Theo đó là hư ảnh của một con cự long, xuất hiện sau lưng Tân Trạm.
Tuệ Khả đột nhiên nở nụ cười, cung kính kéo áo cà sa lên, quỳ một gối nói: “Tuệ Khả, tham kiến hoàng tử”
Bùm!
Mọi người đều im lặng, im lặng đến có thể nghe được tiếng lá rơi.
Hoàng tử? Tân Trạm lại là máu mủ ruột thịt của Tân Hoàng?!
Căm của Nhϊếp Phong Đình xuýt chút nữa rơi xuống đất, Trần công tử và những người khác đều mở to mắt.
Hai bố con nhà họ Sài sắc mặt trắng bệch, ngã lăn ra đất, lân này ngay cả vực chủ Đông Vực e rằng cũng không thể ngăn cản được, nhà họ Sài tiêu đời rồi.
Mặt Tống Linh Thông đỏ bừng lên, cứ như bị một cú tát vào mặt thật mạnh.
Anh ta còn nhớ, lúc trước huênh hoang nói với Tân Trạm là mình là người của Đông Hoàng, còn cậu ta chỉ là một kẻ tu luyện bình thường, cho răng chiêu mộ Tân Trạm làm thuộc hạ cho mình, chính là ban ơn.
Bây giờ xem ra thật sự vô cùng nực cười.
Cho dù Đông Hoàng còn sống, thì so về địa vị, Tân Trạm cũng không là gì, nhưng Đông Hoàng sớm đã chết rồi, thân phận hai người bây giờ càng chênh lệch như trời với đất.
Sau khi Liễu Mộng ngẩn người, cũng dở khóc dở cười, trong lòng dâng lên vô số cảm xúc, cô chưa từng nghĩ Tân Trạm lại có loại thân phận này.
Vốn nghĩ bản thân cô là con gái vực chủ, thân phận đã đủ lớn rồi, Tân Trạm này lại che dấu còn dữ hơn cô. . Đọc thêm nhiều truyện ở [ TгùмT ruyện.мE ]
Lúc này vẻ mặt Tân Trạm có chút phức tạp, anh vẫn luôn bình tĩnh nhưng lúc này lại không hề phản ứng lại.
Năm vương triều lớn, con của Tân Hoàng!
Ngay lúc mà Tuệ Khả nói đến con trai của Tân Hoàng, anh đã dự cảm trước được gì đó rồi.
Hoặc là nói, lúc mình dùng dấu ấn mà cha để lại để gϊếŧ Sài Chính Đạo, thì anh đã đoán được về thân phận rồi.
Nhà họ Sài là dòng tộc lớn ở Đông Vực, mà sức mạnh của dấu ấn cha để lại, chỉ cần mấy giây để gϊếŧ chết dấu ấn mà ông chủ nhà họ Sài để lại.
Nói rõ tu vi của cha cao hơn nhà họ Sài rất nhiều.
Bên trong đại lục này có được bao nhiêu?
Nhiều năm như vậy, mình vẫn luôn đoán xem cha mình là ai, mẹ là ai.
Nhưng mà sau khi tìm được mẹ, bà ấy lại giữ kín thân phận của cha, Tân Trạm lo lắng sẽ kích động mẹ, cũng không chủ động truy hỏi.
Nhưng anh hoàn toàn không thể ngờ được, cha của mình, lại cao quý như vậy, năm trong năm hoàng tộc lớn của trung tâm đại lục, Tân Hoàng của Tân Hoàng Triều.
Tuệ Khả đứng dậy, lại lấy ra một tấm ngọc đã bị khí tức màu vàng phong ấn lại, đưa cho Tân Trạm.
“Tân Hoàng đã từng nói, chỉ cần cậu nhìn qua vật này, thì sẽ tin tưởng lời của tôi.”
Tân Trạm im lặng mà nhận lấy, sau khi mở phong ấy ra, trên thanh ngọc chỉ có một cái tên.
Là tên của Cụ Lâm.
Năm đó chính ông ấy ôm mình khi đang bọc tã mà giao cho Cụ Lâm, hơn nữa còn nhấn mạnh yêu cầu Cụ Lâm phải đặt mình tên là Tân Trạm, mới có thể có những chuyện xảy ra sau đó.
Trừ cha mình ra, chắc không có ai biết được tên của Cụ Lâm có ý nghĩ như thế nào.
Huống hồ, chuyện này đối với người thượng giới mà nói, đây chỉ là một người phàm ở thế giới ngoài kia.
“Thực sự là tôi” Tân Trạm thản nhiên mà nói.
Toàn bộ mọi người đều có chút chấn động khó nói.
Tán tu Tân Trạm, và hoàng tử Tân Hoàng, thực sự là cách nhau quá xa rồi, phải biết người kế tục của năm hoàng triều lớn toàn kết giao với những người bạn như thế nào, làm sao có thể nhìn trúng mấy người tán tu bọn họ được.