguyên luyện thể thì Tổ tiên mở mắt mới xuất hiện.

Nhưng mà truyền về mấy đời sau, mọi người phát hiện công pháp này tu luyện quá khó, sau khi bị sửa thành bản bình thường, bởi vì có chỗ thiếu hụt cho nên Tân Vương thể luyện ra đều từ từ nhắm chặt hai mắt, bao gồm cả của bọn họ nữa.

Các đời Tân Hoàng đặt ra quy củ, phong ấn vĩnh viễn phiên bản hoàn mỹ của Tân Vương thể trong căn phòng tổ cốt lõi nhất của Tân gia.

Chỉ có khi xác nhận được người thừa kế Tân Vương đời tiếp theo, mà đối phương cũng phải có tư chất phù hợp, sau khi được Thất đại trưởng lão Thái Thượng đồng ý mới được phép lấy Tân Vương thể phiên bản hoàn mỹ ra tu luyện.

Nhưng mà Tân Trạm lấy thứ này từ đâu ra?

Bất kể là từ chỗ nào, anh cũng không nên lấy được thứ này, chứ đừng nói chỉ đến chuyện tu luyện đến trình độ này.

“Không nên bàn về chuyện này ở đây, trở về rồi nói sau” . Đam Mỹ Hài

Tân Bách Chiến căn răng nói.

Nhiều người nhìn thấy như vậy, chuyện này đã không thể giấu giếm được nữa, không thấy Bạch Thăng Tuyết đã bay đi rồi sao?

Bất kể là tình huống như thế nào thì cũng nhất định phải đóng cửa bàn bạc.

Cuộc thi đấu giữa thiên tài của Tân gia và Tiên Man Tộc đã kết thúc, mặc dù là chiến thắng trong gian khổ, nhưng dù sao thì Tân gia cũng đã giành chiến thắng.

Khi các tu sĩ rời đi, trên mặt ai cũng tràn đầy hưng phấn, cảm thấy chuyến đi này rất đáng giá. Khắp đầu đường cuối ngõ ở triều Tân Hoàng đều đang bàn luận về trận chiến cuối cùng, và biểu hiện như kỳ tích của Tân Trạm nữa.

“Hoàng tử Tân, Hội trưởng lão cho mời ạ”

Sau khi Tân Trạm trở về dinh thự, anh mới nghỉ ngơi được một lát thì có người hầu đến truyền đạt tin tức của Hội trưởng lão.

Tân Trạm cũng không do dự, mặc dù thân thể vẫn còn đau nhức, nhưng mà đi bộ phi hành gì gì đó đều không thành vấn đề, anh đứng dậy đi theo đối phương.

Sau khi đi vào Hội Trưởng lão, người hầu kia dẫn Tân Trạm đi đến trước mặt Tân Ngọc Xuyên.

“Đi theo tôi” Tân Ngọc Xuyên đánh giá anh một chút, vẻ mặt vô cùng quái dị khó tả. Ông ta dẫn Tân Trạm đi tới gian phòng bí mật có hình chiếu của trưởng lão Thái Thượng.

“Có chuyện gì mà cần phải trao đổi với trưởng lão Thái Thượng vậy?”

Tân Trạm nhíu mày, anh cũng không cảm thấy việc đánh bại thiên tài của Tiên Man Tộc có cái gì mà phải quấy rầy đến các vị trưởng lão Thái Thượng tụ tập về đây để nghị luận cả.