Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1853

Nhưng mà như vậy lại không đúng, ngoại trừ con thánh ngự thú mà đôi chân kia vừa mới hạ xuống thì tất cả những con thánh ngự thú khác cũng đều trông rất uể oải.

Tân Trạm nhìn thấy cảnh này thì cũng cười khổ lắc đầu.

Anh ở ngay trên mặt biển cũng cảm nhận được sát khí của Tuệ Khả một lúc rồi sau đó biến mất.

Tuệ Khả có cái sát khí kia, chúng được ngưng tụ lại một chỗ giống như muốn khảo nghiệm lại trình độ thiện ác của con thú, mà con thánh ngự thú này sống lâu ở Quỷ Hải như vậy nên chưa từng nhìn thấy loại tình cảnh như vậy bao giờ.

“Được rồi, mi có thể nhận chủ nhân rồi” Ở trên lưng của con thánh ngự thú này ông ta đạp đạp mấy cú, Tuệ khả bình tĩnh nói.

“À hú…” Con thánh ngự thú này bị dọa sợ cũng không nhẹ, lập tức từ cuống họng kêu to, vội vàng đồng ý, sợ cái người đáng sợ này sẽ làm gì đó với mình.

“Nếu như đã nhận chủ thì hãy đi tìm một số thứ gì đó liên quan đến phật rồi mang về đây” Tuệ Khả nói thẳng.

“À hú à hú”

Thánh ngự thú đã nghe thấy, nó lưỡng lự trong chốc lát rồi vẫy cái đuôi cầu cứu Tuệ Khả.

“Mi không đi vào chỗ đó? Thôi được rồi, ta và mi cùng đi lấy”

Tuệ Khả chau mày rồi gật đầu.

Thực lực của anh ta thừa sức băng qua Quỷ Hải, nên hiển nhiên cũng chẳng quá lo âu về nơi mà thánh ngự thú nói đến.

Thánh ngự thú reo lên mừng rỡ, rồi kéo theo Tuệ Khả, phi nước đại về phía đẳng xa.

Sát tinh đã đi mất, những con thánh ngự thú khác bỗng chốc như được đại xá, con nào con nấy cụp đuôi quay đầu chạy trốn như chuột, chớp mắt đã biến mất tăm mất dạng.

“Hòa thượng này có phép thuật gì vậy, khủng khϊếp đáng sợ quái”

“Không cần dùng đến quá trình thuần hóa mà linh thú quỳ mọp xuống luôn, đáng khâm phục!”

Trên tiên chu, các tu sĩ bàn tán xôn xao.

“Chắc có lẽ là thủ đoạn bí truyền nào đó, tôi cũng chưa thấy bao giờ” Mao Tuấn cũng lắc đầu.

Bất kể có thuần hóa được thánh ngự thú hay không thì trong thâm tâm, ai ai cũng thấy thỏa mãn, vì chí ít đã được chứng kiến một màn kịch hay.

Mọi người trò chuyện rôm rả, mặc dù Tuệ Khả là trung tâm thu hút sự chú ý nhưng người ta vẫn nhắc nhiều nhất đến Tân Trạm.

Bởi xét cho cùng, cách thức Tuệ Khả thực hiện chỉ là mưu lợi, còn Tân Trạm đã thực sự thuần hóa được tử văn thánh ngự thú.

“Nhìn kìa, tử văn thánh ngự thú quay trở lại rồi”

Và trong lúc đám đông đang tán gãu thì một con linh thú đã cưỡi sóng đạp gió, nhanh chóng tiếp cận tiên chu.

Khi gần tới nơi, một luồng ánh sáng chói lóa tỏa ra từ miệng con thánh ngự thú, cùng lúc đó, sóng lớn dập dềnh bốn xung quanh, đồng loạt ập vào hai bên.

Mọi người quay ra nhìn, miệng con linh thú ngậm một viên ngọc quý chứa đầy phong linh khí, trong vầng ánh sáng rực rỡ đó là vô vàn phong chỉ bản chuyên đang quay vòng.

“Phong linh châu, ôi bé ngoan, tử văn thánh ngự thú có thể tìm được báu vật trong Quỷ Hải cơ này”

“Bên trong chứa đựng bản nguyên đậm đặc như thế, khéo là tu luyện đến cảnh giới hợp thể cũng thừa đủ”

Đám tu sĩ nhìn thấy thế lại được một phen ngưỡng mộ.

Tân Trạm thuần hóa linh thú thành công, chẳng những có thêm được một con linh thú nhất mực trung thành, mà còn lấy được một viên phong linh châu nữa. Thực sự tuyệt vời.

Tân Trạm cầm phong linh châu, rồi đút chu tiên thảo cho linh thú, con thánh ngự thú này hớn hở kêu lên mấy tiếng gọi Tân Trạm, một luồng hơi thở bay ra từ giữa hai hàng lông mày hòa vào Thức Hải của Tân Trạm, sau đó lưu luyến bỏ đi.