Vực Chủ tuyệt đối không thể trao cho lệnh bài, lại gϊếŧ Tân Trạm thì chuyện này quả thực là đang vả mặt mình.
Vẻ mặt Ôn Lạc bình thản, trong lòng khế hừ một tiếng.
Thanh Long Lệnh, mình vốn không muốn cho Tân Trạm này.
Nhưng như Tuệ Khả nói, nếu Tân Trạm chết ở địa bàn mình, ông ta sẽ gặp phiền phức.
Có lệnh bài này, sẽ không có kẻ ngu nào dám mạo hiểm bị diệt toàn tộc lại đi trêu chọc Tân Trạm.
Nhưng chấn động vẫn chưa kết thúc.
Bên cạnh Ôn Lạc, một người đàn ông khí chất nho nhã, mặc giống như vương hầu, cười tủm tỉm lại lần nữa ném ra một tấm lệnh bài.
“Ôn Lạc, ông đã buông bỏ được như thế, vậy bản tôn cũng tham gia góp vui.”
Lệnh bài này bay ra, một cỗ khí tức nóng hổi lập tức tràn ngập đất trời”
Khí tức trên lệnh bày cũng vọt lên, hoá thành một con thánh thú Chu Tước màu sắc đỏ sậm giống như than như lửa đỏ.
“Chu Tước Lệnh, đây là Nam Vực Chủ”
€ó vài tu sĩ tìm hiểu tình huống, nhìn thấy lệnh bài này xém chút cắn đứt đầu lưỡi.
“Tân Trạm tru sát Ma Tôn có công, bản tôn đúng lúc đi qua, ban cho anh Chu Tước Lệnh, trông chờ anh sau này không ngừng cố gắng” Thẩm Quốc Nhiên cười tủm tỉm nói.
Nếu nói Ôn Lạc Thẩm Quốc Nhiên chính là đã sớm chuẩn bị xong thứ này.
Mặc kệ Tân Trạm cuối cùng có thể trở thành con rể ông ta hay không, chỉ dựa vào Tân Trạm mấy lần mạo hiểm cứu Liễu Mộng, một tấm Chu Tước Lệnh này hoàn toàn xứng với anh.
Đây chính là Thanh Long Lệnh, Chu Tước Lệnh.
Nhìn hai tấm lệnh bài rực rỡ trước người Tân Trạm.
Trong mắt mọi người phức tạp, vô cùng ao ước như Tân Trạm, quả thực đến trình độ tột đỉnh.
Bốn lệnh bài Vực Chủ này có thể đạt được một tấm, có thể nói cả đời một tu sĩ không còn gì hối tiếc..
Mà trong vòng một ngày, Tân Trạm này thế mà được cả hai Vực Chủ lớn cùng tán thành, hơn nữa ban thưởng cho cấp bậc cao nhất, quả thực khiến bọn họ ghen tin sôi máu.
“Thẩm Quốc Nhiên, không có chuyện gì thì đưa con gái ông đi đi”
Đông Vực Chủ khế hừ một tiếng, phất tay tay áo rời khỏi.
Đương nhiên bởi vì Thẩm Quốc Nhiên vừa rồi xen vào khiến ông ta rất khó chịu.
Đây là đang đuổi người.
“Mộng, ba rời khỏi trước, chờ con ra khỏi thánh cảnh, chúng ta lại nói chuyện thật nhé, cho dù con ở đây hay về Nam Vực, lần này ba cũng sẽ không ngăn cản con nữa”
Thẩm Quốc Nhiên dịu dàng vuốt đầu Liễu Mộng, bóng người cũng hoá thành sương mù rồi tan biến.
Lão gia tử nhà họ Tống thở dài một tiếng, cũng rời khỏi.
Cung chủ Cực Hàn khẽ gật đầu với Tô Uyên và Tân Trạm, chậm rãi biến mất.
Những con người hình chiếu này đều đi hết.
“Tại sao ông còn chưa đi?” .
||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Tân Trạm hơi kinh ngạc nhìn Tuệ Khả cười ha hả một bên.
“Thật vất vả tìm được anh, tôi phải bảo vệ anh” Tuệ Khả nói một cách đương nhiên.
“Tôi có lệnh bài này, ông còn cần bảo vệ tôi?”
Tân Trạm lung lay hai tấm thánh lệnh, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ha ha, tôi chỉ đùa chút thôi.”
Tuệ Khả cười nói: “Tôi cũng không có thời gian chơi với anh, tôi còn phải nhìn Ôn Lạc kia tiêu diệt nhà họ Sài, nhà họ Sài này xém chút hại chết anh, tôi cũng không thể để một nhà người họ Sài này chạy mất”
Nói đến đây, đôi mắt Tuệ Khả loé lên sự lạnh lẽo.