Tân Trạm nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng đã có vài người đang đợi, hầu hết đều là những người trẻ tuổi xa lạ, có người chỉ mới mười mấy tuổi thôi.
Nhưng hơi thở của mỗi người đều rất mạnh mẽ, cho thấy †u vi của họ cao hơn người bình thường một chút.
Nhìn thấy Tân Trạm, tất cả mọi người đều tò mò nhìn anh, trong đó có vài ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Người duy nhất mà Tân Trạm nhận ra là Tân Lôi. Đó là người mà anh đã gặp trong buổi tiệc tối lần trước.
Nhưng bây giờ Tân Lôi đang có vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
“Được rồi, mọi người đều đã đến rồi, vậy tôi sẽ bắt đầu nói ngay đây”
Lúc này, Tân Ngọc Xuyên đi vào.
Khi ông ta vừa bước vào thì mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía ông ta, trên mặt nhiều người lộ ra vẻ phấn khích.
Rõ ràng, họ đã biết mục đích của buổi gặp ngày hôm nay.
“Có lẽ một số người trong số mọi người ở đây đã bi l Tân Ngọc Xuyên liếc nhìn những người trẻ tuổi này, cười nói: “Nhà họ Tần của chúng ta và Man tộc sẽ cùng nhau tổ chức một bữa tiệc và bữa tiệc này sẽ có một tiết mục đặc biệt. Đó là phải tiến hành cuộc thi đấu giữa các thiên tài của cả hai bên: “Và mọi người ở đây chính là những người mà nhà họ Tân gia chúng ta đã lựa chọn để tham gia cuộc thi đấu này”“
“Nhưng mà trưởng lão Tân, hình như tôi không phải là một trong những thành viên mạnh nhất của thế hệ này” Một nữ tu có chút không tự tin nói.
Hai nam tu bên cạnh cô ta cũng gật đầu khi nghe vậy, trong mắt họ lộ ra vẻ khó hiểu.
“Việc đó tôi đã biết ngay từ đầu rồi. Tôi không chỉ lựa chọn những người mạnh nhất.” Tân Ngọc Xuyên nói.
“Mọi người cũng biết nhà họ Tân của chúng ta và Man tộc không phải là quan hệ hợp tác với nhau. Khu vực này là của triều Tân Hoàng, Man tộc ở bên ngoài là bạn bè của chúng ta, nhưng trên thực tế họ lại là cấp dưới của nhà họ Tân chúng ta, là nước phụ thuộc”
“Đó là lý do tại sao mỗi lần nhà họ Tân chúng ta tổ chức tiệc không phải là để củng cố mối quan hệ mà là thể hiện sức mạnh khiến cho người của Man tộc tin phục.
“Vì vậy, quy định của cuộc thi đấu sẽ là Man tộc cử ra người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của họ và nhà họ Tân chúng †a cũng sẽ cử ra người tương ứng. Bọn họ cử ra nhiều người lớn tuổi thì nhà họ Tân chúng ta sẽ cử ra những người trẻ hơn hai, ba tuổi”
“Mục đích của việc này là muốn nói với Tộc Huyết Man rằng cho dù họ cử ra những thiên tài lớn tuổi thì những người trẻ tuổi hơn của nhà họ Tân chúng ta đều có thể đánh thắng họ”
Sau khi Tân Ngọc Xuyên nói xong, rất nhiều thanh niên của nhà họ Tân ở đây đều cảm thấy máu trong người mình đang sôi sục lên.
Sau đó, Tân Ngọc Xuyên giới thiệu một số điều cần chú ý và điểm chính của các quy tắc.
“Được rồi, tôi đã nói xong rồi. Đây là ngọc bội để tham gia cuộc thi đấu này, từng người lên lấy một cái đi”
Tân Ngọc Xuyên phất tay, trên bàn xuất hiện một loạt tín vật Linh ngọc, Tân Lôi và những người khác lần lượt đứng dậy và nhận lấy ngọc bội.
“Tân Trạm, tại sao cậu không lấy vậy?”
Đến cuối cùng, hơn mười người có mặt ở đây đều lấy ngọc bội, chỉ có Tân Trạm ngồi ở đăng xa là không nhúc nhích.
“Xin hỏi các trưởng lão, thành viên trong nhà có thể từ chối tham gia cuộc thi đấu này không?”
Nghe vậy, cả căn phòng đột nhiên yên lặng.
Tân Ngọc Xuyên híp mắt lại và nhìn chăm chằm vào Tân Trạm, nói: “Tất nhiên là có thể. Nhà họ Tân chúng ta không bắt thành viên trong nhà phải tham gia thi đấu”
“Vậy thì tôi từ chối”